Giả Vương Bình Thiên Hạ

Chương 72: Chương 72: Phá Đi Xây Lại




“Lập Duệ..! Ngươi nói tiếp đi..!”

Nguyễn Văn Ánh rất có hứng thú khích lệ Lập Duệ.

Đây là hữu quân sư của hắn, mới chiêu nạp không bao lâu, tuổi đời không lớn lắm, nhưng tài học cùng mưu lượt không thua kém gì Hầu Hạo Cảnh.

Tương lai hắn muốn đề cử Lập Duệ này thay thế Hầu Hạo Cảnh, làm đệ nhất mưu sĩ của hắn.

“Nguyên nhân thứ hai là vì Lãnh gia cũng đã là Thế Gia hàng đầu của Đại Thành Quốc nơi này..!” Điểm đến là dừng, Lập Duệ cũng không muốn đi chuyên sâu quá vào bên trong.

“Chút nữa thì Bản Vương đã quên..! Lãnh gia đã không còn là gia tộc nhỏ mấy chục năm trước..!” Nguyễn Văn Ánh trầm ngâm một chút.

Cuối thời Phụ Hoàng của hắn, khi đi săn liền gặp phải thú dữ, cũng may có người thợ săn giết đi dã thú cứu Phụ Hoàng của mình.

Người thợ săn đó chính là Lãnh Vô Phong, năm đó Lãnh Vô đã hơn bốn mươi tuổi nhưng gia cảnh cũng rất cơ hàn, nhà chỉ có một bà vợ sắp sinh ra thì không còn gì khác.

Phụ Hoàng hắn nhìn thấy Lãnh Vô Phong không phải người thuộc thế lực khác phái đến nên nhận y theo bên người.

Lãnh Vô Phong từng bước lập công, để rồi trước khi Phụ Hoàng hắn mất đã được phong làm Hầu Tước, kiêm Đại Tướng Quân chức vụ.

Thống lĩnh Chấn Bắc Quân Đoàn, trường kỳ bên ngoài đối kháng với lại người Mông Cổ, tính ra Lãnh Vô Phong cùng gia đình cũng đã tại Chấn Bắc Thành bên đó gần ba mươi năm.

So với lại cơ hàn ngày xưa, bây giờ Lãnh Vô Phong khác xa lúc trước, có gia tộc riêng, tay nắm binh quyền, địa vị chỉ có hơn chứ không hề kém những gia tộc như Tào gia, Lý gia.

Lãnh Vô Phong nghe đâu kinh doanh Chấn Bắc Quân Đoàn rất chặt chẽ, kín như thùng sắt, người bên ngoài căn bản là chen chân không lọt, có người nói ông ta đã đem Chấn Bắc Quân Đoàn trở thành tư binh của mình.

Tay Hoàng Huynh kia của hắn cũng là biết được chuyện này, nhưng chẳng làm gì được Lãnh Vô Phong.

Nhiều lần Nguyễn Văn Thanh cho người mời y vào Hoàng Cung dự tiệc, ngay cả ngày đại hôn của y cùng Công Chúa Đại Mao Quốc, vị Hoàng Huynh kia của hắn cũng cho người mời. Tiếc là Lãnh Vô Phong không đến Mễ Thành.

Cũng thật khổ cho tay Hoàng Huynh kia của hắn, cho người mời Lãnh Vô Phong y không đến thì có thể làm gì.

Chỉ cần Lãnh Vô Phong trấn thủ phương Bắc, không cho quân Mông Cổ đi vào Đại Thành là tốt rồi, Lãnh Vô Phong cũng chưa từng có ý đồ tạo phản, nên chuyện này cũng đành thôi.

Bây giờ Lập Duệ lên tiếng nhắc nhở hắn mới nghĩ đến một vấn đề.

Hoàng Đế lần này ra tay sắc máu với lại nhiều đại quý tộc của bổn quốc như vậy, Lãnh gia cũng là thế gia hùng mạnh, tay còn nắm binh quyền.

Có khi nào Hoàng Đế sau khi dẹp yên Mễ Thành, sẽ nhắm đến chuyện thu hồi binh quyền trong tay của Lãnh Vô Phong hay không..?

Đây cũng không phải là chuyện không có khả năng xảy ra à nha, lão già kia lo lắng không phải là không có lý.

“Các người nói ra suy nghĩ của mình xem..! Bệ Hạ lần này làm ra hành động lớn như vậy là có ý gì..?”

Tạm gác lại chuyện của Lãnh Vô Phong qua một bên, Nguyễn Văn Ánh cần có cái nhìn chính xác từ phía những mưu sĩ xuất chúng nhất của mình này.

Người bên ngoài đều nói Bệ Hạ đại khai sát giới với quý tộc trên Mễ Thành, đều là do hắn giật dây.

Nhưng trên thực tế hắn hiểu quá rõ ràng mình bị oan, bản thân của hắn chưa hề sai bảo Mã Tiến hay Nguyễn Nhật tác động cái gì cho Hoàng Đế cả, hắn chỉ bảo hai người cố gắng hết sức bảo toàn an nguy cho Nguyễn Văn Khánh mà thôi.

Nguyễn Nhật cùng Mã Tiến hội báo lại chuyện thường ngày cho hắn, đều là nói bọn họ không đưa ra chủ ý gì, tất cả đều là do Nguyễn Văn Khánh ra lệnh, bảo hai người chấp hành.

Mã Tiến chỉ khuyên can một câu, đã ăn ngay ba mươi gậy, đến giờ vẫn còn chưa thể xuống giường được kia kìa.

“Vương gia..! Theo ngu ý của ty chức, Bệ Hạ làm như vậy cốt ý là muốn phá đi xây lại..!”

Lập Duệ từ một tên chỉ biết viết chữ kiếm sống qua ngày đến khi leo lên được vị trí đệ nhị quân sư của Ánh Vương như bây giờ cũng không phải chỉ dựa vào may mắn, mà còn là thực lực của bản thân mình nữa.

“Phá đi xây lại..?” Nguyễn Văn Ánh chấn động toàn thân.

Hắn khi nhìn tín thư báo cáo chuyện xảy ra tại Mễ Thành cũng đã có đôi chút dự đoán như thế, bây giờ nghe ra hắn vẫn còn chưa hết bàng hoàng.

Hắn hiểu kế hoạch này một khi thành công thì không có vấn đề gì, Đại Thành Quốc có thể dục hỏa trùng sinh, làm lại một cường quốc cực mạnh như trước đây.

Còn nếu như thất bại, như vậy người khởi xướng lên kế hoạch này cũng sẽ phải nhận lấy kết cục chết không có chỗ chôn.

...

“Phá đi xây lại..! Chính là muốn đem tất cả những thứ cũ kỹ hủy đi, làm lại từ đầu.! Tôi nghĩ Bệ Hạ chính là đang muốn dùng cách này..!”

Không chỉ là Ánh Vương đang bàn luận về chuyện này, Hàn Ly cùng Uông Vĩ ngay sau khi rời khỏi Ngự Thư Phòng của Nguyễn Văn Chương không lâu cũng đang bàn luận về chuyện này.

“Đúng vậy..! Bệ Hạ đúng là quả đoán hơn người, vậy mà trước đây ta còn cho là ý của Ánh Vương..!” Hàn Ly nghĩ lại cũng cảm thấy hết sức buồn cười.

Nếu như Ánh Vương mà có phần quyết đoán này, y cũng đã làm Hoàng Đế từ lâu rồi, đâu phải như ngày hôm nay mãi chỉ là một tên Vương gia.

“Đúng là như vậy..! Nếu như kế hoạch của Bệ Hạ thành công, ta nghĩ tương lai không xa Đại Thành Quốc sẽ trở lại làm bá chủ Bắc Châu này, thậm chí thống nhất Bắc Châu..!”

Thống nhất Bắc Châu, đây là mơ ước của rất nhiều con dân Đại Thành Quốc, Uông Vĩ hắn cũng là như vậy, ngặt một nỗi thời thế đưa đẩy, hắn muốn giúp đỡ cũng không thể giúp, ngược lại ngày càng đẩy mục tiêu này rời xa.

“Thống nhất Bắc Châu sao..?” Hàn Ly trầm ngâm.

Năm xưa thời kỳ cực thịnh của Đại Thành Quốc dưới thời Thái Tổ, nhiều lần ngài ấy phát binh muốn thống nhất Bắc Châu, nhưng đáng tiếc lần nào cũng lấy thất bại mà chấm dứt, còn hao binh tổn tướng, tổn thất nặng nề.

Đến thời của Tiên Đế thì không cần phải nói, tồn tại được đến bây giờ cũng xem như một kỳ tích.

Trước đây nếu có người nói lấy Đại Thành Quốc hiện tại có thế thống nhất Bắc Châu, hắn là người đầu tiên không tin.

Nhưng mà bây giờ hắn có đôi chút thay đổi suy nghĩ của mình, tất cả đều đến từ vị Hoàng Đế trông còn quá trẻ bên trong kia.

“Lão Ly..! Phía trước của Bệ Hạ còn một ngọn núi cao, nếu qua được nó mới có thể bước đầu thành công..!”

“Ý của ngài muốn nói Nguyễn Hữu Nghĩa..?”

Ngọn núi này đúng là khó qua, Nguyễn Hữu Nghĩa nắm trong tay lực lượng quân đội mạnh nhất của Đại Thành Quốc, lại quen thuộc địa hình cùng nhân lực bên trong Mễ Thành, trận chiến này rất là khó đoán.

“Không sai..! Trận chiến phía trước..! Ngài hy vọng bên nào sẽ thắng..?”

Uông Vĩ nhìn thẳng vào mắt của Hàn Ly, chờ xem câu trả lời của ông ta.

“Nói thật cá nhân của ta vẫn hy vọng Hữu Nghĩa tướng quân có thể thắng..!”

Lời đại nghịch bất đạo như thế này, Hàn Ly phải quan sát thật kỹ xem xung quanh không có người nào thì mới dám nói.

“Haiz..! Chúng ta đều là một hạng người..!”

Uông Vĩ thở dài thườn thượt.

Nếu Bệ Hạ thắng, như vậy ngài ấy sẽ tiếp tục thực thi kế hoạch phá đi xây lại của mình, kế hoạch kia một khi thành công, đúng thật là có thể làm cho Đại Thành hùng mạnh.

Khôi phục huy hoàng năm xưa, thậm chí tiến thêm một bước thống nhất Bắc Châu, đây là điều mong ước của biết bao người dân Đại Thành, trong đó có cả hắn.

Theo lý hắn cùng Hàn Ly phải vô điều kiện ủng hộ mới đúng.

Tiếc là kế hoạch kia của Tân Hoàng muốn thực hiện được thì phải loại bỏ hết quý tộc củ, chế độ củ.

Uông Vĩ hắn là quý tộc thuộc tốp đầu, Uông gia cũng là gia tộc tiếng tăm bậc nhất của Đại Thành, chắc chắn sẽ là trở ngại trên con đường xây lại của Bệ Hạ.

Kết cục của Uông gia hắn khá nhất là lui về phía sau, rời bỏ vũ đài chính trị, tệ hơn chút sẽ giống như Đại gia cùng Tào gia cách đây không lâu.

Thế nên mặt dù không muốn, hắn vẫn mong Nguyễn Hữu Nghĩa có thể dành được chiến thắng trong lần chiến tranh lần này.

....

P/s: Chương 2 trong ngày đưa lên, hôm nay Lão Yêu sẽ cố gắng ra thêm 1c vào buổi tối.

Mong các bạn đánh giá, đề cử hoa, thêm bình luận truyện ủng hộ Lão Yêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.