“Nguyễn Văn Vũ..! Chuyện này ngươi giải thích như thế nào..?” Mã Tịnh Thái điên tiết.
Thành Hổ Quân giả bại trận, Tân Nha Quân nhanh chóng đầu hàng, cả một chút chống cự cũng không có.
Nếu bên trong không có điều gì mờ ám, có đánh chết hắn cũng không có tin tưởng.
“Đại Hoàng Tử..! Không xong rồi..! Đám người Tân Nha Quân kia tạo phản, quay trở lại tấn công chúng ta..!”
Điền Vũ vừa dẫn quân tiến đánh Mễ Thành không bao lâu, bây giờ lại quay lại.
Gương mặt của hắn tràn đầy phẫn nộ cùng không thể tin.
“Vũ Vương Điện Hạ có lệnh..! Giết chết Mã Tịnh Thái, đem toàn bộ quân đội của Đại Mao Quốc giết sạch..!”
“Giết..! Giết...! Giết..!”
“Nguyễn Văn Vũ..! Tên khốn kiếp nhà ngươi..!”
“Biểu ca..! Biểu ca..! Xin huynh bình tĩnh lại..!”
Nguyễn Văn Vũ trong lòng lạnh căm căm.
Đến giờ hắn vẫn không hiểu, mọi chuyện vốn đang vô cùng tốt đẹp, sao lại thành ra nông nỗi này kia chứ.
“Người đâu..! Đem Nguyễn Văn Vũ giết chết cho ta..!”
Mã Tịnh Thái vừa rồi còn bán tín bán nghi, nhưng sau khi nhìn mấy ngàn người Tân Nha Quân tấn công về phía của hắn. Một chút nghi hoặc trong lòng của hắn cũng đã biến mất.
Đại thế đã mất, ngày hôm nay nếu có phải chết, hắn cũng phải đem tên tiểu nhân bỉ ổi Nguyễn Văn Vũ này bầm thây trăm đoạn mới được.
“Đại Hoàng Tử..! Chúng ta nhanh chạy đi..!”
Lại Thâm chạy nhanh đến khuyên can Mã Tịnh Thái không cần cùng Nguyễn Văn Vũ tính toán nữa.
“Không được..! Trước khi đi, Bản Hoàng Tử nhất định phải giết cho bằng được Nguyễn Văn Vũ..!”
Từ nhỏ đến lớn Mã Tịnh Thái hắn đã bao giờ ăn thiệt thòi lớn đến như vậy bao giờ đâu.
Loại người nham hiểm xảo trá như Nguyễn Văn Vũ, hắn phải giết chết không tha.
“Đại Hoàng Tử..! Bình Điền Thụy đã dẫn Thành Hổ Quân quay lại Mễ Thành nơi này...! Nếu chúng ta không đi, sẽ không còn kịp nữa..!” Lại Thâm tràn đầy lo âu khuyên can.
Trước khi hắn rời khỏi Ứng Thành, đã có một chi quân đội đuổi theo hắn.
Nếu mà hắn tính không sai, ngay sau khi ổn định lại Ứng Thành, Bình Điền Thụy chắc chắn sẽ cho người đến nơi đây vây sát bọn họ.
Bây giờ mình còn không đi, chỉ sợ là không thể nào đi được rồi.
“Để cho tên cẩu tặc nhà ngươi sống thêm một đoạn thời gian..!”
“Đi..! Chúng ta lập tức rời đi..!”
Hận thì hận, nhưng Mã Tịnh Thái cũng hiểu hoàn cảnh của mình bây giờ, nếu không rời đi, đúng thật sự mình sẽ không còn cơ hội.
“Đại Hoàng Tử..! Chúng ta phải đi về hướng nào..?”
Điền Vũ rất hoang mang. Bên mình binh sĩ còn không ít, nhưng không biết sẽ phải đi về phương hướng nào bây giờ.
“Đi về hướng nào..?”
Mã Tịnh Thái nghe hỏi cũng hơi ngẩn người, đúng vậy a, bây giờ hắn phải đi về hướng nào bây giờ.
Hướng Tây đi Ứng Thành, tiếp đến sẽ về Tân Nha Thành, qua Tân Nhân Thành liền có trở về Đại Mao Quốc.
Tuy nhiên Ứng Thành bây giờ có Thành Hổ Quân trấn thủ, không có gì bất ngờ thì Tân Nha Thành hiện tại cũng đã rơi vào tay của Thành Hổ Quân mất rồi.
Quay trở lại Đại Mao Quốc bằng con đường này không khác gì tự chui đầu vào lưới.
Còn lại những hướng khác, xung quanh đều là lãnh thổ của Đại Thành Quốc, mình có đi hướng nào cũng không xong.
“Xẹt..! Xoẹt..! Phốc..!”
“A..! A..!”
“Điền Thụy tướng quân có lệnh, đem Mã Tịnh Thái bắt sống..! Người nào có ý định chống lại, giết không tha..!”
“Du Nhiên tướng quân có lệnh, địch quân lập tức đầu hàng, nếu không giết không tha..!”
“Xong rồi..!”
Mã Tịnh Thái đám người tương đối tuyệt vọng.
Nội đám người Tân Nha Quân đánh bất ngờ thôi cũng đủ làm cho đám người mình rối loạn.
Bên trong Mễ Thành Nguyễn Du Nhiên dẫn quân giết ra làm cho bên mình trở tay không kịp.
Giờ đây Thành Hổ Quân kéo đến, trận thế như thế này, bên mình làm gì còn con đường sống nữa đây.
...
“Vương gia..! Chúng ta nhanh rời khỏi nơi này..! Rời khỏi nơi này trước rồi mới tính sau..!”
Mạnh Trường Kỳ dựa theo sự bảo hộ của binh sĩ gia tộc, cũng như sự thiếu quyết đoán truy đuổi của đám người Đại Mao Quốc.
Cuối cùng cũng đã đưa được Nguyễn Văn Vũ đi đến một nơi tạm thời an toàn, cách xa chiến trường Mễ Thành một khoảng cách không nhỏ.
“Không được..! Bản Vương phải trở lại giải thích cho Mã Tịnh Thái cho rõ ràng mới được..!”
Thất bại là chuyện nhỏ, nhưng thua một cách không rõ ràng như bây giờ, Nguyễn Văn Vũ hắn thật sự là không có cam tâm.
“Vương gia.!. Xin hãy nghe ta nói một lời, bây giờ dù ngài có nói gì, Mã Tịnh Thái cũng sẽ không có tin tưởng đâu..!” Mạnh Trường Kỳ thở dài.
Trước là Tân Nha Quân bên Hồ Lô Cốc tạo phản, sau thì tại Mễ Thành nơi đây tạo phản, hai cú đấm liên hoàn chí mạng vào Mã Tịnh Thái như thế.
Nếu như hắn là Mã Tịnh Thái cũng sẽ không bao giờ tin tưởng vào lời giải thích của Nguyễn Văn Vũ.
Không chừng vừa nhìn thấy Nguyễn Văn Vũ sẽ rút kiếm ra chém Nguyên Văn Vũ ngay lập tức cũng nên.
Mưu kế lần này đối phương giăng ra là không có sơ hở, cũng quá tuyệt diệu, không hề để cho liên quân hai người Nguyễn Văn Vũ có cơ hội xoay chuyển được cục diện.
Nói thật hắn cũng quá bội phục người nghĩ ra mưu kế này.
“Trường Kỳ đại nhân..! Chúng ta qua bên kia nói chuyện một chút..!”
Nguyễn Văn Vũ hít sâu một hơi không khí vào trong lòng ngực, phải làm cho bản thân mình bình tĩnh lại một chút mới được.
“Vương gia..! Nơi đây đã không có người..! Ngài có chuyện gì hoàn toàn có thể nói với ta được rồi..!”
Chắc là chuyện cơ mật, Mạnh Hữu Kỳ nhìn quanh đã không có người, ngay cả binh sĩ hộ vệ của Mạnh gia hắn cũng không nhìn thấy bên này, hắn mới an tâm cùng Nguyễn Văn Vũ bàn bạc.
“Trường Kỳ đại nhân..! Bản Vương có điều không hiểu, muốn được thỉnh giáo..!”
“Điện Hạ xin cứ nói..!”
“Bản Vương trước giờ không hề bạc đãi Phí Mân tướng quân, tại sao hắn lại phản bội Bản Vương..?”
Nguyễn Văn Vũ đã thông suốt, Tân Nha Quân tạo phản. Nếu như không phải Phí Mân ngầm đồng ý, đám người canh giữ tại Hồ Lô Cốc sẽ không phản bội.
Nếu không có Phí Mân ra lệnh, cũng sẽ không có nhiều binh sĩ đến như vậy quay sang tấn công Mã Tịnh Thái binh sĩ.
Làm cho hắn bị hàm oan, có nhảy xuống sông Hồng cũng không thể nào rửa sạch cho được.
Tất cả đều là Phí Mân hại hắn..
“Điện Hạ..! Chuyện này..!”
Mạnh Hữu Kỳ ngẩn người, hắn làm sao cũng không nghĩ đến Nguyễn Văn Vũ gọi hắn đến nơi bí mật thế này là hỏi hắn về chuyện này.
“Phí Mân tướng quân..!”
...
“Xẹt..! Phập..!”
“Các ngươi..! Các ngươi..!”
Phí Mân mở to hai mắt nhìn ba người Tĩnh Huyền. Hắn làm sao cũng không nghĩ ra được, tại sao ba người này lại phản lại hắn, muốn dồn hắn vào con đường chết.
“Phí Mân tướng quân..! Ngài đừng nên trách chúng tôi..! Bệ Hạ có lệnh phải bắt ngài quay trở lại Mễ Thành trị tội, chúng tôi cũng không có cách nào..!”
Tĩnh Huyền âm thanh lạnh lẽo, không có một tia cảm tình nào có thể nói.
“Bệ Hạ...! Bệ Hạ..! Hắc..! Hắc..! Ta đã hiểu được..!”
Phí Mân cười thảm một tiếng. Hắn cuối cùng cũng đã hiểu mình đã thua ở nơi nào rồi.
Nói sao tất cả Tân Nha Quân đều phản lại hắn, thì ra là do vị Bệ Hạ kia bên trong giở trò. Hắn thật quá xem thường tên Hoàng Đế trẻ tuổi kia quá đi.
“Phí Mân..! Ngài bại trận không phải chỉ vì ngài chống lại Bệ Hạ..! Mà vì ngài chống lại người dân của Mễ Quận, là chống lại toàn bộ người dân của Đại Thành Quốc..!”
Bệ Hạ có bản lĩnh đến đâu, cũng chỉ thuyết phục được một vài tướng lĩnh như hắn có điểm yếu nắm trong tay Bệ Hạ.
Còn những tướng lĩnh khác thì không có khả năng lắm. Bọn họ do Phí Mân đưa lên, mang ân nghĩa của Phí Mân, muốn để bọn chúng phản lại Phí Mân là chuyện khó khăn lắm.
Nhưng Phí Mân khi không lại đi liên minh cùng người Đại Mao Quốc. Đám người có thâm thù đại hận với hầu hết quân sĩ bên trong Tân Nha Quân. Muốn bọn họ quy thuận kẻ thù của mình, đây là chuyện không thể nào.
“Ta đã hiểu..!”
Hắn hiểu ra, nhưng xem ra đã quá muộn một chút rồi.
“Các vị..! Không biết các vị muốn xử lý ta như thế nào..?”
Thắng làm vua, thua làm giặc, hắn không còn gì để nói.