Nguyễn Văn Khánh hơi run rẩy một cái, hắn xuất thân cao quý, từ trước đến nay vẫn luôn cẩm y ngọc thực, chưa bao giờ phải lâm vào hoàn cảnh như thế này cả.
Nhìn xem khí trời sắp vào mùa thu, không khí rất là lạnh, thêm vào côn trùng bay đến cắn, khổ không thể tả.
Hắn là Khánh Vương mà, còn được Phụ Hoàng hạ chiếu lập làm Tân Hoàng, đáng lý phải được người người tôn kính, đi đâu cũng được người khác tung hô bái lạy, ở nơi sang trọng nhất, đâu phải là ở nơi tồi tàn này đâu, nơi đây không phải cho người ở mà.
“Hiên đại ca..! Huynh cởi lấy y phục của mình cho Điện Hạ mặt tạm trước đi..!”
Lý Dương thở dài một hơi, lên tiếng bảo Lý Hiên cởi tạm trường bào trên người cho vị Khánh Vương này mặt tạm cái đã.
“Vâng..! Công..Tử..!”
Lý Hiên có chút không tình nguyện, nhìn Nguyễn Văn Khánh này có chút đáng ghét, nhưng là Lý Dương đã lên tiếng, hắn cũng không thể nào làm cái gì khác hơn.
'Một tên vô dụng...! Ngu ngốc.!' Lý Hiên trong lòng không khỏi mắng thầm một câu.
Giúp đỡ cho tên Khánh Vương này nhiều như, ngay một câu cám ơn cũng chẳng có thấy, theo giúp đỡ một tên như thế này thật sự không đáng giá.
“Một chiếc áo làm sao mà đủ chứ, chúng ta đốt chút củi sưởi ấm đi..!”
Nguyễn Văn Khanh rất là tự nhiên tiếp lấy chiếc trường bào từ trong tay của Lý Hiên, theo hắn thấy đây là chuyện đương nhiên.
Hắn thân phận cao quý, nên phải có đối đãi đặt thù mới phải, như tên Lý Dương đó biết điều, cũng nên cởi luôn trường bào đang mặt trên người cho hắn nốt, như vậy mới tỏ rõ lòng trung thành a.
Có điều hắn nghĩ lại, thời tiết lạnh thế này, có thêm chiếc áo cũng vô dụng, nên là đốt lửa sưởi ấm, xua tan đi hơi lạnh, đó mới là thượng sách nha.
“Điện hạ....!”
“Ngài có điều không biết, xung quanh chúng ta có rất nhiều thích khách, bọn họ đến là để giết ngài, nếu bây giờ đốt lửa lên, bọn chúng nhìn thấy hướng khỏi tìm đến, chúng ta liền gặp phải nguy hiểm..!”
Lý Dương giận run người, ngu ngốc thì hắn gặp nhiều rồi, nhưng ngu ngốc như cái tên Khánh Vương này là lần đầu tiên hắn đụng phải.
Thật sự trong lòng là có nghĩ đem tên ngu ngốc này giết đi cho rồi, phải là kiềm chế lắm, hắn mới không có ra tay.
“Vậy sao chúng ta không có đi vào Huyện Nha, ở nơi đó an toàn hơn..!”
Ở Huyện Nha hắn được đám quan lại quỳ bái nịnh hót, còn được ăn no uống say, có mỹ nhân bên cạnh.
Đâu có như bây giờ, ở tại rừng sâu núi thẳm, ngay cả đốt lửa sưởi ấm chút mà hắn cũng không được làm.
Hắn trong lòng cũng là hận chết hai người này, chờ hắn đăng cơ làm Hoàng Đế sau, phải đem hai người này ra trị tội mới được..! Nguyễn Văn Khánh trong lòng âm thầm nghĩ.
“Điện Hạ..! Những tên quan lại kia đều muốn hại ngài, ngài đã quên chuyện tại Thanh Nhai Thành rồi sao..?”
Nhẫn nhịn thật là vất vả, Lý Dương hắn từ trước đến nay không phải là người giỏi ẩn nhẫn, nhưng từ khi gặp được tên Nguyễn Văn Khánh này, công phu ẩn nhẫn của mình hắn phát hiện đã lên đến một tầm cao mới mà ngay cả mình cũng không có tưởng tượng ra được a.
“Thanh Nhai Thành..! Tên khốn Quản Hàn đó..!”Không nhắc đến chuyện này thì thôi, một khi nhắc lại thì hắn lại giận điên máu.
Họ Quản kia ban đầu cũng là nồng nhiệt tiếp đón hắn ghê lắm, sắp xếp cho hắn ở một căn phòng sang trọng nhất, mỹ nhân cũng đẹp nhất nữa, có ai biết đâu đêm hôm đó hắn lại gặp phải thích khách, số lượng không hề ít.
Người của hắn qua lần đó tổn thương rất nhiều, hắn cũng là bị lạc với lại hai người tâm phúc cận thần của mình, nhắc đến mới nhớ, không có hai người Lý Dương này đến kịp thời, chỉ sợ mình đã chết oan dưới đao của bọn chúng rồi.
Thù này không trả, hắn thề không làm người, chờ khi hắn lên ngôi sau, sẽ tính toán cùng tên Quản Hàn đó một thể.
“Điện Hạ..! Ngài nghĩ đúng rồi, chúng ta hiện tại không thể nào tin tưởng được người của quan phủ tại La Hiên Quận này, chỉ khi đến được địa phận của Mễ Quận, chúng ta xem như mới được bình an..!”
Lý Dương nở nụ cười, bên trong hàm ý nịnh hót, nhưng ánh mắt lại hiện lên khinh thường thấy rõ, loại bao cỏ như nhà ngươi mà cũng nghĩ đến chuyện tìm mấy con cáo già như Quản Hàm tính sổ, nên nằm mơ đi thôi.
“Được..! Dương hiệp sĩ..! Hiên Hiệp Sĩ..! Bản Vương nghe theo sự sắp xếp của hai vị, mong hai vị có thể bảo hộ Bản Vương bình an đến Mễ Thành, vinh hoa phú quý hay thăng quan tiến chức, Bản Vương sẽ không có keo kiệt..!”
Nguyễn Văn Khánh nghĩ lại mà sợ, nếu mà mình đi vào Hồ Huyện, lại gặp phải tình cảnh như là tại Thanh Nhai Thành bên đó, mình lại không có đông đảo hộ vệ như trước đây, chỉ dựa vài hai người này mình hoàn toàn có thể mất mạng như chơi.
Nên thôi, dù nơi đây khó ở đến mấy, mình cũng nên cố gắng nhịn qua, còn hơn là phải chết, chỉ cần mình có thể lên được Mễ Quận, mọi chuyện xem như là đại các.
“Điện Hạ an tâm..! Hai người chúng tôi thề chết bảo hộ Điện Hạ an toàn đi đến kinh thành...!”
Lý Dương có chút ngẩn người, không ngờ tên bao cỏ Nguyễn Văn Khánh này còn có thể nói ra được những lời mua chuộc lòng người như thế này, đúng là hiếm thấy nha.
Nhưng nghĩ kỹ lại, tên này nói thế nào cũng là dòng dõi hoàng tộc, thân phận địa vị cao, thường ngày nhìn qua những chuyện này không thiếu, y học theo được cũng không có gì lạ.
“Công tử..! Vì sao chúng ta lại đến nơi này..?”
Ổn định xong tên bao cỏ Nguyễn Văn Khánh kia ổn thỏa, Lý Hiên đi đến bên cạnh của Lý Dương lên tiếng hỏi nhỏ.
Nếu muốn đi đến Mễ Quận, bắt buộc phải vượt qua được Hồ Huyện nơi này, vì tránh tai mắt kẻ địch, bọn họ có thể vòng qua Hồ Huyền bên ngoài đi vào Thủy Lâm nơi đây.
Nhưng là muốn đi lên Mễ Quận, cũng nên hướng lên phía Tây mới đúng, nơi đó có một con đường nhỏ đi đến Mễ Quận, sang bên trái có bến đò Nam Trấn, cũng có thể đi lên Mễ Quận.
Sao bọn họ lại đi ngược hướng như thế này, đây là hướng bọn họ đã đi qua, đi tiếp lại phải quay lại Thanh Nhai Thành địa khu bên đó rồi.
“Bây giờ chúng ta đi lên Mễ Quận địa vực chỉ là tìm cái chết..!” Lý Dương giảng giải sơ qua cho Lý Hiên hiểu được vấn đề bên trong.
Đại Thành Quốc hiện tại có người ủng hộ Khánh Vương làm Hoàng Đế, cũng có người không ủng hộ, còn muốn ra tay đem Khánh Vương diệt trừ đi, trong số đó không nghi ngờ gì những người đại ca có khả năng lên ngôi Hoàng Đế là những người không hề muốn để cho Khánh Vương lên kinh thành làm vua, chuyện xảy ra mấy ngày nay là minh chứng rõ ràng nhất.
Theo như hắn nghĩ, lực lượng mạnh nhất đang truy sát Khánh Vương là Đại Hoàng Tử Vũ Vương kia, những người mà mình gặp cách đây vài ngày trước cũng là tay chân do Vũ Vương phái đến. Bọn chúng đi bằng ngựa, nên dù có đi sau, cũng đã đuổi kịp bọn họ đây mấy người rồi.
Tình cảnh hiện tại rất là nguy hiểm, đám người đó khi nhận được tin bọn họ không đi vào bên trong Hồ Huyện, đã có suy đoán bọn họ đã tại Nam Thủy Lâm này rồi.
Trong trường hợp ai cũng nghĩ bọn họ sẽ đi theo đường nhỏ đi lên Mễ Quận, sẽ phục binh mai phục tại nơi đó, tình cảnh như vậy buộc lòng hắn phải có những tính toán khác, hắn phải quay ngược lại hướng phán đoán cũng như mai phục của đâm người kia, mới có thể có được sinh cơ, người xưa có nói nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất chính là như thế.
“Công tử..! Chúng ta ở đây cũng không phải là cách hay..?” Lý Hiên tỏ vẻ khâm phục tính toán của vị công tử nhà mình, nhưng khi hắn nhìn qua xung quanh hoàn cảnh cũng là có chút nhíu mày một cái.