Giả Vương Bình Thiên Hạ

Chương 98: Chương 98: Mối Nguy Hiểm Quá Lớn




“Bệ Hạ..! Vậy sao người không đi theo con đường khác mềm mỏng hơn..?”

Lý Dương có chút thất vọng, nhưng hắn cũng nhân lúc vị Bệ Hạ này dễ nói chuyện, lên tiếng hỏi nghi hoặc trong lòng mình.

Trước đây có rất nhiều vị Hoàng Đế thương dân như con, đối đãi với quần thần rất tốt, dù cho quần thần kia có lỡ may phạm tội, cũng chỉ xử nhẹ, cao lắm chém đầu một mình y.

Hành động của vị Hoàng Đế kia cảm động rất nhiều người, sau này người trung thành với y càng nhiều hơn, cũng không còn ai có ý nghĩ tạo phản nữa.

Nếu như Nguyễn Văn Chương có thể đi theo con đường này, ngày sau sẽ có nhiều người đầu nhập vào hơn.

Thiên hạ cũng sẽ bớt đi một vị vua tàn bạo, cuộc sống người dân cũng sẽ dễ thở hơn mà.

“Ha ha ha..! Lý Dương..! Bây giờ ta mới phát hiện ra ngươi có thêm một điểm đáng yêu nữa đó là..! Rất ngây thơ nha..!“.

“Ngây thơ..?”

“Đúng như vậy, con đường mà ngươi nói chỉ có thực hiện khi thiên hạ thái bình, Đại Lục thống nhất, dân chúng an cư lạc nghiệp..!”

“Bây giờ là thời loạn thế, nếu mà áp dụng nhân từ, khoan dung với người khác..! Ta bảo đảm không quá ba ngày Thành Thánh Tông sẽ đi đời nhà ma..!”

“Hèn gì..!” Hèn gì trong giấc mơ kia của hắn.

Mọi người khi nhắc đến Đại Thành Thánh Tông, người nào người nấy đều tỏ ra khiếp sợ không thôi.

Truyền nói Thành Thái Tông giết người không ghê tay, một mệnh lệnh đồ sát cả tòa thành, trẻ con cũng không tha, xem ra không có lửa làm sao có khói cho được.

“Bệ Hạ.! Không phải ngài nói trước đây ngài chỉ biết bán rượu thôi hay sao.?”

“Những đạo lý này ngài nơi nào học được vậy..?” Lý Dương nghi ngờ.

Hắn có cảm giác được Nguyễn Văn Chương khi không mặc Long Bào như lúc này trở nên rất là dễ nói chuyện.

Có những vấn đề khi gặp mặt Nguyễn Văn Chương trước đây hắn không giám nói, bây giờ cũng nói dễ dàng nha.

“Khục..! Cái này.!” Nguyễn Văn Chương có chút ngạc nhiên, cũng có chút vui mừng.

Tên Lý Dương này đã thay đổi khi cùng hắn nói chuyện khi nào y cũng không hay, đây cũng xem như là một điều tốt đẹp ngoài ý muốn đi.

“Lý Dương..! Bệ Hạ là người thông minh tuyệt đỉnh, chỉ cần nhìn qua một chút liền sẽ học được ngay thôi..!”

Cũng không thể nói kiếp trước hắn đã từng làm Chủ Tịch Huyện có đúng không.

Nơi hắn làm phe phái rất nhiều, ngày ngày không phải nghĩ cách làm sao phát triển kinh tế, mà là phải đề phòng người xung quanh đâm lén, triệt hạ lẫn nhau.

Lâu dần, mọi quyền mưu lên chức thăng tiến cùng diệt trừ đối thủ hắn đều có đủ cả, ưu thế của người hiện đại nữa, điều khiển Quốc gia này đâu có gì khó khăn.

“Bệ Hạ đúng là rất thông minh..!”

Lý Dương ngẫm nghĩ, ngoài lý do này ra hắn thật cũng không nghĩ ra lý do gì khác nữa.

“Phải rồi.! Có tin từ gì của Phan Đình Phong hay không..?” Nguyễn Văn Chương thuận miệng hỏi một câu.

Nhưng đột nhiên hắn nhận ra mục đích lần này của mình là thư giãn, không phải là triều chính, chỉ là lời nói ra rồi như nước đổ đi, khó hốt lại lắm.

“Hồi Bệ Hạ..! Sau lần cuối xuất hiện tại bên cạnh Nguyễn Hữu Nghĩa..! Có người nhìn thấy Phan Đình Phong cùng đệ nhất kiếm khách của mình Lai Tạ đi vào Đại Nghê Đặc Sứ Quán..! Đến nay không biết tung tích, người của thần cũng đang đi điều tra chuyện này..!”

“Nói với lại Hổ Tử Vệ bên Phong Linh Thành, điều động quan viên nơi đó, bắt cho bằng được Phan Đình Phong, đừng để hắn từ Phong Linh Thành trở về Nguyên Quận..!”

Cho người bao vây Đặc Sứ Quán Đại Nghê Quốc xem ra cũng muộn rồi.

Bây giờ chắc chắn Phan Đình Phong không có ở nơi đó.

Nếu như hắn là Phan Đình Phong, vào lúc này khi thế cục đã ổn định, không làm gì được Đại Thành nữa, hắn sẽ rời khỏi Đại Thành trở lại Đại Nghê Quốc.

Mượn binh lực của Đại Nghê Quốc trợ giúp hắn trả thù.

Người này rất am hiểu tình hình của Đại Thanh, thế nên không thể để y có cơ hội quay lại, không thì đối với Đại Thành là một mối nguy hiểm rất lớn.

...

“Quốc Công đại nhân.! Đi xuyên qua con đường này là đến Nguyên Quận rồi..! Hạ quan còn có công vụ trên người, xin thứ không thể tiễn đại nhân xa hơn..!”

Qua rừng núi này là đến được Tú Nguyên Thành, đó cũng là địa phận của Nguyên Quận, Đại Nghê Quốc, khi đó sẽ không còn có người làm gì nổi Phan Đình Phong được nữa.

Có chút khó xử là con đường này quá khó đi, thác nước vách núi cao nơi đâu cũng có, không cẩn thận sẽ chết mất xác bên trong đó.

Nếu có con đường khác, hắn cũng không nguyện ý để cho Phan Đình Phong mạo hiểm như vậy. Tiếc là ngoài con đường này ra cũng chỉ còn có con đường chính đạo từ Linh Phong Thành đi thẳng qua Tú Nguyên Thành.

Với thân phận mẫn cảm của Phan Đình Phong hiện tại đi đến nơi đó không khác gì là chui đầu vào lưới.

“Tương Sửu đặc sứ..! Ân nghĩa trợ giúp của ngươi, Phan Đình Phong suốt đời không quên..!” Phan Đình Phong ôm quyền cảm ơn một tiếng.

Hắn nói đây cũng là lời thật lòng, từ Mễ Thành ra bên ngoài này, nếu không có sự trợ giúp của Tương Sửu.

Chỉ hắn cùng Lai Tạ hai người đã bị quan binh của triều đình Đại Thành bắt đi từ lâu rồi.

“Quốc Công không cần khách khí..! Trợ giúp Quốc Công, đó là bổn phận của Hạ Quan..!”

Tin tức Phan Đình Phong nằm gai nếm mật trợ giúp Đại Nghê Quốc lấy được Nguyên Quận hắn đã được người Nghê Tu Vệ báo cho biết.

Kể cả chuyện Phan Đình Phong được phong làm Quốc Công nữa, hắn cũng biết nốt.

Tương Sửu biết chuyến đi về này của Phan Đình Phong sẽ một bước lên mây, từ đây thân phận khác biệt, sẽ không còn là tên Thừa Tướng vô năng của Đại Thành như trước nữa.

“Đại nhân..! Đến giờ rồi..! Chúng ta nên rời đi thôi..!” Lai Tạ luôn lo lắng cho Phan Đình Phong.

Hắn biết một ngày Phan Đình Phong còn chưa về được Đại Nghê, một ngày bọn họ vẫn còn nguy hiểm.

“Đại Thành Hoàng Đế..! Hàn Ly..! Uông Vĩ..! Lần sau Phan Đình Phong ta quay lại, sẽ là ngày chết của các ngươi..!” Cúi xuống bốc một nắm cát, ngửi xem tư vị nó như thế nào.

Đây cũng là lần cuối cùng hắn làm như vậy, xem như không quên mối thù của gia tộc mình với Đại Thành Quốc đi.

Lần này trở lại, hắn xin thề sẽ làm mọi biện pháp đem Đại Thành hủy diệt đi, trả thù cho vợ con chết oan chết uổng của mình.

“Hiệp Anh Đội Trưởng.! An toàn của Quốc Công đại nhân ta giao lại cho ngươi, hy vọng ngươi, có thể bảo vệ ngài ấy bình an quay trở lại Nguyên Quận..!” Tương Sửu hết sức là đồng cảm với lại Phan Đình Phong.

Để được thăng làm Quốc Công Gia như hiện tại, Phan Đình Phong phải đánh đổi quá nhiều thứ, ngay cả người nhà của mình hắn cũng không thể nào giữ được tính mạng cho họ, không thể không nói khá là bi ai.

Dù vậy, tấm lòng trung thành của Phan Đình Phong tại Đại Nghê Quốc không có bao nhiêu người có thể sánh lại.

Không có Phan Đình Phong, Đại Nghê Quốc cũng sẽ không có được huy hoàng như hôm nay, làm cho tất cả các quốc gia lớn phải kính nể.

“Tương Sửu đặc sứ xin an tâm..! Hiệp Anh dù bỏ cái mạng này, cũng sẽ đưa Quốc Công đại nhân về nước an toàn..!”

Hiệp Anh là binh sĩ thuộc về Tú Nguyên Thành, lần này hắn nhận được mệnh lệnh đến đây chờ sẵn đón tiếp Phan Đình Phong trở về.

Trước khi đi Lạc Tiếu tướng quân có căn dặn hắn rất kỹ về nhiệm vụ lần này, không hoàn thành nhiệm vụ, hắn cũng không có khả năng trở lại.

“Đạp..! Đạp..! Đạp..!”

“Hừ..! Đình Phong cẩu tặc, muốn trở lại Nghê Quốc, đừng có nằm mộng giữa ban ngày..!”

“Là Hổ Tử Vệ dẫn theo Phong Linh Thành binh sĩ..!”

Lai Tạ hắn từng sinh sống tại Đại Thành Quốc không phải một hai năm, nhìn qua cũng liền phát hiện lai lịch đám người đến là ai.

“Phóng tên..! Không để cho bất kỳ người nào sống sót..!”

...

P/s: Cầu đánh giá, cầu đề cử, cầu nhận xét, cầu góp ý chân thành từ phía các bạn a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.