“Mục đích của ngươi là muốn Bệ Hạ trị tội của Lý Dương có phải hay không..?”
“Phụ thân..! Con..!”
Có thể nói cái gì, nhân chứng vật chứng đều có đủ, hắn có thể phản biện cái gì nữa đây.
Không hề sai..! Không cho người báo đi lên cho triều đình biết cũng là hắn.
Người uy hiếp tên chỉ huy kia cũng là hắn nốt.
Mục đích là muốn hạ bệ Lý Dương, người đem vị trí thống lĩnh Hổ Tử Vệ từ tay của hắn cướp đi.
Hắn quá hiểu tầm quan trọng của sự kiện Chính Nghĩa Quân lần này, nếu như Bệ Hạ mà biết tin tức này thông qua người khác, mà không phải Lý Dương.
Tên đó không những mất chức, mà cái đầu trên cổ cũng không thể nào giữ được.
Đến khi đó, vị trí Thống Lĩnh Hổ Tử Vệ sẽ trở lại vào tay của hắn đây.
“Xẹt..!”
“Nghiệt súc..! Ta giết ngươi..!”
“Phụ thân..! Ngài cứ ra tay đi..!” Nguyễn Minh nhắm mắt lại, không còn gì để nói.
Hắn nghĩ mình làm cũng không có sai, quan trường chính là như vậy, không đạp người khác xuống, làm sao có thể trèo lên được.
Hơn nữa vị trí kia vốn là của hắn mà. Hắn chỉ nghĩ cách lấy lại thôi, có cái gì không đúng đâu.
Nguyễn Minh hắn thấy tên Lý Dương kia không có tài cán gì cả, chỉ dựa vào chuyện cứu Bệ Hạ một lần liền đem vị trí của hắn cướp đi, hắn không phục a.
“Keng..!”
“Haiz..!”
Nguyễn Trực thở dài, làm sao hắn cũng không thể nào ra tay được.
Hắn có không ít con cháu, nhưng Nguyễn Minh là người mà hắn yêu thương nhất, bảo hắn ra tay giết đi nó, hắn làm sao nhẫn tâm ra tay.
“Đứng lên đi..!”
“Vâng..! Phụ thân..!” Nguyễn Minh cũng biết lần này mình đã qua cửa.
Cha mình tuy là người của Tông Nhân Phủ, còn là Hộ Bộ Thượng Thư, nổi tiếng công minh, nhưng hắn là người thừa kế chi mạch này của Nguyễn gia, ông ta không thể giết hắn được.
“Từ nay về sau..! Không cần nghĩ cách đối phó với Lý Dương nữa..! Ngươi không thể nào đấu lại hắn..!”
“Vâng..! Phụ thân..!” Trước tạm thời hứa với cha mình cái đã, sau này nghĩ cách tiếp theo.
Nguyễn Minh hắn kinh doanh Hổ Tử Vệ bao nhiêu năm, gia thế còn là Hoàng Tộc họ hàng, hắn không tin mình đấu không lại tên Lý Dương đó.
“Ngươi..!” Nguyễn Trực khá là khó thở.
Hắn chìm nổi trong triều đình này bao nhiêu năm, sao lại nhìn không ra trong lòng Nguyễn Minh đang nghĩ cái gì.
“Ngươi có biết vì sao ta biết được tin tức này hay không..?”
“Phụ thân..! Minh nhi không biết..!”
Nguyễn Minh hơi giật mình, bây giờ hắn mới nghĩ đến chuyện này, cũng may là những thứ này ở trong tay cha mình, nếu rơi vào tay người khác, mình là toi mạng lâu rồi.
“Là Nội Vụ Phủ Vương Thuận để trong cái hộp nhỏ đưa đến cho ta..!”
“Hắn còn nói lần sau nếu chuyện này xảy ra thêm một lần nữa..! Hắn sẽ đem chiếc hộp lớn hơn đến đây..!”
“Nội Vụ Phủ..?” Nguyễn Minh trong lòng lạnh căm căm.
Toàn bộ triều đình ai không biết Nội Vụ Phủ là nơi Bệ Hạ truyền đạt mệnh lệnh, ý chí của mình, người trong đó đi ra mỗi lời nói, mỗi cử chỉ đều là đại diện cho Bệ Hạ cả.
Nói như vậy, những gì mình làm đã bị Bệ Hạ biết cả rồi.
Vậy hắn...! Nghĩ đến sự thiết huyết tàn bạo của vị Bệ Hạ kia, Nguyễn Minh không khỏi tuyệt vọng.
'Khoan đã.!' Đầu óc Nguyễn Minh xoay chuyển một chút.
Lần sau đem chiếc hộp lớn hơn, như hắn nghĩ không sai đó là quan tài đưa thi thể hắn về.
Nói như vậy lần này vị Bệ Hạ kia ăn chay, mở lòng từ bi, tha cho hắn một mạng rồi.
“Về làm tốt Phó Thống Lĩnh Hổ Tử Vệ của ngươi đi..! Nếu có lần sau..!” Nguyễn Trực không nói tiếp nữa.
Lần này vị Bệ Hạ kia cho hắn lẫn Tông Nhân Phủ một cái nhân tình, nhưng nếu có lần sau, chỉ sợ người chết không chỉ một mình Nguyễn Minh, mà hắn đây cũng phải đi theo.
“Vâng..! Phụ thân..!”
“Hy vọng nó nghĩ ra, lần này người mà nó muốn đấu không phải là Lý Dương, mà là...Bệ Hạ a..!”
Nhìn bóng lưng của Nguyễn Minh rời đi, Nguyễn Trực không khỏi lắc đầu.
Có những chuyện phải tự mình ngộ ra, nếu như không, để người khác giúp hết, sau này gặp chuyện không giải quyết được thì cũng chỉ có con đường chết.
...
“Khanh chú ý nhiều vào thế lực này một chút..! Chính Nghĩa Quân này Trẫm cảm thấy không có đơn giản..!”
Có thể đem năm trăm quân đội chính quy trang bị đầy đủ vũ khí đánh bại, Chính Nghĩa Quân này đơn giản mới là chuyện lạ.
Theo tin tức truyền về, lợi dụng tình cảnh hỗn loạn của Đại Thành hiện tại, Chính Nghĩa Quân đó ra sức kết nạp người dân loạn lạc khốn khổ, hiện tại cũng đã có không ít người gia nhập vào thế lực này rồi.
Dã tâm của đám người này không đơn giản đâu.
“Bệ Hạ an tâm..! Thần nhất định không làm nhục mệnh..!”
“Bệ Hạ..! Ngài là muốn đối phó với lại Chính Nghĩa Quân..?” Lý Dương thử thăm dò một chút.
“Trước đây Trẫm đúng là có ý đó..!”
Một người có dã tâm, có quân đội mạnh trong tay, đưa lên cờ hiệu có lợi cho dân chúng, lợi dụng lúc dân chúng đói khổ thế này không bao lâu nữa sẽ có rất nhiều người gia nhập.
Từ đó sẽ làm lung lay căn cơ của Đại Thanh đem Đại Thành hủy đi cũng không phải là không thể. Người như vậy hắn dĩ nhiên muốn diệt trừ.
“Vậy còn bây giờ..!”
“Bây giờ..! Trẫm đã thay đổi chủ ý..!”
Diệt được đám người Chính Nghĩa Quân này rồi thì lại làm sao, không lâu sau cũng sẽ có thêm thật nhiều Chính Nghĩa Quân nữa nổi lên, người theo bọn họ cũng sẽ rất đông đảo.
Đây là trừ ngọn mà không có trừ gốc, việc làm để lại hậu hoạn hắn cũng sẽ không đi làm.
“Bệ Hạ nhân đức..!”
“Nhân đức sao.! Cũng không hẳn..!”
Nói đùa, nếu tiêu diệt được Chính Nghĩa Quân có thể giải quyết mọi vấn đề phản tặc hiện tại, hắn đã cho người đem Chính Nghĩ quân kia diệt đi lâu rồi.
“Lý Dương..! Trẫm muốn giải quyết tận gốc vấn đề này..! Nhưng hiện tại Trẫm vẫn chưa tìm ra người có đủ tầm vóc cùng trí tuệ để thực thi..! Khanh có biện pháp gì không..?” Nguyễn Văn Chương thuận miệng hỏi, tuy nhiên sau đó hắn cũng có chút hối hận.
Lý Dương có tài năng, nhưng trải đời còn kém, với lại chưa từng trải qua nhân sinh ấm lạnh, bảo y đưa ra phương pháp, hay tìm người giúp mình, đối với Lý Dương mà nói có chút quá tầm.
“Bệ Hạ..! Thần không biết cách giải quyết khó khăn của Bệ Hạ cũng như đất nước hiện tại..! Chỉ là hôm nay ra bên ngoài cung thần có nhặt được tờ giấy này, có thể giúp chút gì cho Bệ Hạ..!”
Lý Dương cắn răng một cái, sau đó cũng là quyết định đưa tờ giấy này cho Nguyễn Văn Chương.
“Dân chúng sở dĩ đói khổ, là vì trong tay không có đất đai của riêng mình để canh tác, trong khi Quý Tộc là số ít, nhưng lại lợi dụng đặt quyền của mình..! Chiếm phần lớn đất đai màu mở của bách tính cùng triều đình trong tay, lâu dần Quý Tộc càng giàu mạnh, nuôi dưỡng tư binh tạo phản, bách tính khốn khổ cùng cực cũng sẽ tạo phản, đất nước sẽ lâm nguy..! Muốn giải quyết...!”
“Lý Dương..! Nói cho Trẫm biết, tờ giấy này Khanh ở đâu mà có được, là do người nào viết ra..!” Nguyễn Văn Chương kích động.
Hắn từ lâu đã nhìn ra vấn đề của Đại Thành cũng như các quốc gia trên Cổ Nam Đại Lục này, vì thế hắn đã làm ra một loạt hành động trấn áp Quý Tộc.
Bước tiếp theo sẽ giúp đỡ dân chúng thoát khỏi cảnh nghèo đói.
Cương lĩnh hành động hắn cũng đã có sẵn, tuy nhiên Nguyễn Văn Chương hắn cũng chỉ là một người bằng xương bằng thịt, tinh lực có hạn.
Chỉ có thể giải quybạn.được một số chuyện lớn cấp bách hiện tại, công việc Hoàng Đế phải lo nghĩ thật sự là quá nhiều.
Hắn không thể nào ôm đồm hết được, hắn rất cần một người vừa có tài năng, có chí lớn, lại đồng quan điểm với mình để mà sử dụng.
Tiếc thay triều đình bên trong, hắn tìm mãi vẫn không có, bọn chúng không gây thêm phiền toái cho hắn đã là may mắn cho hắn lắm rồi.
Thật khó khăn lắm mới có người nhìn ra được vấn đề cốt lõi của Đại Thanh hắn là không muốn bỏ qua a.
....
P/s: Chương thứ hai trong ngày đưa lên, cầu đánh giá truyện, cầu đề cử, cầu nhận xét góp ý chân thành từ phía các bạn.