Giả Vương Bình Thiên Hạ

Chương 157: Chương 157: Làm Phản




“Ngày mai nếu Bệ Hạ xuất hiện trên Thành hô hào, chúng ta cứ nói người đó là giả..!”

“Là tên Nguyễn Chính mấy người kia đưa một tên giống hệt Bệ Hạ ra làm thế thân là được rồi..!”

“Ông nội.! Ngài đúng là gừng càng già càng cay..!”

Như vậy bọn họ không chỉ hóa giải được thế khó vì lời nói dối trước đây.

Mà còn có thể khép Nguyễn Chính mấy tên đó vào tội khi quân.

Lấy một người khác giả mạo Hoàng Đế là tội tru di cửu tộc nha..!

...

“Khốn kiếp.! Tên Lãnh Vô Phong kia..! Sao hắn có thể làm như vậy..!” Lý Dương tức giận không hề nhẹ.

Bệ Hạ đang diều hành đất nước cực tốt, tất cả đại thần trong triều đều cung kính nghe theo.

Thế mà tên Lãnh Vô Phong kia lại dám nói Bệ Hạ là giả mạo, tội tên đó xứng đánh lăng trì xử tử.

'Hắc..!'

Nhưng nghĩ lại, Lãnh Vô Phong tên đó cũng có chút lợi hại, đánh bậy đánh bạ mà có thể nói ra được chân tướng của sự thật.

Nguyễn Văn Chương đúng thật là một tên Giả Vương nha.

“Ha ha ha.! Không có gì phải ngạc nhiên..!” Nguyễn Văn Chương cười lớn.

Có gì đâu, hắn nếu ở trong vị trí của Lãnh Vô Phong, cũng sẽ làm như vậy mà thôi.

Ngay cả tạo phản y còn không sợ, thì sợ gì một vài lời nói dối kia chứ.

“Bệ Hạ..! Lời nói dối của Lãnh Vô Phong không thể nào gạt được tất cả mọi người...!”

...

“Vĩnh Kỳ Thượng Thư nói không có sai..! Lời nói của ta chỉ có thể gạt được một số người kém hiểu biết, hoàn toàn không thể gạt được toàn bộ Chấn Bắc Quân Đoàn..!”

“Vậy ngài..!”

“Hừ..! Trên thực tế ta cũng chẳng cần quan tâm đến lời gièm pha của mọi người..!”

“Vì từ lâu Chấn Bắc Quân Đoàn đã không còn thuộc về Đại Thành nữa rồi..!”

Đi đến bước này, Lãnh Vô Phong cũng không cần thiết phải giấu giếm làm gì nữa.

Mấy chục năm qua, dưới sự kinh doanh của hắn, Chấn Bắc Quân Đoàn trên dưới đã không còn ai nghe theo lệnh của triều đình nữa.

Chỉ nghe theo mỗi lời nói của Lãnh Vô Phong hắn.

Có người lên tiếng phản đối, đã bị hắn đưa xuống bên dưới gặp Thái Tổ từ lâu.

Những năm qua, Chấn Bắc Quân Đoàn tuy hưởng lương bổng cùng binh khí do triều đình cấp, nhưng thực tế nó đã thành của nhà họ Lãnh từ lâu rồi.

Thế cho nên, Chấn Bắc Quân Đoàn hiện tại chỉ nghe theo lời của hắn, không nghe theo bất kỳ mệnh lệnh của ai khác.

“Lão tướng quân..! Bản Vương có chút đau bụng, xin ra bên ngoài một chút.!”

Những lời đại nghịch bất đạo vừa rồi của Lãnh Vô Phong hắn nghe rất rõ.

Quan trọng nhất một điểm là câu nói bây giờ Chấn Bắc Quân Đoàn không có phải thuộc về triều đình, mà là thuộc về nhà họ Lãnh.

Hắn nghĩ mình có được sự trợ giúp của Lãnh Vô Phong để lên làm Hoàng Đế Đại Thành, kết cục của hắn cũng không mấy sáng sủa.

“Xẹt..! Xẹt..!”

“Lão Tướng Quân..! Ngài làm như vậy là có ý gì..?”

“Làm gì..!”

“Bốp..! Rầm..!”

“Phốc..!”

“Lãnh Vô Phong..! Ngươi dám dĩ hạ phạm thượng..?”

Ôm lấy má của mình, Nguyễn Văn Hộc lửa giận bốc lên cao, từ nhỏ đến lớn có khi nào hắn bị người ta đánh như thế này đâu.

“Dĩ hạ phạm thượng..!”

“Hắc..! Nguyễn Văn Hộc, ngươi ngoãn ngoan ngoãn làm con rối cho ta..! Ta còn sẽ cho ngươi sống thêm vài năm, nếu như ngươi không muốn, thì cũng đừng trách ta vô tình..!”

“Đưa hắn đi..!”

“Vâng..! Đại Tướng Quân..!”

“Khoan đã..! Khoan đã..!”

“Lão Tướng Quân..! Bản Vương...!”

“Không..! Ta nghe lời của ngài..! Ta nghe lời của ngài..!” Ánh đao sánh lóa kia nói cho Nguyễn Văn Hộc hắn biết.

Lão già chết tiệt Lãnh Vô Phong kia thật sự sẽ ra tay giết hắn.

Hắn không dám đưa cái giá Hoàng Tử của mình ra nữa.

“Được vậy thì tốt..! Đưa Hộc Vương đi, chăm sóc đoàng hoàng..!”

Lãnh Vô Phong cười lạnh.

Một tên vô dụng không hơn không kém, còn có ý định làm Hoàng Đế.

Còn có ý tranh dành với lại tên Bệ Hạ độc ác kia, đúng là không biết sống chết là gì.

“Đại Tướng Quân..! Ngài ra tay bây giờ, có phải là có chút sớm quá không..?”

La Vĩnh Kỳ từ lâu đã là người của Lãnh Vô Phong, quan sát thế cục hiện tại.

Hắn cảm thấy Lãnh Vô Phong ra tay bây giờ là không hề khôn ngoan.

“Đúng vậy..! Nhưng mà ta không có con đường khác để lựa chọn.!”

Lãnh Vô Phong nhìn ra bên ngoài, ánh mắt chứa nhiều điều xa xăm.

Đất nước đang dần đi vào ổn định, thuế má giảm bớt, cuộc sống người dân cũng đỡ khó khăn hơn.

Mấy tháng qua lượng người gia nhập vào Chấn Bắc Quân Đoàn của hắn cũng giảm dần, thiên hạ đã không còn nhiều tiếng oán thán như trước.

Về mặt quân sự trong nước, Bệ Hạ nắm trong tay phần lớn binh quyền, đã vượt qua hắn.

Trong tình cảnh như vậy, chỉ có thể phục tùng, chống lại là không khôn ngoan.

Tuy nhiên chính sách sắp đến mà triều đình chuẩn bị ban ra làm cho hắn không thể không tạo phản.

Hắn có biết đến, Bệ Hạ chính là muốn thu hồi lại toàn bộ đất đai của Quý Tộc, chia lại cho dân chúng.

Lãnh gia hắn bá chiếm Chấn Bắc Thành, xa hơn phần lớn La Hiên Quận hàng mấy trăm ngàn mẫu đất tốt.

Nó là nguồn thu chính để hắn có thể chiêu binh mãi mã, chính sách mới ban ra, hắn phải giao ra hết những gì trong tay mình đang có.

Như vậy hắn lấy gì nuôi binh, lấy gì cò kè mặc cả với triều đình, không có tiền bạc cùng lương thực, trước hay sau gì binh sĩ cũng bỏ hắn mà đi.

Hắn chỉ có thể ngồi đó chờ Thánh Chỉ Hoàng Đế đến lấy mạng..!

Chiêu rút củi dưới đáy nồi này quá thâm độc, hắn không thể không phản kháng cho được.

“Đại Tướng Quân..! Chúng ta liệu có phần thắng hay không..?” La Vĩnh Kỳ trăn trở rất lâu.

Linh Đài Thành dễ thủ khó công, hôm nay bên mình cũng mất cả ngàn người mà không thể công phá được..!

Chậm nhất ngày mai quân đội khắp nơi La Hiên Quận nghe lệnh kéo đến, cho năm sáu năm nữa mình đừng nghĩ đến chuyện phá thành.

Đây chỉ là nói cho vui thôi, chứ tầm hai ngày nữa Bình Điền Thụy phá quan mà ra.

Lấy Thành Hổ Quân sức mạnh cùng trong thành binh mã, bên mình chỉ có con đường chết..

“La Hiên Quận binh sĩ..!”

“Hắc..!”

...

“Báo..!”

“Lại chuyện gì..?”

Không hiểu sao thấy tên Hổ Tử Vệ này, Nguyễn Văn Chương có cảm giác không được tốt cho lắm.

“Hồi Bệ Hạ..! Tề Quân làm phản, hắn chẳng những không có tiếp chỉ, còn cho tử sĩ giết hết người của chúng ta..!”

“Hắn còn bắt giam toàn bộ quan lớn bên trong La Hiên Quận lại..!”

“Cái gì..!”

Nguyễn Văn Chương giận dữ ngút trời, hắn không nghĩ ra Tề Quân lại làm phản, mọi lần vào triều chầu tên đó cũng đều rất cung kính cùng trung thành.

Y lại là quan lớn nhất không thuộc tầng lớp Quý Tộc..!

Không thể ngờ đến.

“Bệ Hạ..! Ngài lập tức rời khỏi nơi này..! Thần đã chuẩn bị một cổ xe ngựa bên ngoài, mọi thứ đều ổn thỏa..!” Nguyễn Chính đi vào.

Hắn cũng mới vừa nghe tin tức động trời này không lâu qua người bằng hữu, cũng liền đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng.

“Đi..! Ha ha ha.! Các khanh nghĩ đơn giản quá..!” Nguyễn Văn Chương lắc đầu.

Nơi đây là La Hiên Quận, nếu Tề Quân đã tạo phản, chắc chắc là đã có chuẩn bị kỹ càng, sẽ không có chuyện để cho hắn rời khỏi La Hiên Quận một cách bình an để quay lại Mễ Thành điều binh diệt y.

Giờ đây chỉ cần ra khỏi địa phận Linh Đài Thành thôi, là đã có tầng tầng lớp lớp tử sĩ chờ đón hắn bên ngoài.

“Bệ Hạ..! Gần năm ngàn binh sĩ còn lại của thần nguyện bảo vệ Bệ Hạ an toàn trở lại Mễ Thành..!”

Trận chiến hôm nay bên hắn hao binh tổn tướng cũng không có ít, nhưng mà Chấn Bắc Quân Đoàn chỉ đánh thăm dò.

Không phải toàn lực tấn công, thương vong bên mình còn chấp nhận được.

“Bệ Hạ..! Bốn trăm Hổ Tử Vệ của thần cũng nguyện chết bảo hộ ngài đến kinh thành..!” Sau khi Nguyễn Văn Chương gặp nạn.

Hắn đã điều động hết Hổ Tử Vệ có sức chiến đấu tại Mễ Thành đến Linh Đài Thành nơi đây.

Con số hơn bốn trăm người, thêm gần năm ngàn binh sĩ trong tay của Nguyễn Chính, là một cổ thế lực cực mạnh rồi.

Không có bao nhiêu thế lực có thể chống lại.

...

P/s: Cầu đề cử hoa tươi, cầu thảo luận nhận xét góp ý chân thành từ phía các bạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.