Giả Vương Bình Thiên Hạ

Chương 81: Chương 81: Không Bằng Heo Chó




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chi quân đội này là chi mạnh nhất của Thành Hổ Quân nói riêng, tính chung cả Đại Thành Vương Quốc một ngàn Trọng Kỵ Binh này cũng là số một.

Nó từng làm cho Đại Mao Quốc cùng Đại Nghê Quốc người nghe sợ vãi đái.

Nên nhớ Đại Thành Quốc bọn họ hiện tại cũng chỉ có một ngàn tên Trọng Kỵ Binh thôi, nó là linh hồn của Thành Hổ Quân, vị thế của nó vô cùng đặt thù.

Chi quân đội này hắn giao cho Nguyễn Phá Long quản lý, điều này chứng tỏ hắn xem trọng Nguyễn Phá Long đến mức nào.

“Hồi Đại Tướng Quân..! Nguyễn Phá Long tướng quân không có muốn đi theo Đại Tướng Quân công đánh Mễ Thành..!”

Lưu Kiến Hoa hết sức lựa lời để nói.

Không muốn đi theo chỉ là hắn nói theo lễ phép mà thôi, thực tế hồi đêm khi mà Nguyễn Phá Long sau khi nghe hắn nói xong muốn cùng Đại Tướng Quân công đánh Mễ Thành, lập nên nghiệp lớn.

Nguyễn Phá Long liền là nổi giận đùng đùng, cất tiếng mắng chửi, lời nói vô cùng khó nghe.

Nói Nguyễn Hữu Nghĩa là người bội tín bạc nghĩa, năm xưa Tiên Đế tốt với y như vậy, còn tin tưởng giao luôn Thành Hổ Quân cho y nắm giữ.

Không ngờ bây giờ Nguyễn Hữu Nghĩa lại muốn phát binh công đánh Mễ Thành, muốn lên làm vua, đây là heo chó không bằng,

Nguyễn Phá Long y là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, luôn giữ tôn chỉ Thành Hổ Quân chỉ phục vụ Hoàng gia, thề chết không thay đổi, thề chết không làm phản.

Đương nhiên càng không có chuyện nghe lời của Nguyễn Hữu Nghĩa đi đánh Mễ Thành.

Những lời khó nghe như thế, Lưu Kiến Hoa nào đâu dám nói trước mặt cho Nguyễn Hữu Nghĩa nghe.

“Rầm..!”

“Khốn kiếp..! Hết sức khốn kiếp..!”

Nguyễn Hữu Nghĩa tức giận công tâm, nhìn qua sắc mặt mấy người Thái Vũ, hắn làm sao không biết được Nguyễn Phá Long hồi đêm nói ra những lời khó nghe như thế nào.

“Bây giờ tên khốn đó thế nào rồi..!”

Uổng công Nguyễn Hữu Nghĩa hắn xem trọng Nguyễn Phá Lang như vậy, đúng là cái loại ăn cái táo rào cây sung, loại người như thế cần phải loại trừ ngay mới được.

“Tướng quân an tâm..! Thuộc hạ đã đem y nhốt vào Đại Lao, chờ chúng ta công đánh Mễ Thành xong rồi..! Sẽ từ từ khuyên giải y sau..!”

“Hừ..! Tiện nghi cho thằng khốn đó..!”

Nói vậy thôi nhưng hắn cũng tặng cho Lưu Kiến Hoa một cái ánh mắt tán thưởng.

Người này hiểu rõ tâm ý của hắn, còn không có nhân cơ hội lần này đem Nguyễn Phá Long giết đi, độc chiếm sự sủng ái của hắn, tên này rất tốt, có thể bồi dưỡng được.

“Đại Tướng Quân..! Nguyễn Phá Long đã bị nhốt, vậy Trọng Kỵ Binh của hắn nên để cho ai đến quản lý..?”

Nguyễn Hồng ôm quyền lên tiếng hỏi.

Nguyễn Hồng là Phó Đô Thống của Thành Hổ Quân, nhưng trên thực tế hắn cũng chỉ quản lý quân kỹ, quân lương cùng lính dự phòng của Thành Hổ Quân.

Năm chi quân đội hùng mạnh nhất của Thành Hổ Quân đều là có tướng lĩnh chỉ huy, bọn chúng chỉ nghe lời Nguyễn Hữu Nghĩa, chưa bao giờ nghe theo lời sai bảo của hắn.

Lần này Nguyễn Phá Long nổi điên chống lại, hắn cũng nhìn ra được đây là cơ hội hiếm có.

“Hít hà..!”

Lưu Kiến Hoa, Thành Thái, Bạch Chú, Tiêm Minh sắc mặt cũng vô cùng kích động.

Bốn người bọn họ nắm giữ trong tay bốn chi binh sĩ quan trọng nhất của Thành Hổ Quân, nhưng mà có tên tướng quân nào đi chê binh sĩ trong tay mình nhiều đâu.

Đặt biệt đây là Trọng Kỵ Binh, quân lực hùng mạnh nhất bên trong Thành Hổ Quân.

Nó được xem là cổ máy giết người số một trên chiến trường, bọn họ lại càng ham muốn nắm giữ.

“Trọng Kỵ Binh tạm thời giao cho Kiến Hoa đến quản lý đi, chờ sau khi chiến dịch Mễ Thành kết thúc, sẽ có sắp xếp khác..!”

Nguyễn Hữu Nghĩa đã có lựa chọn trong lòng từ trước.

Lưu Kiến Hoa theo hắn lâu năm, cũng là người trung thành với hắn nhất, bất kỳ chuyện gì chỉ cần hắn có ý thì Lưu Kiến Hoa sẽ đi làm cho hắn vô điều kiện.

Lần này cũng vậy, khi hắn có ý định tranh đua ngôi vị với Hoàng Tộc họ Nguyễn, Lưu Kiến Hoa là người đầu tiên lên tiếng ủng hộ, thậm chí y còn khuyên can hắn từ rất lâu nữa.

Người trung tâm như thế thật là hiếm thấy, nếu như tài năng quân sự của y tốt thêm một chút nữa...

Giống như Nguyễn Phá Long..

Mà thôi, tài năng nhiều mà không có cùng chí hướng, cũng không hết lòng vì hắn thì tính làm gì.

“Vâng..! Đại Tướng Quân..!”

Vui mừng nhất đương nhiên là Lưu Kiến Hoa rồi.

Hắn trước đây có Khinh Kỵ Binh, bây giờ lại có Trọng Kỵ Binh, hai chi chiến lực chạy bằng ngựa mạnh nhận đều nằm trong tay của hắn, thử xem bây giờ còn ai dám tranh dành cùng hắn nữa đây.

Nguyễn Hồng đám người tương đương thất vọng.

Nhưng cũng không thể làm gì, ai bảo khi Nguyễn Hữu Nghĩa để lộ ra ý đồ, đám người mình không nhanh nhạy nắm bắt như Lưu Kiến Hoa, còn chần chờ suy nghĩ chút đỉnh.

Chính phút dây chần chờ kia, đã lấy đi rất nhiều thứ của bọn họ.

Bây giờ chỉ hy vọng sau khi Nguyễn Hữu Nghĩa đoạt được quyền lực, thời điểm cần dùng người, bọn họ sẽ lại có cơ hội chuyển mình.

“Đại Tướng Quân..! Kế sách đánh Mễ Thành lần này chúng ta nên bàn tính kỹ lại chút..!”

Phan Đình Phong trầm tư trong giây lát, cuối cùng cũng lên tiếng.

“Bàn tính lại..? Còn phải bàn tính đến khi nào..?”

Nguyễn Hữu Nghĩa rất tức giận

Nhân lúc mấy cái Quân Đoàn lớn còn chưa kịp phản ứng, bọn họ chiếm lấy Mễ Thành còn thuận tiện, một khi bọn chúng nghe tin điều quân đến Cần Vương, khi đó mình chỉ sợ đã trở thành phản tặc, người người hô đánh rồi.

“Đại Tướng Quân..! Thừa Tướng đại nhân nói không phải không có lý..!”

Vương Anh Tài khá tán đồng với ý kiến của Phan Đình Phong.

“Nguyên nhân là gì..?”

Nếu chỉ một mình Phan Đình Phong lên tiếng phản đối không thôi hắn sẽ không quan tâm lắm.

Tuy nhiên hiện tại ngay cả Vương Anh Tài, người theo hắn lâu năm như thế này cũng lên tiếng phản đối, như vậy bên trong không có đơn giản.

“Đại Tướng Quân..! Thuộc hạ là sợ Thành Hổ Quân các binh sĩ sẽ không có nghe theo mệnh lệnh của Đại Tướng Quân ngài..!”

“Bọn chúng giám không nghe..!”

Nguyễn Hữu Nghĩa không cho là đúng, hắn có trọn bộ Hổ Phù điều binh trong tay.

Thành Hổ Quân chắc chắn là phải nghe theo mệnh lệnh của hắn điều khiển, không thể khác hơn được.

“Đại Tướng Quân..!Nếu như ngài nói cho bọn họ biết lần này ngài tấn công Mễ Thành, ép Bệ Hạ nhường ngôi, sẽ có bao nhiêu binh sĩ nghe theo mệnh lệnh của ngài..?”

“Chuyện này..!”

Nguyễn Hữu Nghĩa có chút cứng họng.

Hắn ngẫm nghĩ một chút, cũng không có chắc chắn lắm.

Thành Hổ Quân là do chính tay Thái Tổ lập ra khi còn chưa xưng Đế.

Thái Tổ quán triệt ý nghĩ cho Thành Hổ Quân là phụng sự Hoàng Đế, là quân đội đại diện cho Hoàng Đế Đại Thành, là niềm kiêu hãnh Đại Thành, chỉ nghe theo Hoàng Đế.

Bây giờ bảo bọn họ đi làm ngược nguyên tắc của mình, tấn công Hoàng Đế, hắn cũng không dám chắc sẽ có nhiều người đi theo mình.

Dù mình có Hổ Phù trong tay, có thể ép bọn chúng vào khuôn khổ, nhưng bọn họ cũng có thể lựa chọn rời bỏ Thành Hổ Quân, không nữa thì tự sát, không có con đường nào khác.

Trước đây hắn nghĩ chỉ cần nắm trong tay đầy đủ Hổ Phù, cùng mấy tên tướng lĩnh hàng đầu, thì có thể làm cho Thành Hổ Quân nghe theo lời mình.

Giờ nghĩ lại. Xem ra mình suy nghĩ có chút đơn giản rồi.

“Đại Tướng Quân..! Sở dĩ những lần trước đây ngài chỉ huy Thành Hổ Quân không ai không nghe, đó là vì ngài dẫn bọn họ đi chống ngoại địch, trấn sơn tặc, bảo vệ uy nghiêm cho Hoàng Gia..!”

“Nhưng bây giờ ngài lại muốn lật đổ Hoàng Gia, tôi nghĩ sẽ có tác dụng ngược lại..!”

Phan Đình Phong chỉ ngay ra vấn đề mấu chốt.

...

P/s: Chương thứ hai trong ngày đưa lên, cầu đánh giá, cầu hoa tươi, cầu nhận xét chân thành từ phía các bạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.