Đại Nghê Quốc hắn đánh sống đánh chết, bỏ bao nhiêu tâm huyết cùng của cải đi vào Đại Thành.
Khi sắp hái thành quả thì lại bị người khác lấy mất, làm Hoàng Đế Đại Nghê như hắn là không thể nào nuốt trôi cơn giận này đâu.
'Lang Tín này vẫn còn lợi hại như xưa..!' Tư Y Phong nhíu mày.
Những năm qua Lang Tín khắp nơi cắn hắn, hắn trong lòng dần đem Lang Tín hạ xuống bên dưới một cái bậc thang, không quan tâm nữa, không ngờ người này lại rất ẩn nhẫn, chờ cơ hội vùng lên, hắn phải đề phòng y thêm mới được.
“Diên Viên..!”
“Có nô tài..!”
Diên Viên là đại nội tổng quản của Hoàng Cung, địa vị của hắn trong cung không hề thua kém gì Mã Tiến của Đại Thành, điều là tâm phúc của Hoàng Đế cả.
Khác với Mã Tiến là Nguyễn Văn Thanh trước đây là vô dụng quân chủ, Mã Tiến có thể lộng hành, bên này Diên Viên cuộc sống khó khăn hơn rất nhiều.
Làm quản gia cho một vị Quân Chủ có hùng tâm thống nhất thiên hạ như Ngã Thiên Mệnh, cơ hội để cho hắn làm mưa làm gió như Mã Tiến căn bản là không có.
“Khanh cho người đi triệu hai người Võ Viên cùng Bạch Họa đến đây gặp trẫm..!”
“Nô tài tuân chỉ..!”
'Võ Viên..? Bạch Họa..!' Tư Y Phong cùng Lang Tín nhìn nhau.
Đây không phải là hai tên Đặc Sứ đóng tại Nguyên Thành của Đại Long Quốc cùng Đại Cổ Quốc hay là sao..?
Vị Bệ Hạ này muốn gặp hai tên Đặc Sứ kia, mục đích là để làm gì a.
“Trẫm không muốn có bất kỳ sơ xuất gì xảy ra cho lần hành động này nữa..!” Ngã Thiên Mệnh dù biết hai tên Thừa Tướng của mình có điều nghi hoặc.
Nhưng hắn cũng không đi giải thích quá nhiều, nên để bọn chúng tự tìm hiểu, không hiểu ra ý của hắn vậy thì hai người cũng không xứng đáng làm Thừa Tướng của Đại Nghê Quốc nữa rồi.
...
“Năm Đại Thành thứ hai, Đại Thành Quốc cùng Đại Cổ Quốc chiến tranh, Thái Tổ dẫn binh đánh trận này, nhưng địch quân quá mạnh..! Thái Tổ bại trận, phải lui trở về, trên đường trở về gặp phải phục kích, là do Hộ Quốc Công ngài khi ấy đã dùng thân của mình đỡ cho Thái Tổ một đao của kẻ địch..! Trẫm nói không có sai đi..?”
Nguyễn Văn Chương cầm lên một quyển sách nhìn rất là củ kỹ, chắc là đã trãi qua nhiều năm tháng cọ rửa rồi, hắn nhìn vào bên trong đem từng câu từng chữ đọc ra, sau cùng đưa ánh mắt nhìn xuống hai cha con của Tào Kinh bên dưới kia nhàn nhạt hỏi.
“Khục..! Bệ Hạ..! Bảo hộ Thái Tổ là chuyện thần tử chúng thần nên làm, hoàn cảnh đó nếu không có thần thì cũng sẽ có người khác tiến lên thay Thái Tổ ngăn cản binh khí của kẻ địch mà thôi.!”
Nguyễn Văn Chương kể lại cố sự, Tào Kinh như lạc vào thời gian mình còn là một tên trung niên ba mươi mấy tuổi, cùng Thái Tổ cưỡi ngựa ra sa trường giết giặc.
Mỗi khi nhắc đến chuyện này, máu nóng trong người của hắn lập tức tuôn trào, bệnh tật lâu năm có cảm giác như tạm thời lìa xa khỏi thân thể của hắn một dạng.
“Đại Thành năm thứ mười..! Đại Nghê Quốc vì được sự ủng hộ lớn của Trần gia bên Đại Việt, đem ba mươi vạn binh mã tiến đánh Nguyên Quận, Hộ Quốc Công trấn thủ cửa vào Nguyên Quận bảy ngày bảy đêm..! Không cho địch nhân tiến vào Nguyên Quận nửa bước, tạo tiền đề cho Thái Tổ dẫn binh đến đánh tan quân địch..!”
“Làm cho Đại Nghê Quốc tổn thất thảm trọng, trong vòng mười năm không dám xâm phạm Nguyên Quận nửa bước..! Trẫm nói không có sai chứ..?”
“Bệ Hạ..! Nếu như còn có thể, thần nguyện vì Đại Thành tử chiến sa trường..!” Tào Kinh từ ghế đứng lên, khí thế mười phần, ánh mắt sáng rực.
Hắn làm sao mà quên được chiến tích Nguyên Thành năm xưa, dựa vào chiến công này, hắn được toàn bộ Đại Thành người dân nể trọng, hoan nghênh như anh hùng trở về, các đại cường quốc trên Đại Lục mỗi khi nghe hai chữ Tào Kinh cũng là khiếp sợ không thôi.
“Đại Thành Quốc năm thứ hai mươi lăm, Thái Tổ nỗi hứng đi săn bắn tại Thanh Xa Sơn, bị người của Đại Mao Quốc tập kích, là Hộ Quốc Công ngài đã đỡ một mũi tên cho Thái Tổ..! Có phải hay không..?”
“Bệ Hạ..! Thần mãi mãi không quên những năm tháng đi cùng Thái Tổ..!” Tào Kinh nước mắt dàn giụa.
Hắn làm sao có thể quên được chuyện tại Thanh Xa Lâm năm xưa. Nói ra cũng chính là vì đỡ một mũi tên cho Thái Tổ, hắn mới bị tổn thương nguyên khí, trúng độc không nhẹ, từ đó về sau dành nhiều thời gian cho việc chữa bệnh, rời xa quân ngũ.
Đại Thành Quốc vì không có sự hiện hiện của hắn, nên không lâu sau khi Thái Tổ không còn, mới bị Đại Nghê Quốc tiến đánh, mất đi Nguyên Quận, phải dời kinh đô về Mễ Quận nơi này, đây cũng là điều mà hắn nuối tiếc nhất.
Nhưng nếu có cơ hội chọn lại, hắn cũng sẽ chọn lấy thân mình đỡ tên cho Thái Tổ, không có Thái Tổ, sẽ không có Tào Kinh cùng Tào gia của ngày hôm nay.
“Đại Thành năm thứ ba mươi lăm..! Nguyên Quận thất thủ, triều đình dời đô về Mễ Thành, trong lúc điều tra nguyên nhân thất bại, có đến hai mươi ba tên tham quan bán nước cầu vinh, âm thầm giúp đỡ cho Đại Nghê Quốc chiếm đoạt Nguyên Quận..! Người của An Bộ đã điều tra ra sự bất thường của những người này, gởi tài liệu lên Kỹ Bộ cho Tào Hòa xử lý..!”
“Tuy nhiên Tào Hòa ngươi vì nhận của đối phương ba trăm ngàn đồng bạc, nên đã đem chuyện này ép xuống, hồ sơ tài liệu tất cả bị hủy, tham gia điều tra chuyện này những Bộ Đầu liên quan, đều bị khép tội phản quốc, bọn họ tất cả đều bị chết một cách không minh bạch bên trong Thiên Lao..! Trẫm nói có đúng hay không Kỹ Bộ Thượng Thư Tào Hòa đại nhân..!”
Đang khi cùng Tào Hòa nói chuyện xưa, Nguyễn Văn Chương quay phắt một trăm tám mươi độ, ánh mắt âm trầm nhìn xuống Tào Hòa.
“Bệ..! Bệ Hạ..! Thần..!”
Tào Hòa không có được ưu ái như cha của hắn là Tào Kinh, ngay khi vào Ngự Thư Phòng, hắn liền quỳ bên dưới. . Ra chương nhanh nhất tại || TRÙMtr uуện.v И ||
Chưa bao giờ được lệnh đứng lên. Khi hắn nghe Nguyễn Văn Chương giảng thuật về sự tích anh hùng của cha mình, hắn toàn thân cũng nóng sốt rất nhiều, trong lòng hắn nghĩ chuyến này Tào gia mình chắc là có hy vọng.
Nhưng đến khi Nguyễn Văn Chương thả quyển nhật ký kia xuống, nắm lấy một quyển sách khác lên, đọc ra vụ án phản quốc mười mấy năm trước, toàn thân mồ hôi lạnh chảy ra ướt nhèm, trong lòng run sợ mãnh liệt, câu cuối cùng kia dọa hắn xém chút ngất đi.
“Bệ..! Bệ.. Hạ..! Chuyện...! Chuyện..này..!” Đúng là có thật.
Năm đó Đại Thành mất đi Nguyên Quận, đại thế đã mất, đám người Đại Nghê Quốc tìm đến hắn, dùng đủ thủ đoạn uy bức lợi dụ, buộc hắn phải bỏ qua cho hai mươi ba tên tham quan bán nước kia.
Tào Hòa hắn khi đó làm chủ Tào gia, nếu không nghe lời, Đại Nghê Quốc sẽ dùng toàn bộ thủ đoạn đối phó với hắn cùng Tào gia, Tào gia là không thể tồn tại đến bây giờ.
Thế cho nên hắn mới cắn răng chấp nhận yêu sách của bọn chúng, đem hồ sơ đổi lại làm mấy tên quan viên điều tra của An Bộ, làm cho bọn chúng chịu tội thay.
Hắn làm vậy cũng là bất đắc dĩ a.
“Súc sinh..! Ta giết ngươi..!”
Tào Kinh là người nào, hắn chỉ nhìn qua thái độ cùng lời nói ấp úng của Tào Hòa, thì đã biết những gì Bệ Hạ nói hoàn toàn là sự thật rồi.
Che giấu gian thần, hãm hại thanh quan, đám người này lại có liên quan đến tội phản quốc, cùng Đại Nghê Quốc cấu kết làm bậy, bất kỳ một tội danh nào đều là xét nhà diệt tộc.
Thanh danh cùng công lao của hắn qua chuyện này đều tan biến hết tất cả rồi, hắn làm sao dám nhìn mặt Bệ Hạ.
Hắn làm sao dám đi nhìn những binh sĩ hy sinh vì bảo vệ Nguyên Quận đến giọt máu cuối cùng đây.
Chết xuống bên dưới, hắn còn mặt mũi nào để gặp Thái Tổ, hắn phải giết chết thằng con bất hiếu này mới được.
....
P/s: Cầu đánh giá truyện, cầu đề cử hoa, cầu nhận xét chân thành từ phía các bạn.