Mã Anh Đào này không có chứng cớ gì, chỉ nói suông cho sướng miệng, cũng như bao lần khác, sẽ nhanh để cho hắn rời đi mà thôi.
Nếu mà bà ta có chứng cứ thật, chắc chắn là sẽ không triệu hắn vào cung, mà đã cho Cấm Vệ Quân đến bắt hắn cùng cả nhà đem đi chém đầu từ lâu.
“Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ..! Người đâu..! Đưa nhân chứng vào đây cho ta..!”
Mã Anh Đào cười lạnh lẽo, cũng rất là tự tin, như là đã có chuẩn bị từ trước phương pháp ứng đối với lại lão hồ ly Phan Đình Phong này một dạng.
“Vâng..! Nương nương..!”
'Con đàn bà điên này lại giở trò gì nữa đây..?' Phan Đình Phong trong lòng nghi hoặc.
Đưa nhân chứng vào đối chất chiêu này hắn không phải mới gặp lần một lần hai, thời gian qua Mã Anh Đào này đã không ít lần làm như thế.
Bất kỳ người nào bà ta nghĩ có liên quan đến di chiếu giả, đều bị bà ta đưa đến nơi này cùng hắn đối chất, nhưng sau cùng kết cục cũng chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi.
“Mã Tiến..!”
Nhìn người được đưa đi vào, Phan Đình Phong trong lòng không khỏi lộp độp một tiếng.
Những lần trước bà Hoàng Hậu này đưa mấy tay cung nữ thị vệ đi ra thì cũng thôi, hắn không có quan tâm cho lắm, nhưng Mã Tiến thì lại khác, người này là Đại Nội Tổng Quản Hoàng Cung, trước khi Tiên Đế băng hà là người cùng hắn túc trực bên cạnh.
Dĩ nhiên chuyện tráo đổi di chiếu là không thể nào qua mặt được Mã Tiến, nếu như người này... Phan Đình Phong không dám nghĩ tiếp nữa.
“Nô Tài Mã Tiến..! Bái kiến Hoàng Hậu Nương Nương..!”
Mã Tiến đi vào, vẫn luôn cúi đầu như thế, không có nhìn mấy Phan Đình Phong một cái, chỉ hướng Mã Anh Đào thi lễ, điều này càng làm cho Phan Đình Phong trong lòng lo lắng hơn.
“Miễn lễ..!”
Phan Đình Phong lo sợ không có tránh thoát được sự quan quan sát của Mã Anh Đào, nàng lạnh lùng cười, chính là muốn xem lần này con cáo già này làm sao có thể thoát được kiếp nạn lần này đây.
“Mã Tiến..! Khanh nói ra sự thật đi, có phải trước khi lâm chung, Bệ Hạ có lập di chiếu truyền ngôi lại cho Đại Hoàng Tử Nguyễn Văn Vũ..! Chỉ là Phan Đình Phong Thừa Tướng đã dùng thủ đoạn đánh tráo đi, có phải hay không..?”
Mã Anh Đào khá là đắc ý, nàng đã sử dụng không ít chiêu thức cả uy hiếp lẫn lợi dụ để có thể đem Mã Tiến kéo về phía mình, mục đích chính là muốn đem Phan Đình Phong tên gian thần này đánh xuống mười tâm tầng địa ngục, thời cơ chính là đêm hôm nay.
“Hồi Nương Nương..! Hoàn toàn không có chuyện như vậy..! Trước khi Bệ Hạ băng hà, ngài ấy đã lập di chiếu truyền lại ngôi vị Hoàng Đế cho Tứ Hoàng Tử Nguyễn Văn Khánh...! Nô tài cùng Đình Phong thừa tướng vẫn luôn bên cạnh ngài ấy, hoàn toàn có thể làm chứng...!”
“Mã Tiến..! Ngươi....!”
Mã Anh Đào tức giận đến gương mặt tái xanh, nàng thật hận không thể đem tên cẩu nô tài này ăn tươi nuốt sống đi.
Rõ ràng mới chiều hôm nay y đã hứa đứng ra làm chứng vạch trần âm mưu của Phan Đình Phong, giờ tại sao lại tráo trở lật lọng.
“Nương nương..! Nếu như ngài không có chứng cứ gì mới, vi thần xin phép được cáo lui..!”
Phan Đình Phong cười nhạt một tiếng, ra hiệu cho cả Mã Tiến cùng nhau cáo từ.
Tất cả mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của hắn.
Con đàn bà điên này cũng có chút quá ngây thơ rồi, muốn dùng Mã Tiến ra để lật đổ hắn, bà ta sao không dùng đầu óc đến để mà nghĩ, nếu như Mã Tiến đứng ra chỉ chứng hắn, y cũng là đồng phạm.
Mà cái tội giả mạo Thánh Chỉ này, dù là người nào đi chăng nữa, cũng không thoát khỏi cái chết, còn liên lụy cả dòng họ chứ không phải nói chơi.
Một lời bảo đảm không mặn không nhạt của Mã Anh Đào, làm sao có thể giúp cho Mã Tiến thoát tội.
“Nương nương..! Nô tài xin cáo lui..!” Mã Tiến cũng nhanh chóng đi theo Phan Đình Phong.
Đi trên con đường này, hắn là biết không hề có con đường nào có thể quay đầu lại, chỉ có thể nhắm mắt đi tới.
Mã Anh Đào người này cũng quá ngây thơ rồi, bà ta dù có hứa hẹn sẽ bỏ qua cho hắn, hắn cũng không có tin tưởng, huống gì là bà ta ngay cả một lời bảo đảm cũng chẳng có.
“Người đâu..!”
“Có thuộc hạ..!”
“Cấm Vệ Quân Nguyễn Chính thống lĩnh..!”
Phan Đình Phong cùng Mã Tiến hai mặt nhìn nhau, cũng không biết con đàn bà điên Mã Anh Đào này cho mời Nguyễn Chính cùng Cấm Vệ Quân đi vào nơi này để làm gì..?
Không lẽ bà ta muốn..
“Chính thống lĩnh..! Lập tức đem hai người này giam vào Thiên Lao, phải dùng mọi cách để bọn chúng khai ra tội trạng làm giả di chiếu nhường ngôi của mình..!” Mã Anh Đào bây giờ là bất chấp tất cả rồi.
Tin tức thám tử truyền về, con của mình Nguyễn Văn Vũ đã không thể nào đem Nguyễn Văn Khánh tiêu diệt, Nguyễn Văn Khánh đã đi vào địa phận của Liên Hoa Thành, không quá hai ngày nữa sẽ có thể đến được Mễ Thành.
Một khi Nguyễn Văn Khánh nhập cung, chắc chắn y sẽ được các đại thần đưa lên làm Hoàng Đế theo di chiếu giả mạo của đám người Phan Đình Phong làm ra.
Một khi Nguyễn Văn Khánh đăng cơ thành Tân Quân, khi đó mọi chuyện xem như đã kết thúc.
Thế nên bằng mọi giá trước khi Nguyễn Văn Khánh nhập cung, nàng phải nghĩ cách thay đổi cục diện này, dù cho có dùng ra bất kỳ thủ đoạn nào cũng không tiết.
...
Mười lăm phút sau..! Bên ngoài Hoàng Hậu Tẩm Cung..!
'Không biết tự lượng sức của mình.!' Liếc nhìn lại tẩm cung của Hoàng Hậu, Phan Đình Phong cùng Mã Tiến không khỏi khỏi chê cười trong lòng.
Muốn lợi dụng Nguyễn Chính để đối phó với lại hai người bọn họ, cái ý nghĩ cùi bắp này mà con đàn bà điên kia cũng có thể nghĩ ra được, bọn họ thật là phục bà ta quá sức.
Cô ta không nghĩ đến mình thân phận gì, trước khi đến Đại Thành Quốc, cô ta là Đại Công Chúa của Đại Mao Quốc a.
Mà mấy năm gần đây, Đại Mao Quốc tại biên giới liên tục tăng cường binh mã, hai bên va chạm không ít lần, người của Đại Thành Quốc bị chết trong tay của Đại Mao Quốc cũng không hề ít, bên Đại Thành Quốc mấy tòa thành trì nữa cũng đã bị mất trong tay Đại Mao Quốc, hai bên có thể nói là thù oán chất sâu.
Khi còn sống, Tiên Đế đối với chuyện Đại Mao Quốc phá bỏ hiệp nghị liên tục gây chiến tỏ ra vô cùng căm tức, liên đới cũng ghét luôn vị Hoàng Hậu Mã Anh Đào này.
Không có một đứa con tài giỏi như Nguyễn Văn Vũ mà nói, Mã Anh Đào đã bị Tiên Đế đày vào lãnh cung.
Hiện tại Tiên Đế không còn, dựa vào thân phận Hoàng Hậu vốn có lại đi tạo sóng tạo gió.
Tuy nhiên nha, muốn điều khiển được quân đội nghe lời bà ta, cái đó liền không thể nào được, bà ta chỉ là đang ảo tưởng về địa vị của mình mà thôi.
“Nguyễn Chính Thống Lĩnh..! Đa tạ ngài đã đứng về phía chính nghĩa..!”
Phan Đình Phong ôm quyền khách khí cùng Nguyễn Chính nói một tiếng cảm ơn.
“Không cần..! Ta chỉ làm theo đúng chức trách của mình mà thôi..!”
Nguyễn Chính gương mặt trầm trầm, không có nể mặt Phan Đình Phong một chút nào cả, phất tay áo đưa người của mình rời đi.
Tiên Đế trước đây đã từng có nói qua, dù sau này người nào có đăng cơ, cũng không thể để cho Mã Anh Đào nắm lấy binh quyền, đây là người của kẻ thù, thậm chí ngài ấy còn có ý nghĩ để cho Mã Anh Đào mai táng chung cùng mình.
Hắn không hề biết biến cố sau khi Tiên Đế Băng Hà có những uẩn khúc gì, sự việc giống như không theo ý của hắn tiến hành.
Nhưng có một điều chắc chắn là hắn phải nghe theo lời Tiên Đế, không được để cho Mã Anh Đào tại Hoàng Cung Đại Thành Quốc gây ra nhiều sóng gi
“Đình Phong đại nhân..! Nguyễn Chính thống lĩnh trước giờ vẫn luôn như vậy..! Ngài không cần trách y..!” Mã Tiến vì sợ Phan Đình Phong sẽ ghi hận Nguyễn Chính qua hành động vừa rồi, liền là lên tiếng giải thích một chút.
((Ps: Chương thứ hai đưa lên, cầu mong sự ủng hộ của các bạn nào..)))