Giả Vương Bình Thiên Hạ

Chương 147: Chương 147: Nhân Gian Duy Ngã




“Tiểu huynh đệ.! Cậu đã trúng phải Nhiếp Hồn Chú của Độc Tôn Ma Đao..!”

“Tinh thần bị mất khống chế cũng là đều dễ hiểu..!”

Độc Tôn Đao Pháp lợi hại nhất không phải là chiêu số của đao pháp, mà là một loại chú pháp tên Nhiếp Hồn Chú.

Một khi trúng phải Nhiếp Hồn Chú, tâm thần loạn lạc, ý nghĩ điên cuồng, ảo giác xuất hiện mọi lúc mọi nơi.

Sau cùng tinh thần cùng ý chí của mình đều sẽ bị Nhiếp Hồn Chú không chế.

“Phốc..!”

“Ha ha ha..!”

“Xẹt..! Xẹt..!”

“Cuối cùng Nhiếp Ưng ta là người chiến thắng, ta mới thực sự là thiên hạ vô địch.!” “Ha ha ha..!”

Cầm Đao Lệnh cùng Kiếm Lệnh trong tay, Nhiếp Ưng cười lên một cách điên cuồng.

Bốn mươi năm, hắn chờ đợi suốt bốn mươi năm, cuối cùng cũng chờ đợi đến được ngày hôm nay.

Từ nay bề sau, Thiên Hạ Hội bên trong chỉ có một âm thanh duy nhất, chính là Nhiếp Ưng hắn.

“Tiền bối..! Xin lỗi..! Tôi đã hại ngài..!” Nguyễn Văn Chương cảm thấy hối hận.

Vương Hải cùng Nhiếp Ưng hắn thấy thực lực cũng như nhau, không chừng Vương Hải cao hơn một chút.

Nhưng vì cứu hắn dẫn đến phân tâm, Nhiếp Ưng mới có cơ hội đánh lén, làm Vương Hải thất bại, đây là lỗi của hắn.

“Khục..! Phốc..!”

“Không sao..! Đây có thể là ý trời..!”

Vương Hải không có ý trách Nguyễn Văn Chương, nói ra không hiểu thế nào hắn cảm giác có tình cảm khá đặt biệt với chàng thanh niên này, dù bọn họ chỉ mới quen nhau không lâu.

“Nhiếp Ưng..! Ông đường đường là một Đại Tông Sư, đi dùng thủ đoạn bẩn thỉu như vậy để thủ thắng..!”

“Nếu truyền ra giang hồ, nhất định sẽ bị người đời chê cười..!” Nguyễn Văn Chương cực kỳ tức giận.

Cao thủ so tài không phải là quan trường minh tranh ám đấu, thứ cần là quang minh chính đại, hành vi đê tiện của Nhiếp Ưng, không đáng mặt là anh hùng.

“Hắc hắc..! Chỉ cần đạt được mục đích, có thể bất chấp thủ đoạn, câu nói này chẳng lẽ tiểu tử ngươi chưa nghe qua hay sao..?”

Nghĩ đến nhờ thằng nhóc này mà hắn có thể dành được chiến thắng.

Nghĩ đến chuyện thằng nhóc này không còn sống được bao lâu.

Hắn cũng vui vẻ cùng đối phương trò chuyện đôi ba câu.

“Đạt được mục đích..! Không từ thủ đoạn.!”

Nhắm mắt lại tưởng tượng một chút, hắn cảm thấy Nhiếp Ưng nói không sai.

Chẳng phải khi hắn mặt lên Long Bào đại diện cho Chí Cao Vô Thượng Đại Thành Quốc, hắn cũng làm như vậy hay sao?

Nhớ lại những gì mình làm khi ngồi trên ngôi vua, hắn thấy còn thâm độc hơn Nhiếp Ưng nhiều lắm.

Có tư cách gì đi trách Nhiếp Ưng đây.

“Dù là vậy..! Hai người cũng là đồng môn mà..!”

Đúng vậy..!

Nguyễn Văn Chương không đồng ý, hắn bất chấp tất cả là khi hắn làm vua, bây giờ đâu có phải đâu, cần gì lại hành động xấu xa như vậy.

“Hai người các ngươi chết đi, thì còn ai biết được chuyện hôm nay nữa..!”

Danh tiếng hắn đúng là có chút quan tâm, người trong Thiên Hạ Hội biết hắn dùng thủ đoạn thủ thắng, mặt mũi của hắn cũng không đẹp gì.

“Gì..! Ông còn muốn giết hai người chúng tôi..?”

Không phải thắng là được rồi sao?

Nhiếp Ưng lấy được Kiếm Lệnh kia, cũng đã đạt được mục đích của mình rồi, có cần truy tận đuổi tuyệt như vậy hay không.

“Đúng là trẻ con vô tri..!”

Nhiếp Ưng lắc đầu, cũng không muốn nói nhiều với lại tên tiểu tử này nữa.

“Nhiếp Ưng..! Không được giết vị tiểu huynh đệ này..!”

“Hả..! Kinh mạch toàn thân của ngươi đã bị đứt hết..!”

“Ngươi còn có khả năng ngăn cản ta nữa hay sao.?”

Nhiếp Ưng thật sự dừng tay, hắn có thể không đặt một tên tiểu tử ăn mày như Nguyễn Văn Chương vào mắt, nhưng Vươn Hải lại không thể.

“Ha ha ha..! Ha ha ha..!”

“Nhiếp Ưng..! Ngươi hiện tại đang bị thương không hề nhẹ hơn ta, nếu như ngươi muốn cả hai cùng chết, có thể tự nhiên tiến lên..!”

'Vương Hải này có khả năng đánh trả sao..?' Nhiếp Ưng nhíu mày, trong lòng lo lắng lên.

Duy Ngã Kiếm Pháp lợi hại đến như thế nào, không phải là hắn chưa hề trông thấy qua.

Hắn nghe nói Duy Ngã Kiếm Pháp có một chiêu cuối là Nhân Gian Duy Ngã.

Chiêu kiếm này một khi xuất ra, thế gian không người chống lại.

Cả Độc Tôn Đao Pháp của hắn cũng vậy.

Nhưng từ trước đến nay hắn chưa hề nhìn thấy Vương Hải dùng ra, cũng không biết trên đời này có tồn tại chiêu kiếm đó hay không nữa.

“Khụ..! Phốc..!”

“Được..! Tiểu tử..! Xem như ngươi may mắn..!” Nhiếp Ưng rút lui.

Trước hắn bị Chính Nghĩa Quân làm bị thương, sau chiến đấu với lại Vương Hải dù thắng cũng là thắng thảm.

Giờ đây bên trong cơ thể hắn nội thương rất trầm trọng, như cố sức đem Vương Hải cùng Nguyễn Văn Chương giết.

Chỉ e là mình không còn mạng quay lại Trung Châu.

“Rầm..!!”

“Tiền bối..! Tiền bối..!”

“Tiểu huynh đệ..! Ta đã không được rồi..!” Vương Hải xua tay.

Nhiếp Ưng nói không hề sai, toàn bộ kinh mạch của hắn đã bị đao khí của Nhiếp Ưng chấn đoạn.

Dù thần tiên giáng thế cũng không có khả năng cứu chữa.

Vừa rồi hắn chỉ là cố chống đỡ, nếu mà Nhiếp Ưng ở lại lâu thêm một chút nữa, hắn đã lộ tẩy rồi.

“Tiền bối..! Không đâu..! Ngài sẽ không có chết..!”

Từ khi đi đến thế giới này, có hai người đối xử với hắn như con cái trong nhà.

Người đầu tiên là Vương Hiểu Mai, người thứ hai chính là Vương Hải này.

Hắn thật sự không muốn nhìn thấy Vương Hải chết.

“Tiểu huynh đệ..! Có thể giúp ta thêm một lần nữa có được không..?”

“Xin tiền bối cứ căn dặn..! Văn Chương sẽ làm hết khả năng..!”

“Nếu như cậu đến được Đại Ngu Quốc Dương Thành, xin hãy đến một nơi gọi là Bạch Họa Sơn Trang..!”

“Đưa cây trâm này lại cho một người con gái tên Bạch Tuyết Hoa, nói với cô ấy là mình đã giữ đúng lời hứa..!”

“Mong cậu..! Có thể thay ta chăm sóc cho..! Cho cô ấy..!”

“Tiền bối...! Tiền bối..!”

Nguyễn Văn Chương ra sức lay động, nhưng đáng tiếc Vương Hải đã không thể nào đáp lại hắn được nữa.

“Sư phụ..! Ngài an tâm đi..! Con hứa với ngài, nhất định sẽ đưa cây trâm này đến Bạch Họa Sơn Trang, tận tay trao nó cho người tên Bạch Tuyết Hoa..!”

Nắm lấy cây trâm, Nguyễn Văn Chương không khỏi thở dài một tiếng.

Nhìn người thân chết trước mắt của mình trông khi mình không thể làm gì được, cảm giác đó thật sự rất khó chịu.

“Hắc..! Hắc.! Chỉ sợ ngươi không có cơ hội đó.!”

“Nhiếp Ưng..?”

“Rầm..! Phốc..!”

Nguyễn Văn Chương ôm ngực đau đớn.

“Xẹt..!”

“Không được làm hại di thể của sư phụ ta..!”

“Rầm..! Phốc..!”

“Không biết tự lượng sức của mình..!”

“Xẹt..! Xẹt..!!”

“Ha ha ha..! Vương Hải..! Ngươi dám lừa ta, tội ngươi đáng phải bị chặt đầu..!”

“Ha ha ha..! Dám ngăn cản ta hợp nhất Thiên Hạ Hội, ngươi đáng bị moi tim..!”

“Dám ngăn cản con đường khôi phục nhà Hán, ngươi xứng đáng bị lăng trì..!”

Mỗi một câu nói, Nhiếp Ưng đều xẻo một miếng thịt trên thi thể của Vương Hải.

Hình phạt lăng trì cũng chỉ như thế này mà thôi.

Có thể thấy được, Nhiếp Ưng hận Vương Hải sâu đậm đến bao nhiêu.

“Súc sinh..! Bản thiếu gia ta xin thề, sau này nhất định sẽ bắt Nhiếp Ưng ngươi trả giá gấp trăm lần những gì mà hôm nay ngươi đã làm với sư phụ của ta..!”

Người chết đã hết, mọi ân oán trước đó cũng nên chấm dứt, nhưng tên Nhiếp Ưng này không phải là người, mà là cầm thú.

Ngay cả một cái xác mà y cũng không tha, loại người như thế này, hắn thề nhất định phải tiêu diệt.

“Sau này..!”

“Hắc hắc..!”

“Tên phế vật ngươi làm gì có sau này..!”

Nhiếp Ưng cười nhạt, chỉ mũi đao về hướng Nguyễn Văn Chương.

Diệt cỏ tận gốc, tên tiểu tử này nói sao cũng là truyền nhân của Duy Ngã Kiếm Pháp.

Làm sao hắn có thể để một uy hiếp lớn đến như thế này tồn tại cho được.

“Ngươi..!”

Không lẽ hôm nay mình thật sự phải chết ở nơi này hay là sao.?

Nhiếp Ưng này tuy bị thương, nhưng nói thật muốn ra tay lấy cái mạng của hắn là không có gì khó khăn cả.

Xem ra hôm nay ông trời muốn diệt Nguyễn Văn Chương hắn thật rồi.

...

P/s: Chương thứ hai trong ngày đưa lên, cầu hoa tươi, cầu thảo luận, nhận xét góp ý chân thành từ phía các bạn.

Bởi vì ngươi là tỷ tỷ ta. Cho nên... ta đấu không lại ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.