Giả Vương Bình Thiên Hạ

Chương 46: Chương 46: Phát Binh Xâm Lấn




"Bái kiến Bệ Hạ..!"

"Mã Tiến..! Có chuyện gì...!"

Người vừa lên tiếng là Mã Tiến, một nhân vật không hề đơn giản, chính y cùng với lại Phan Đình Phong lúc trước đã giở trò trên chiếu thư nhường ngôi.

Nên mới có quá nhiều chuyện xảy ra sau này, Nguyễn Văn Chương hắn cũng bị buộc bất đắt dĩ phải làm Hoàng Đế như hiện tại đây mà.

Mã Tiến giúp đỡ hắn không ít, vô tình hay hữu ý thì cũng vậy, tuy nhiên nha, con người này....

"Bệ Hạ..! Yến tiệc tiếp đãi quần thần cùng quý tộc đã chuẩn bị xong..! Anh Kỳ Thượng Thư xin mời ngài ra chủ trì Yến tiệc..!"

"Chuyện này...!"

Nguyễn Văn Chương khá là khó nghĩ.

Nghi lễ này đêm nay hắn nhất định phải đi dự, đây là quy tắc bên trong Hoàng Cung.

Nhưng hiện tại Lý Dương thương thế còn chưa biết thế nào, hắn cũng khó rời khỏi a.

"Bệ Hạ..! Chính sự quan trọng, thảo dân nơi này đã có Hồi Bảo Thái Y chăm sóc, sẽ không có chuyện gì.!"

Nghe xong Lý Dương lời nói, Mã Tiến đưa đến một cái ánh mắt hài lòng, hắn cũng như nhiều người đã khó chịu với lại thái độ của Bệ Hạ đối đãi với Lý Dương đã lâu.

Bây giờ nghe như vậy, hắn cũng hiểu Bệ Hạ vì sao lại quan tâm nhiều Lý Dương như có thế, người này không chỉ từng cứu Bệ Hạ, còn rất biết cách làm người nha.

"Được rồi..! Ngươi nghĩ ngơi cho thật tốt đi..!"

Nguyễn Văn Chương nghĩ lại cũng phải, có Hồi Bảo ở bên chăm sóc, hắn đúng là không cần thiết lo lắng thái quá cho Lý Dương người này nữa.

"Hồi Bảo Thái Y..! Ta thật không có chuyện gì chứ..!"

Mọi người đã rời đi khỏi nơi đây hết cả rồi, lúc này bên trong chỉ còn lại mình cùng Hồi Bảo, cần phải hỏi cho rõ ràng mới được.

Gương mặt lo lắng vừa rồi của Hồi Bảo khi xem qua mạch tượng của hắn chỉ có thể lừa được vị Bệ Hạ kia, không thể nào lừa gạt được hắn đâu.

"Lý Dương cô..! Đại nhân..!"

"Ta nói thẳng với đại nhân ngài đi..! Thật sự đến bây giờ ta vẫn chưa tìm ra được nguyên nhân nơi nào..!" Hồi Bảo thở dài một tiếng, trả lời rất thành thật với Lý Dương.

Không còn chịu tác dụng của độc dược, nội thương cùng ngoại thương cũng không có, tâm bình khí hòa cũng chẳng có tức giận gì.

Rồi bỗng nhiên lại nôn ra nhiều máu như vậy, trong cuộc đời hành nghề y mấy chục năm nay của hắn, lần đầu tiên hắn mới gặp phải chuyện lạ đời như thế này.

"Không lẽ...!"

"Lý Dương đại nhân..! Ngài nghĩ ra đựng được chuyện gì sao?"

Hồi Bảo hiện tại có chút gấp không chờ được, một ngày không tìm ra được căn nguyên bệnh tình của Lý Dương, một ngày hắn ăn không ngon ngủ không yên, không biết khi nào mình sẽ bị mất đầu đây.

"Hồi Bảo Thái Y..! Ta không có chuyện gì..! Cảm ơn ngài đã tận tình giúp đỡ..!"

Lý Dương nhớ lại lần đầu tiên mình không có triệu chứng gì nôn ra máu chính là tại Nam Thủy Lâm mấy ngày trước.

Khi đó toàn thân cũng có cảm giác uể oải như hiện tại, cũng vì chuyện đó mà hắn đã đến cứu Khánh Vương chậm một chút, may mắn có tên Diệp Tứ kia đại nghĩa diệt thân cứu Bệ Hạ trong lúc nguy khốn.

'Là tiếc lộ Thiên Cơ sao..?'

Hắn nhớ lại trước khi mình gặp tình cảnh đó không lâu có nói qua với lại Lý Hiên chuyện Khánh Vương chắc chắn không có chết, còn nói Khánh Vương có thể thống nhất thiên hạ nữa.

Lần này cũng như vậy, hắn biết Ánh Vương là chỗ dựa lớn nhất của Bệ Hạ ngay lúc này, nên mới đem chuyện này nói ra cho Bệ Hạ biết, xem ra đây chính là nguyên nhân chính dẫn đến chuyện mình bị trọng thương rồi.

'Không thể tiếc lộ quá nhiều sao..?'

Dù không có cơ sở nào để dám chắc việc mình gặp xui xẻo có phải là do mình đã nói ra những chuyện không nên nói hay là không, nhưng hắn nghĩ lại, chuyện này sau này nên hạn chế tối đa thì tốt hơn.

"Lý Dương đại nhân..! Ngài nghĩ ngơi trước đi, nếu cần gì có thể gọi bên ngoài một tiếng..!"

Hồi Bảo hắn cũng không có ngu.

Nhìn qua thần sắc của Lý Dương, hắn có thể đoán được Lý Dương đã có đôi chút manh mối về căn bệnh lạ của mình.

Thú thật hắn cũng rất muốn biết, hắn nghiên cứu y thuật nhiều năm, những nghi nan tạp chứng là điều làm cho hắn hứng thú hơn cả, có điều nếu Lý Dương không muốn tiếc lộ, hắn cũng không có cưỡng cầu làm cái gì.

...

Ngự Hoa Viên bên ngoài..!

"Khinh người quá đáng..! Đúng là khinh người quá đáng mà..!"

Hà Vân Phi gương mặt âm trầm đến lợi hại, ra khỏi Ngự Hoa Viên không lâu liền không nhịn được cất tiếng mắng..

"Vân Phi đặc sứ..! Chỉ là một buổi tiệc nhỏ thôi, không cần để trong lòng..!"

Tương Sửu cười nhẹ, cất tiếng khuyên can một chút, nghĩ lại cũng nên thông cảm cho Hà Vân Phi đôi chút, chuyện này đúng thật là đám người Đại Thành Quốc đó làm không đúng.

Đám người mình thân phận đều là đặc sứ của một nước, xem như đại diện Hoàng Đế bọn họ đến Đại Thành Hoàng Cung chúc mừng Hoàng Đế của bọn chúng đăng cơ.

Lễ nghi đám người Đại Thành Quốc này cũng nên chuẩn bị đủ đi, ai nghĩ đến đám người Đại Thành Quốc này giống như một đám nông dân mù chữ một dạng, khâu tiếp đãi không cũng làm không xong.

"Tương Sửu đặt sứ..! Ta không phải là vì một miếng ăn mà biểu lộ thất vọng, mà là cách hành xử của đám khốn kiếp Đại Thành Quốc này..!"

Hà Vân Phi hắn tuy nói chức quan không cao, nhưng đi dự tiệc sang trọng cũng không phải là một hai lần.

Nói thật có sơn hào hải vị gì mà hắn còn chưa có ăn qua đâu, Hoàng Cung yến tiệc của Đại Thành làm khá thịnh soạn, hắn đây cũng không có để trong mắt.

Ai ngờ đám người Đại Thành Quốc này không hề biết phép tắc ngoại giao căn bản gì cả, tiệc mới chưa đến một nữa, đám khốn kiếp kia đã lên tiếng đuổi khéo hắn đi rồi.

Thử hỏi Hà Vân Phi hắn có khi nào chịu nhục lớn đến như vậy đâu.

"Không chỉ chúng ta..! Đặc sứ của các quốc gia lớn cũng là như vậy..!" Tương Sửu cười nhạt.

Ý hắn muốn nói ngay cả sứ giả của những quốc gia lớn như Đại Ngu Quốc cùng Đại Nam Quốc đám người Đại Thành Quốc kia nó đuổi liền đuổi, sứ thần của những nước tương đồng thực lực với Đại Thành Quốc bọn họ đây thì tính là cái gì đâu.

"Không thể nói như vậy được..! Đại Thành Quốc lần này không có đạo lý.!"

Lê Tống vẫn luôn như vậy, ủng hộ hết mình cho Hà Vân Phi, dù sai đúng thế nào hắn cũng mặt kệ.

Đây cũng là chuyện không thể nào làm khác được, Bắc Châu nơi này Đại Lễ Quốc của hắn là quốc gia yếu kém hơn cả, mang tiếng nắm giữ một cái Quận, nhưng thực tế bên trong chỉ nắm giữ có bảy tòa thành trì, lúc nào cũng bị Đại Thành Quốc uy hiếp, nếu mà không có sự can thiệp của Đại Mao Quốc, có lẽ Đại Lễ Quốc đã không còn tồn tại từ lâu rồi.

"Hừ..! Ta sẽ hồi báo chuyện này với Bệ Hạ..! Hy vọng ngài ấy có thể phát binh, đem cái Đại Thành Quốc tiêu diệt đi..!"

Mất mặt quốc thể, ảnh hưởng đến thanh danh của Đại Mao Quốc, chuyện này hắn không thể nào bỏ qua như vậy được.

"Vân Phi đặc sứ..! Xin chờ ta một chút..!"

Lê Tống trên mặt hiện vui mừng, nhanh chân chạy theo Hà Vân Phi, nếu như chuyện này thuận lợi, hai bên sẽ xảy ra chiến tranh.

Đây cũng là điều mà Đại Lễ Quốc bọn họ muốn nhìn thấy, tốt nhất thì nên đánh cho cả hai cùng tàn thì tốt, khi đó Đại Lễ Quốc bọn họ sẽ có cơ hội thật lớn a.

"Là báo với Hoàng Đế hay là báo với lại Cao Ngạc Thừa Tướng..!"

Tương Sửu nhìn Hà Vân Phi nổi giận đùng đùng bỏ đi thế kia, không khỏi có chút lắc đầu.

...

P/s: Hôm nay chủ nhật, tác cố gắng đăng ba chương, cầu đánh giá, đề cử cùng nhận xét nhiệt tình từ phía các bạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.