*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đại Tướng Quân không cần khách khí...!”
“Thừa Tướng đại nhân.! Đại sự không tốt..!”
“Lai Tạ..! Có chuyện gì...! Bình tĩnh nói..!”
Tuy khuyên Lai Tạo bình tĩnh, nhưng chính Phan Đình Phong hắn mới có chút không được bình tĩnh.
Hắn là sai Lai Tạo âm thầm trở lại Mễ Thành dò la xem người nhà của mình hiện tại thế nào rồi, bọn họ có ổn hay là không?
Nhưng nhìn thần sắc hốt hoảng của Lai Tạ hiện tại, trong lòng của hắn có một dự cảm không được tốt cho lắm.
“Thừa Tướng đại nhân..! Tin tức trong thành truyền ra..! Nói là trưa ngày hôm nay..! Bệ Hạ sẽ đem toàn bộ phản tặc cùng người nhà của họ ra Pháp Trường xử chém..!”
“Trong đó mười ba vị gia quyến của Thừa Tướng đại nhân cũng có mặt...!”
Lai Tạ không dám nhìn Phan Đình Phong, hắn cúi đầu xuống bên dưới.
Hắn quá hiểu tin tức này sẽ đem đến cho Phan Đình Phong đả kích lớn như thế nào.
“Nguyễn Văn Khánh..! Ngươi....!”
“Phốc..!”
“Thừa Tướng đại nhân...!”
“Mau truyền đại phu..!”
Nhìn thấy cảnh này, Nguyễn Hữu Nghĩa trong lòng thầm hô may mắn.
Hắn nhìn qua Lưu Kiến Hoa một cái, ra dấu cảm ơn. Nếu mà không có người này khuyên bảo hắn trước khi làm phản phải đưa người nhà ra bên ngoài an toàn, hiện tại hắn chắc cũng không hề khá hơn Phan Đình Phong là bao.
“Đại Tướng Quân an tâm..! Người nhà của ngài thuộc hạ đã thu xếp an toàn, không có vấn đề gì, khi đại sự thành công liền có thể đưa họ trở lại Mễ Thành..!”
Lưu Kiến Hoa hiểu ý của Nguyễn Hữu Nghĩa, đến bên cạnh hắn âm thầm nói nhỏ.
Nguyễn Hữu Nghĩa tin tưởng hắn như vậy, ngay cả người nhà cũng giao cho hắn an bài, hắn làm sao có thể phụ lòng của Nguyễn Hữu Nghĩa cho được.
“Tốt..! Tốt..!”
Hắn cũng chỉ thăm dò chút thôi, người nhà hắn hiện tại ở đâu không lý nào hắn không biết, nói ra Lưu Kiến Hoa sắp xếp rất chu toàn, hắn là không có nhìn nhầm người.
“Rầm..!”
“Đại Tướng Quân..!”
“Ấy.! Đình Phong Thừa Tướng..! Có chuyện gì đứng lên từ từ hẳn nói..!”
Phan Đình Phong quỳ xuống trước mặt của hắn, cái loại cảm giác này hết sức là vi diệu.
Hắn có cảm giác như mình đã làm Hoàng Đế đến nơi, nâng niu quần thần của mình một dạng.
“Đại Tướng Quân..! Xin ngài hãy cứu giúp người nhà của tôi.! Nếu cần sai bảo..! Đình Phong nguyện làm trâu ngựa báo đáp..!”
Phan Đình Phong nước mắt tuôn trào.
Đây cũng là lần đầu tiên trong đời hắn đi cầu xin người khác giúp đỡ, người này trước đây hắn còn không có xem trọng qua nữa.
Nhưng đời là như thế, từ đây đến trưa thời gian không còn nhiều, chỉ có Nguyễn Hữu Nghĩa mới có thể cứu được người nhà của hắn, bằng mọi giá hắn phải nắm lấy cọng rơm cứu mạng này.
“Đình Phong Thừa Tướng..! Ngài không cần cầu xin, trong số người bị xử chém lần này còn có con dâu tương lai của ta, bằng mọi giá ta phải cứu nó..!”
“Đa tạ Đại Tướng Quân..!”
“Kiến Hoa..!”
“Có thuộc hạ..!”
“Nổi trống lên..! Tập hợp Thành Hổ Quân, chúng ta phải tiến về Mễ Thành..!”
“Thanh Quân Trắc..!”
“Tuân lệnh Đại Tướng Quân..!”
Âm thanh lần này của Lưu Kiến Hoa là lớn hơn lúc nào cả, máu huyết thi người của hắn sôi trào.
Hắn chờ ngày này lâu lắm, chờ cơ hội được dương danh thiên hạ lâu lắm, cơ hội khó có được này cuối cùng cũng đã tới.
...
Ba giờ sau..
“Nói..! Nói cái gì..! Ngươi lập lại một lần nữa cho ta xem..?”
Uông Vĩ Hầu phủ ở bên trong, Uông Vĩ đang giận dữ công tâm, nhìn lại rất là giống với lại Tào Kinh trước đây không lâu.
“Phụ thân..! Nguyễn Hữu Nghĩa dẫn Thành Hổ Quân đến dưới thành, lấy danh nghĩa thanh trừng gian thần, chém giết nịnh thần..!”
“Người mà hắn khép vào gian thần chính là ngài cùng Hàn Ly Hầu gia..!”
Thanh thế hiện tại của Thành Hổ Quân rất là lớn, người của hắn về báo lại cho hắn biết, Thành Hổ Quân binh sĩ khi nghe tin Tào Kinh bị chết là do cha mình cùng Hàn Ly xúi giục Bệ Hạ để ngài ấy ban chết cho Tào Kinh.
Hiện tại trong quân người nào cũng khí thế sục sôi, thề phải đem Uông gia cùng Hàn gia diệt đi, báo thù cho Tào Kinh một dạng.
Trận thế kia hắn thật lo sợ, một khi Mễ Thành bị phá, Uông gia của mình cùng Hàn gia chỉ sợ rất khó thoát khỏi kiếp số.
“Thanh Quân Trắc..! Thanh Quân Trắc..!”
“Nói đi..! Kế hoạch này là do ai nghĩ ra..? Người nào muốn đem chúng ta ra làm dê thế tội..?”
Uông Vĩ hắn sống đến từng tuổi này, có chuyện gì mà hắn chưa có gặp qua, dường như chỉ suy nghĩ một chút, hắn liền biết cong quẹo bên trong.
Có người muốn lợi dụng cái chết của Tào Kinh, đem hai gia tộc lớn nhất Mễ Thành hiện tại thanh trừng.
Người này không thể nào là Nguyễn Hữu Nghĩa được, tên đó có bao nhiêu bản sự, Uông Vĩ hắn đi guốc trong bụng của y kia kìa.
“Phụ thân anh minh..! Tin tức nội bộ truyền về có nói, kế hoạch này là do Phan Đình Phong nghĩ ra, chính tên đó xúi giục Nguyễn Hữu Nghĩa khép chúng ta vào tội gian thần tặc tử..!”
“Phan Đình Phong..! Thằng nhóc này, ta đã không muốn tính toán với nó, không nghĩ đến nó lại muốn đâm chúng ta một đao..!”
Uông Vĩ gật đầu, mọi chuyện không có nằm ngoài dự đoán của hắn, tính ra Nguyễn Hữu Nghĩa trước đây là không có lá gan đối đầu với hai gia tộc lớn của mình.
“Giờ xử chém đám phản tặc kia còn bao lâu nữa..!”
“Hồi phụ thân..! Còn đúng hai tiếng thời gian..!”
Uông Thành dường như có chút thông suốt khi nghe cha mình hỏi về ngày giờ hành quyết của đám phạm nhân kia.
“Dùng quan hệ của chúng ta, bảo tên quan lại Hình Bộ kia chém đầu trước giờ quy định, tốt nhất là chém ngay luôn..!”
“Vâng..! Phụ thân, con sẽ cho người sắp xếp..!”
Chuyện nhỏ thôi, với năng lượng của Uông gia mình hiện tại, cướp pháp trường còn được nữa là, làm chút thủ đoạn để đám thi hành án quan viên chém đầu sớm đám phản tặc là không có gì khó.
“Phụ thân..! Tên Phan Đình Phong đó vì sao lại muốn dồn chúng ta vào chỗ chết..?”
Vấn đề này hắn nhìn không rõ, trước đây hai bên không có mấy giao lưu, Uông gia nhà hắn cũng chưa có đắc tội gì Phan Đình Phong thái quá. Tên này nhắm mũi kiếm về phía bọn họ, liệu có gì bất thường hay không.
“Ta đoán không sai là hắn ghi hận chúng ta không đứng về phía của hắn trước đây.? Còn muốn nhân cơ hội này loại trừ luôn chúng ta để sau này khi Nguyễn Hữu Nghĩa lên ngôi sẽ không có người phản đối hắn..!”
Hừ..! Tính toán cũng là rất giỏi, nhưng Thành Hổ Quân của Nguyễn Hữu Nghĩa có thể công phá được Mễ Thành hay không lại là chuyện khác.
Chờ xem chuyện này qua đi, hắn sẽ dùng loại thủ đoạn nào để đối phó với tên tiểu nhân đó.
“Đi thôi..! Chúng ta cũng ra bên ngoài nhìn xem Thành Hổ Quân lợi hại như thế nào..?”
Cũng là muốn xem Nguyễn Hữu Nghĩa làm sao phá thành.
Nên nhớ số lượng binh sĩ trong thành hiện tại đã không hề thua kém Thành Hổ Quân là bao.
Có sự gia nhập của thế gia quân đội bọn họ, bây giờ còn nhiều hơn quân số Thành Hổ Quân, lại có tường thành cao bảo hộ, không có chuyện Mễ Thành sẽ bị công phá ngày một ngày hai.
“Vâng..! Phụ thân..!”
Uông Thành nghĩ lại cũng không sai.
Hiện tại binh sĩ của Uông gia toàn bộ đã bị Bệ Hạ xung công đi bảo hộ Mễ Thành, bên trong không còn lại bao người.
Nếu mà Mễ Thành bị phá, như vậy Uông gia cũng không thể tồn tại, có ở đây hay ra bên ngoài cũng như nhau.
...
Tào gia..!
“Bái kiến Phụ thân...!”
Tào Kính năm nay ba mươi tám tuổi, hắn là đứa con tài giỏi nhất thế hệ này của Tào gia.
Cái tên Tào Kính này là ông nội Tào Kinh đặt cho hắn, ngụ ý là sau này hắn sẽ được vạn người kính trọng.
Trước đây không lâu hắn còn tại Thuận Thành làm một viên Tri Phủ, tiền đồ có thể nói là rất rộng lớn.
Nhưng kể từ khi Tân Hoàng đăng cơ, mọi chuyện hoàn toàn biến đổi, ông nội của hắn chết, Tào gia bị tước sạch mọi thứ, chút nữa đã phải theo đám người nhà Phan Đình Phong cùng lên Pháp Trường, tình cảnh thảm Không thể tả.
Chức Tri Phủ Thuận Thành của hắn dĩ nhiên cũng đã chẳng còn.
Hắn còn nhớ một ngày trước khi hắn rời khỏi Thuận Thành, không người nào đưa tiễn, ngay cả một con ngựa để trở lại Mễ Thành, hắn cũng là phải tự bỏ tiền túi ra để mua.
...
P/s: Chương thứ hai trong ngày đưa lên, cầu đánh giá truyện, cầu đề cử hoa, cầu nhận xét chân thành từ phía các bạn.