Giả Yêu Làm Thật

Chương 116: Chương 116: Ép Phó Nhiễm ký thỏa thuận






Phó Nhiễm cảm thấy thân thể nằm ở trên người cô cứng đờ. Gần như toàn thân cũng bị siết chặt, giống như dây cung bị kéo ra, lúc nào cũng có thế phóng đi.

Minh Thành Hữu chống hai tay ở bên mặt cô, lồng ngực rời khỏi tầm mắt Phó Nhiễm một chút, hắn chống thẳng hai cánh tay lên, ánh mắt nhìn Phó Nhiễm chằm chằm, đáy mắt Minh Thành Hữu tràn đầy phẫn nộ, ánh mắt hắn càng lúc càng lạnh lẽo, sắc mặt u ám nói ra một câu.

"Phó Nhiễm, em có thể nghĩ đến cuộc sống mới, nhưng tuyệt đối không thể cùng hắn!"

Châm chọc cỡ nào, Phó Nhiễm lại học bộ dáng ngày đó của Minh Thành Hữu, cười đến khó có thể kiềm chế.

"Tại sao không thể? Anh tìm Vưu Ứng Nhụy, tôi có ca ca, nhìn xem, quá xứng."

Minh Thành Hữu hơi nhếch môi, sắc mặt tới gần tái nhợt.

"Em đi theo hắn sẽ không có ngày nào tốt đẹp."

"Chúng tôi có tay có chân, còn có thể đói chết sao?"

Cô nhìn ánh mắt của hắn, giống như tỏ ra vương xót nhất, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa của Tiêu quản gia.

"Tam Thiếu, chuẩn bị xong cơm rồi."

Minh Thành Hữu nghiêng người ngồi vào bên cạnh Phó Nhiễm, đưa tay muốn kéo cô ngồi dậy, cô tránh bàn tay của hắn ra, ngồi dậy.

"Đi xuống ăn cơm."

Phó Nhiễm lại ngồi bất động tại chỗ.

"Tiêu quản gia, bà đem thức ăn lên."

"Chớ làm điều thừa, tôi sẽ không ăn ."

Tiêu quản gia trở lại dưới lầu, cẩn thận chuẩn bị thức ăn xong bưng vào, đặt tất cả ở trên khay trà, đều là những món ăn vô cùng dinh dưỡng, với lại phối hợp rất tốt.

Minh Thành Hữu nhận lấy chén cơm từ trong tay Tiêu quản gia, kèm theo chiếc đũa đưa về phía Phó Nhiễm.

Cô đưa tay hất ra.

"Tôi cho nó đói chết, được không?"

Đột nhiên Minh Thành Hữu nắm chặt bả vai Phó Nhiễm đem cô đè vào trên giường, thần sắc gần như mất khống chế, hai mắt phát ra tức giận, gào thét nói.

"Phó Nhiễm, rốt cuộc em muốn thế nào? Rốt cuộc thì em muốn như thế nào?"

Tiêu quản gia sợ tới mức vội vàng tiến lên.

"Tam Thiếu, Phó tiểu thư còn mang thai!"

"Anh phải như vậy sao? Tôi cứ nhất định không cần, ai cũng không ngăn cản được tôi. "

Phó Nhiễm rống trở lại.

"Anh dựa vào cái gì? Thay vì để cho nó được sinh ra mà phải đeo trên lưng danh phận con riêng, còn không bằng tôi sớm để nó đi."

Trong mắt Minh Thành Hữu tràn đầy phức tạp, hắn không chút nghĩ ngợi, bật thốt lên.

"Em phải cho đứa bé một ngôi nhà sao? Được, tôi với em kết hôn!"

Tiêu quản gia hoàn toàn bị hù dọa, đứng im ở bên cạnh nhìn hai người giống như là mãnh thú đang cào xé lẫn nhau để tranh con mồi, đều vạch trần những nơi đau đớn nhất của đối phương.

Phó Nhiễm không chút nghĩ ngợi giơ ra một cái tát.

"Phó tiểu thư!"

Tiêu quản gia dậm chân kêu lên, đánh vào người Minh Thành Hữu, còn đau hơn so với đánh vào trên mặt bà.

Hôm nay đúng thật Minh Thành Hữu là đã dồn Phó Nhiễm đến ranh giới cuối cùng, bằng không, cô cũng sẽ không ra tay nhiều lần như vậy.

Phó Nhiễm muốn hôn nhân của cô, tuyệt đối sẽ không cần một đứa bé để duy trì.

Huống chi, cô đối với Minh Thành Hữu sớm đã không còn suy nghĩ đó nữa.

Vẻ mặt hắn cứng ngắc, ánh mắt đỏ ngầu như nhuốm máu, hắn hướng Phó Nhiễm hung hăng nói.

"Em thật muốn ép tôi?"

Mặt bên trái hằn lên dấu tay đỏ thẫm giống như là máu có thể chảy ra bất cứ lúc nào.

Minh Thành Hữu quay sang Tiêu quản gia đang đứng bất động

"Chuẩn bị cho cô ấy chén cơm nữa."

"Được."

Hắn đứng lên, cầm đặt điện thoại ở trên tủ đầu giường.

"Này, tôi để cho cậu chuẩn bị tư liệu về Phó Tụng Đình, sao rồi?"

Phó Nhiễm co rúc ở giữa giường, tóc tai rối bời, cô không thể tin nổi nhìn Minh Thành Hữu chằm chằm, hình ảnh trước kia của Minh Thành Hữu lúc vui vẻ hòa thuận đánh cờ cùng Phó Tụng Đình ở trong đầu cứ thế tàn nhẫn vỡ tan như vậy.

Tiêu quản gia cầm chén cơm đưa tới, Phó Nhiễm nhận lấy rồi dùng toàn sức lực ném tới hướng Minh Thành Hữu.

Tiêu quản gia còn tới không kịp nhắc nhở, Minh Thành Hữu nhanh chóng phản ứng lại đưa tay ra đỡ, chén cơm nhỏ bắn ngược tới hướng vách tường sau đó vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, mu bàn tay Minh Thành Hữu có một chỗ vừa đỏ vừa sưng.

"Phó tiểu thư, làm sao cô có thể như vậy?"

Nét mặt Tiêu quản gia biểu lộ tức giận, dù sao cũng là đi theo mấy chục năm, nhất định phải che chở.

Ánh mắt Phó Nhiễm hướng sang Tiêu quản gia.

"Tiêu quản gia, nhưng nếu là con gái bà bị nhốt ở nơi này, muốn cô ấy phải sinh hạ đứa bé cho một người đàn ông đã có vợ, bà có đồng ý không?"

Tiêu quản gia há miệng không nói nên lời.

Lời nói của Phó Nhiễm lại làm cho sắc mặt của Minh Thành Hữu đứng ở bên cạnh thay đổi lần nữa, cô ngó nhìn vết đau trên mặt cùng trên tay của người đàn ông.

Tiêu quản gia muốn tiến tới dọn dẹp, Minh Thành Hữu đưa á văng mảnh vụn thủy tinh ra.

Phó Nhiễm cuộn chân ngồi tại mép giường, Minh Thành Hữu đi tới trước khay trà đem chén cháo gà cầm trong tay, đưa lên bên môi thử nhiệt độ vừa ấm, hắn quay trở lại trước mặt Phó Nhiễm, cô nâng tầm mắt, đưa tay định chụp lấy.

Minh Thành Hữu bắt được cổ tay của cô, đưa tay đẩy Phó Nhiễm ngã ở trên giường, hai chân ghìm ở hai bên người cô, ngón tay trái giữ chặt lấy cằm của cô, tay phải bưng cháo gà lên đổ vào trong miệng cô.

Cô cắn chặt hàm răng, chiếc chén đụng vào hàm răng không tìm được chỗ cạy ra, tay trái Minh Thành Hữu tăng thêm sức.

Tiêu quản gia tới gần khuyên bảo.

"Tam Thiếu đừng như vậy, sẽ xảy ra chuyện ồn ào."

Minh Thành Hữu sao có thể nghe lời khuyên chứ, hắn đưa tay hất tay Tiêu quản gia ra, động tác càng trở nên thô lỗ.

Trong miệng Phó Nhiễm phát ra tiếng giãy dụa mơ hồ, hàm răng bị cạy mở ra một khe hở, mu bàn tay cầm chén của Minh Thành Hữu bởi vì dùng sức mà càng thêm ửng đỏ, hớt hết sạch dầu mỡ trong cháo gà sau đó đổ một chút một vào trong miệng Phó Nhiễm.

Bởi vì là cô nằm ngửa, hơn nữa giãy giụa cùng với Minh Thành Hữu đổ vào quá nhanh, đột nhiên cô bị sặc ở trong cổ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo trong nháy mắt bỗng đỏ bừng, cháo gà trong miệng ói ra bắn cả trên mặt Minh Thành Hữu.

"Tam Thiếu, coi chừng đứa bé của Phó tiểu thư."

Tiêu quản gia tới gần, lại bị Minh Thành Hữu ở trên giường ra sức hất ra, bà thấy xảy ra chuyện không hay, vội vàng xoay người chạy ra khỏi gian phòng.

Minh Thành Hữu bỏ tay bưng chén ra, đợi sau khi cô hô hấp từ từ đều trở lại, lại duỗi tay tới.

Trong cổ cùng trước ngực khắp mọi chỗ đều là mùi dầu mỡ của cháo gà làm cả người thấy khó chịu, Phó Nhiễm sặc cả trong miệng cùng mũi, đột nhiên bị sặc sau đó không kịp hô hấp, cả khuôn mặt phát ra màu đỏ không bình thường, ánh mắt độc ác của Minh Thành Hữu như rút đi, hắn vội tránh ra bên cạnh.

"Phó Nhiễm!"

Phó Nhiễm đưa tay đẩy lồng ngực Minh Thành Hữu ra, cô ra sức bò dậy.

"Phụt ——"

Một trận ói trên mặt đất, ngay cả những thứ ăn buổi sáng cũng phun ra sạch sẽ, Phó Nhiễm khó chịu đưa tay đè bụng lại, gương mặt không còn đỏ bừng nữa, cả sắc mặt trắng bệch trong suốt như tờ giấy, ói đến cuối cùng trong dạ dày trống rỗng, nhưng cô vẫn khom người, gần như muốn ói ra cả mật.

Minh Thành Hữu siết chặt chiếc chén trong tay đứng ở bên cạnh cô, có thể là thấy lo sợ, một hồi lâu sau không thấy động tĩnh gì.

Nước mắt Phó Nhiễm tràn mi, cũng không phải muốn khóc, mà là khó chịu không khống chế được, từng đợt từng đợt như có thứ gì đó vọt tới cổ họng, nhưng lại không ói ra cái gì.

Ngón tay Minh Thành Hữu buông lỏng, chiếc chén lăn xuống đến bên chân.

Bàn tay hắn xuôi ở bên người nắm chặt sau đó lại buông ra, trong mắt tràn đầy lo lắng không giấu được.

" Phó Nhiễm! Sao rồi?"

Cô nắm chặt mép giường như muốn khảm tay vào bên trong, Minh Thành Hữu luống cuống tay chân.

"Nơi nào không thoải mái, có phải cảm thấy khó chịu chỗ nào hay không?"

Tiêu quản gia vội vàng lên lầu, tìm từ bên trong phòng tắm chiếc khăn lông vắt sạch nước sau đó bước nhanh đi về phía Phó Nhiễm, Minh Thành Hữu đưa tay mà nhận lấy.

"Bà ra ngoài đi."

Nét mặt Tiêu quản gia lộ vẻ lo âu nhìn Phó Nhiễm.

"Vâng."

Bên giường, trên sàn nhà đầy bừa bãi, những mẩu thủy tinh cùng cơm và cháo gà, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.

Minh Thành Hữu ngồi xổm xuống, một tay đặt ở sau lưng Phó Nhiễm, cô ói đến mức ngay cả hơi sức tránh ra cũng không có, bàn tay Minh Thành Hữu cầm khăn lông tới muốn lau mặt cho cô, Phó Nhiễm liếc sang hướng hắn, hai người ở rất gần nhau, tư thế hắn ngồi bên cạnh vừa đúng ngang hàng với tầm mắt Phó Nhiễm.

Trong dạ dày cuộn lên từng đợt khó chịu, Phó Nhiễm đoạt lấy chiếc khăn lông trong tay Minh Thành Hữu, cô buồn bực áp mặt vào chiếc khăn, tóc rơi xuống vừa đúng che kín bên mặt cô, Minh Thành Hữu liếc nhìn bừa bãi trên sàn nhà, hắn mệt mỏi ngồi vào chỗ bên cạnh Phó Nhiễm. Xung quanh đôi mắt nóng hổi, Phó Nhiễm nén lại tâm tình, dùng khăn lông lau mặt sạch sẽ, rồi lau sạch từng ngón tay của mình.

Minh Thành Hữu nhìn động tác của cô chằm chằm, Phó Nhiễm ngẩng đầu nhìn đến nửa bên mặt hắn sưng lên, ánh mắt lướt qua bên trong phòng một vòng.

Y Vân Thủ Phủ, nơi đã từng tiếp nhận cô lúc cô cần một nơi ấm áp nhất, cũng đã cho Phó Nhiễm một ký ức vui vẻ cùng hạnh phúc, nhưng hôm nay, một nơi vẫn như thế lại có thể bức cô vào tình cảnh khó khăn như thế.

Phó Nhiễm buông cách tay ở bên người, sức lực nửa người trên cũng giao phó cho cánh tay này, hơi nghiêng người ra ngoài, cố gắng rời Minh Thành Hữu ra.

Hai người giằng co không ngớt, Tiêu quản gia núp ở cửa gian phòng chỉ sợ gặp chuyện không may, lại không dám tự mình đi vào, không thể làm gì khác hơn là cứ đứng ở cửa ra vào, đi đi lại lại.

Lý Vận Linh vội vàng chạy tới, tiếng giày da đạp lên cầu thang phát ra âm thanh chói tai, Tiêu quản gia nhanh chóng tiến lên đón.

"Phu nhân, nếu bà không tớảy ra chuyện thật đó."

"Ở chỗ nào?"

"Trong phòng ngủ."

Lý Vận Linh bước nhanh lướt qua bên người Tiêu quản gia, đẩy cửa phòng khép hờ ra đi vào.

Minh Thành Hữu ngẩng đầu lên trước, hai hàng lông mày căng lên.

"Mẹ, mẹ đến làm gì?"

"Ta không đến để mặc cho các người náo loạn sao?"

Lý Vận Linh đưa túi xách trong tay đưa cho Tiêu quản gia, Phó Nhiễm nghe được tiếng nói cũng không ngẩng đầu lên.

Lý Vận Linh bước tới bên giường, thấy trên sàn nhà bừa bãi, ánh mắt quay sang hướng Minh Thành Hữu, trên khuôn mặt người đàn ông càng thấy sưng tấy nhìn thấy mà ghê, sắc mặt Lý Vận Linh khó coi đến cực điểm nhưng cũng không muốn phát tác vào lúc này.

Tiêu quản gia đi vào dọn dẹp tàn cuộc, Phó Nhiễm đưa tay chống người lên.

"Ngồi xuống nói chuyện một chút đi."

"Tôi và các người không có gì để nói."

Phó Nhiễm nâng tầm mắt lên sau đó chống lại ánh mắt Lý Vận Linh.

"Ý của tôi đã nói rất rõ ràng với anh ta."

Lý Vận Linh nhìn quanh một vòng là có thể biết, chuyện này vẫn là không thể tìm được phương pháp giải quyết thích đáng.

Huống chi Phó Nhiễm ưong ngạnh, trong điện thoại Tiêu quản gia cũng nói tới, bà chỉ có thể nhẹ giọng

"Côyên tâm, sau khi đứa bé được sinh ra, về sau, chúng ta sẽ không bạc đãi nó."

Khóe miệng Phó Nhiễm nhếch lên một nụ cười kỳ quặc, cuối cùng vẫn không có nói ra một câu, Lý Vận Linh cùng Minh Thành Hữu nói gì cũng đều nói phải giữ lại đứa bé, bọn họ còn có thể bận tâm ý nguyện của cô sao?

"Không ai biết được nó là con riêng, ta sẽ giao nó cho Nhụy Nhụy nuôi dưỡng, cô cũng đừng lo lắng nó sẽ không tốt đối với đứa bé, dù sao còn có ta ở đây."

Phó Nhiễm giống như nghe được một chuyện cười nhạt nhẽo, cô nhìn ánh mắt của Lý Vận Linh rồi quay sang hướng Minh Thành Hữu.

"Đây chính là các người nói vì tốt cho đứa bé? Hoang đường!"

Minh Thành Hữu cũng không nghĩ là Lý Vận Linh có thể nói như vậy, hiện tại ở trong mắt Phó Nhiễm, bà đã sớm là một người bỉ ổi, hắn cũng không để ý tới.

"Trừ ý nghĩ em muốn đem theo đứa bé gả cho Minh Tranh ra, mọi điều kiện khác tôi đều có thể đáp ứng em."

"Cái gì?"

Lý Vận Linh giận đến nghiến răng nghiến lợi.

"Hắn có tư cách gì để nuôi dưỡng cháu đích tôn của Minh gia chúng ta?"

Phó Nhiễm không nhịn được mỉa mai.

"Con riêng Minh Thành Hữu chính là con trưởng? Vậy tại sao đến bây giờ bà cũng không thể thừa nhận thân phận của Minh Tranh?"

Lý Vận Linh cứng họng.

"Cô

" Phó Nhiễm!"

Minh Thành Hữu lên tiếng quát bảo ngừng lại, sắc mặt Lý Vận Linh lúc xám xịt lúc trắng bệch.

"Ý nghĩ như vậy, em nghĩ cũng đừng nghĩ."

"Các người giam cầm tôi ở nơi này, buộc tôi sinh hạ đứa bé, có nghĩ tới chuyện này truyền đi sẽ ảnh hưởng đối với danh dự của Minh gia thành như thế nào hay không?"

"Tôi sao còn để ý cái danh dự quỷ gì."

Minh Thành Hữu không chịu thua cô, Lý Vận Linh thấy có giằng co nữa cũng không phải là biện pháp.

"Tiêu quản gia bà ở đây coi chừng cô ta, Thành Hữu, cùng ta ra ngoài đi."

Minh Thành Hữu đi theo Lý Vận Linh đi tới gian phòng bên cạnh.

"Trong đầu Phó Nhiễm không có ý nghĩ giữ lại đứa bé, đứa bé lại đang trong bụng của cô ta, mẹ thấy bắt cô ta giữ lại rất khó."

Minh Thành Hữu nói thẳng ra.

"Mẹ, dù có khó khăn thế nào, con đều muốn đứa bé này."

116 – Up 2

Sắc mặt Lý Vận Linh lộ vẻ khó khăn.

"Đầu tiên ta cho là cô ta một lòng đối với con, không chừng con nói vài lời là có thể thuyết phục, nhưng con xem một chút. . . . . ."

Lý Vận Linh đau lòng nhìn mặt của con trai.

"Có một số việc là không miễn cưỡng được, thật sự không gi được lời nói, dù sao con cũng còn trẻ, cùng Nhụy Nhụy sớm sinh một đứa danh chính ngôn thuận đấy."

"Mẹ."

Vẻ mặt Minh Thành Hữu lạnh nhạt chưa từng có từ trước tới nay.

"Con nói cho mẹ một lần cuối cùng, con sẽ không thể có đứa bé, đây là đứa bé duy nhất, muốn hay không mẹ cũng phải nhìn nhận, về phần Vưu Ứng Nhụy, cho dù ngày nào đó trong bụng cô ta có đứa bé, cũng sẽ không phải là của con."

"Con?"

Lý Vận Linh ngẩn ra.

"Nếu đã như vậy, tại sao lúc trước con lại muốn kết hôn với Nhụy Nhụy?"

"Kết hôn là một chuyện, sinh con là một chuyện khác."

Minh Thành Hữu dựa vào bệ cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào bị cửa sổ sát đất cắt thành hai mảnh đều nhau, Lý Vận Linh nhìn mặt của con trai chằm chằm, tính tình của hắn từ nhỏ tới giờ là như thế nào bà biết rõ ràng nhất, lại nói lúc này cũng không phải là lúc có thể nói đùa.

"Nói như vậy, nếu khong giữ được đứ nhỏ này, Minh gia chúng ta sẽ phải tuyệt tự rồi sao?"

Lý Vận Linh trợn tròn mắt, hi vọng với có thể từ trong đáy mắt Minh Thành Hữu nhìn ra một chút đùa giỡn, nếu như vậy, dù trong lòng bà có sợ hãi cũng có thể cười trừ.

Thực ra Minh Thành Hữu cũng không tán thành lời nói của Lý Vận Linh, bởi vì trong lòng hắn, Minh Tranh chính xác là một thành viên của Minh gia.

Hắn cũng lười tranh luận chuyện của người khác cùng Lý Vận Linh.

"Đúng vậy."

Lý Vận Linh dừng lại.

"Tại sao?"

"Không tại sao cả."

Minh Thành Hữu trả lời rõ ràng.

"Đứa bé trong bụng Phó Nhiễm, dù con có mất đi tính mạng cũng muốn giữ lại."

Lý Vận Linh ngồi vào ghế, một hồi lâu sau không thu hồi được thần sắc, đột nhiên bà nghĩ đến điều gì đó, không thể tin nổi, ngẩng đầu lên, giọng nói vừa mang theo thăm dò, vừa dè dặt.

"Thành Hữu, gần đây thân thể con như thế nào, đã kiểm tra sức khỏe rồi sao?"

Minh Thành Hữu không hề giận dữ đối với Lý Vận Linh.

"Bao năm qua kết quả kiểm tra đều là bệnh viện trực tiếp giao tới tay mẹ, năm nay không phải còn chưa có làm sao?"

Lý Vận Linh nghe vậy, trong lòng trở nên buông lỏng.

"Xem trí nhớ của mẹ này."

Phó Nhiễm cúi đầu nhìn Tiêu quản gia quét dọn, cô buông chân rơi xuống đất, Tiêu quản gia lập tức dừng động tác trong tay lại, đứng dậy ngăn ở trước mặt cô. Bộ dáng của Tiêu quản gia giống như gặp kẻ địch, chỉ sợ Phó Nhiễm sẽ ra tay với bà giống như đã làm với Minh Thành Hữu.

Hai mẹ con lần lượt ra khỏi phòng, Minh Thành Hữu trở lại phòng ngủ chính, Phó Nhiễm đang bị Tiêu quản gia vây ở bên giường, cô mệt mỏi ngồi xuống, thái độ của Lý Vận Linh rõ ràng là mềm xuống.

"Tiểu Nhiễm, chúng ta chỉ là muốn đứa bé mà thôi, cô cần gì cứ việc nói, ta đều sẽ đáp ứng cô."

"Yêu cầu duy nhất của tôi, chính là không cần đứa nhỏ này

"Cô…. " Lý Vận Linh đi tới. "Nó đang ở trong bụng của cô, chẳng lẽ không có một chút nào có thể để cho cô lưu luyến sao? Nó cũng là sinh mệnh sống, Tiểu Nhiễm, làm sao cô có thể độc ác như vậy?"

Khóe miệng Phó Nhiễm khẽ run rẩy, bàn tay rũ bên người không khỏi nắm chặt.

"Bây giờ còn nhỏ, nhưng không bao lâu nữa sẽ có máy thai, đó là bảo bối ở trong bụng đang phát triển, cô thật nhẫn tâm bỏ rơi sao? Hơn hai tháng, cũng đã thành hình rồi, có thể nhìn thấy đầu cùng tay chân. . . . . ."

Sắc mặt Phó Nhiễm vốn là không tốt, bây giờ nghe như vậy càng lúc càng trắng bệch, Minh Thành Hữu cũng không tốt hơn chỗ nào, gương mặt tuấn tú mất đi vẻ hồng hào, vặn chặt hai hàng lông mày đứng ở bên cạnh.

Lý Vận Linh nói chuyện đến đây, còn lại cũng không tiện tham dự nữa.

"Tiêu quản gia, bà gọi điện thoại khiến trong nhà chuẩn bị chút quần áo đưa tới đây, hai ngày tới ta cũng ở tại nơi này."

"Mẹ."

Minh Thành Hữu lên tiếng phản đối.

"Mẹ đi về đi, ở trong nhà thu xếp hai người tới đây nữa."

Lý Vận Linh vẫn là không yên lòng, nhưng vẫn phải đồng ý.

Buổi trưa hai người ai cũng chưa ăn một chút nào, Phó Nhiễm sau khi mang thai lúc nào cũng có cảm giác muốn nằm. Sau giữa trưa, cả người vô cùng mệt mỏi, cô cũng không quan tâm đến vết bẩn trên giường, lấy ra chiếc chăn đơn sau đó cuộn người nằm tại mép giường.

Tiêu quản gia đi vào một chuyến, thấy Phó Nhiễm ngủ, Minh Thành Hữu ngồi ở trên ghế sa lon không nói một tiếng nào, cũng không nhúc nhích, gần như hóa đá.

Phó Nhiễm nín thở suy nghĩ, nhưng vẫn chưa ngủ thực sự.

Không chừng trong nhà lo lắng như thế nào nữa, cô nhắm mắt lại, lại vểnh tai lên, ngay cả tiếng động khi Minh Thành Hữu đưa tay cầm lấy bao thuốc lá cũng nghe được rất rõ ràng.

Bên trong cánh mũi vẫn là không khí trong lành như cũ, có lẽ là hắn không hề hút thuốc lá.

Tiếng bước chân nặng nề từ xa đến gần, hai tay Phó Nhiễm nắm chặt ga giường, mặc dù nhắm mắt cũng có thể cảm thấy bên cạnh tối sầm lại, Minh Thành Hữu đứng lại bên mép giường.

Phó Nhiễm không thấy được thần sắc trên mặt của hắn lúc này, tiếng bước chân lại đi xa dần dần, cô hơi hé mắt, nhưng không nghĩ thân thể Minh Thành Hữu, nặng nề ngã vào bên kia giường,

Phó Nhiễm sợ hãi tới mức thiếu chút nữa kêu lên thành tiếng, lần này tuyệt đối không nhẹ, thân thể cô gần như nẩy lên. Minh Thành Hữu nghiêng người qua xem có làm cô thức hay không, Phó Nhiễm cố gắng che giấu, mắt vẫn nhắm lại thật chặt như cũ.

Hắn nằm ở bên cạnh cô, nhưng thân thể không tiếp xúc chút nào, Phó Nhiễm nằm đưa lưng về phía Minh Thành Hữu, tầm mắt hắn nhìn phần lưng của cô chằm chằm.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, tiếng hít thở nông sâu của hai người lần lượt thay đổi, đồng sàng dị mộng.

Lý Vận Linh trở lại Minh gia, Vưu Ứng Nhụy không dám rời đi, đang ở bên trong phòng trên lầu hai lên mạng.

Lý Vận Linh khiến bảo mẫu đi lên gọi cô, không đến nửa phút sau liền nghe thấy tiếng bước chân dồn dập của Vưu Ứng Nhụy chạy tới.

"Mẹ, mẹ về rồi, chuyện xử lý như thế nào?"

Người giúp việc đem nước ô mai lạnh đưa cho Lý Vận Linh.

Bà từ từ uống nước xong, lúc này ánh mắt mới nhìn về phía Vưu Ứng Nhụy ngồi đối diện.

"Nhụy Nhụy, ta hỏi con một chuyện, con phải trả lời ta thành thật."

"Mẹ, mẹ cứ hỏi."

"Thành Hữu nói sẽ không thể có đứa bé với con, đây là vì cái gì?"

Thần sắc Vưu Ứng Nhụy như có vẻ trốn tránh.

"Mẹ, thật sự là con không biết mình làm sai chỗ nào, lời này nên hỏi Thành Hữu mới đúng."

Lý Vận Linh sao không hiểu khả năng là ‘đèn đã cạn dầu’, một hai lần bà có thể hiểu là vợ chồng trẻ đang tức giận nhau, nhưng hôm nay Minh Thành Hữu lại nhấn mạnh một lần nữa, bà không thể coi thường vấn đề này.

"Nếu con còn như vậy, ta cũng không giúp được con, tự giải quyết đi."

"Mẹ?"

Nhìn bộ dáng nhõng nhẽo của Vưu Ứng Nhụy, hơn nữa hôm nay bị Phó Nhiễm làm cho tức nghẹn, trong lòng Lý Vận Linh sinh lòng chán ghét, giọng nói có chứa trách cứ.

"Nếu con mang thai đứa bé sớm, còn có thể xảy ra chuyện như vậy sao?"

Vưu Ứng Nhụy há miệng lại ngậm lại, nước mắt tràn mi.

"Mẹ, Thành Hữu chưa bao giờ ngủ ở trên một chiếc giường với con, làm sao con có thể mang thai đây?"

Vẻ mặt Lý Vận Linh hoảng sợ. "Cái gì?"

"Ở Trung Cảnh Hào Đình bọn con đều là chia phòng ngủ, đêm tân hôn anh ấy ngủ ở trên ghế sa lon, mẹ, con cũng không muốn thua kém, nhưng chuyện như vậy không phải một mình con cố gắng

Vưu Ứng Nhụy uất ức khóc thành tiếng.

Một hồi lâu sau Lý Vận Linh không mở miệng, hiển nhiên còn chưa kịp phản ứng với sự thật này.

"Không ai có thể ép nó kết hôn với con, thế nào còn có thể náo thành ra như vậy?"

"Con cũng không biết."

Vưu Ứng Nhụy rút khăn giấy lau khóe mắt.

Lý Vận Linh tin tưởng là, Minh Thành Hữu có tình cảm với Vưu Ứng Nhụy.

"Có thể mấy ngày này bị chuyện của Phó Nhiễm làm xáo động nên không để ý tới, còn nữa, ta không hỏi, có phải con vẫn muốn gạt ta hay không? Nó không chủ động, con cũng ương ngạnh, giữa hai đứa vĩnh viễn không thể nào vượt qua."

"Mẹ, ý của mẹ là…?"

Lý Vận Linh bực bội phiền lòng.

"Chuyện như vậy còn phải để ta dạy cho con sao? Đàn ông đều giống như nhau, có lần đầu tiên, lần thứ hai hay lần thứ ba đều không khó khăn, chắc chắn sẽ nắm chắc phần thắng."

Bà đau đầu xoa xoa mi tâm.

"Trông cậy vào con còn không bằng trông cậy vào Phó Nhiễm, coi xem những chuyện này thành gì rồi, loạn hết cả lên!"

Vưu Ứng Nhụy ngồi ở bên cạnh không lên tiếng.

Lý Vận Linh suy nghĩ đến từng chuyện một.

"Nhụy Nhụy, đứa bé của Thành Hữu cùng Phó Nhiễm, con thật sự có thể tiếp nhận

Tất nhiên là Vưu Ứng Nhụy biết lúc này nên nói gì, một khi chuyện đứa nhỏ công khai ra ngoài, Phó Nhiễm rất có thể mượn cơ hội này hợp lại với Minh Thành Hữu, ngay cả Lý Vận Linh đứng ở trước mặt cô cũng giống như có ý dao động.

"Mẹ, con sẽ nuôi dưỡng và coi nó như con của mình."

"Đợi chút…"

Lý Vận Linh gần như đang lẩm bẩm nói.

"Để Thành Hữu cố gắng thuyết phục Phó Nhiễm, trước tiên là phải giữ lại đứa bé rồi hãy nói."

"Mẹ, không phải là. . . . . ."

"Nhụy Nhụy."

Lý Vận Linh cắt đứt suy đoán của cô.

"Lo nghĩ của ta, là vì tốt cho hai đứa."

Phó Nhiễm mở mắt, thấy ánh nắng ngả về phía tây, màu sắc lộng lẫy dời qua cửa sổ sát đất một chút xíu, màu sắc trang nhã của ga giường cũng bị nhuốm màu có cảm giác ấm áp, người đàn ông bên cạnh một lúc lâu không có động tĩnh, Phó Nhiễm cẩn thận lật người, thấy Minh Thành Hữu nằm đối diện cô, nhìn dáng dấp đang ngủ quen thuộc.

Cô thừa dịp ánh mặt trời còn sót lại chú ý tới điện thoại cùng chìa khóa xe trong túi quần Minh Thành Hữu.

Phó Nhiễm nín thở trầm ngâm, chỉ là mấy phút thôi mà lòng bàn tay liền rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, cô đưa tay tới, ngón tay kéo móc chìa khóa kéo ra ngoài. Điện thoại di động nhét ở bên trong cũng trôi ra theo.

Phó Nhiễm ngồi thẳng người, ngắm nhìn gương mặt của Minh Thành Hữu, ngón tay cuộn lên, thấy muốn giữ tại trong lòng bàn tay.

B đặt ở bên người chợt cầm tay Phó Nhiễm, cô giật mình, ra sức hất tay Minh Thành Hữu ra sau đó cầm điện thoại di động lên, nhanh chóng lao ra bên kia, ngay cả dép cũng không kịp đeo, Phó Nhiễm đứng dậy muốn đi tới hướng ban công.

Minh Thành Hữu chồm lên, hai cánh tay ôm lấy Phó Nhiễm, làm cô không thể động đậy.

Cô siết chặt điện thoại trong lòng bàn tay, coi nó như là hy vọng duy nhất, Minh Thành Hữu đem cô kẹp chặt trong khuỷu tay, càng thu càng chặt.

"Phó Nhiễm, em nghĩ xong chưa?"

"Bệnh thần kinh, anh xem một chút đã muộn như vậy, khẳng định là cha mẹ tôi sẽ lo lắng, đến lúc đó báo tôi mất tích đối với người nào cũng không tốt."

"Báo đi, có bản lãnh tìm được rồi hãy nói."

Minh Thành Hữu đưa tay cướp lại chiếc điện thoại di động, Phó Nhiễm nắm chặt năm đầu ngón tay, hắn đẩy ngón tay của cô ra từng ngón một, Phó Nhiễm tức giận không kềm chế được.

"Anh điên rồi thật sao?"

Minh Thành Hữu tóm chặt cổ tay cô giống như một gọng kìm, Phó Nhiễm không thể không buông tay, thấy điện thoại bị Minh Thành Hữu lấy về.

"Thật sự anh không có ý định để cho tôi đi?"

"Đúng."

Thái độ hắn cương quyết như vậy, dĩ nhiên là sẽ trả lời như vậy.

Phó Nhiễm đưa tay phủ hướng bụng của mình.

"Được, tôi đồng ý sinh con ra."

Minh Thành Hữu cũng không biểu hiện ra sự khoan nh

"Điều kiện gì?"

"Tôi muốn tự do."

Phó Nhiễm nhìn phòng ngủ chính giống như một chiếc lồng giam.

"Đứa bé sau khi sinh ra, tôi vĩnh viễn không muốn phải nhìn thấy anh, đây chính là điều kiện."

Minh Thành Hữu nhìn chỗ cổ tay Phó Nhiễm bị hắn nắm chặt thành một vết ửng đỏ chằm chằm, hắn ngẩng đầu lên.

"Được, tôi đáp ứng em."

"Tôi hi vọng được ở nhà, không muốn ở đây."

Minh Thành Hữu như có chút do dự.

"Em sẽ nói với cha mẹ thế nào?"

Phó Nhiễm che giấu thần sắc.

"Tôi sẽ nói cho bọn họ biết, là tôi khăng khăng muốn giữ lại đứa bé, bọn họ sẽ tôn trọng sự lựa chọn của tôi, giống như anh nói, sẽ không ai phát hiện ra tôi mang thai."

Phó Nhiễm một lòng muốn rời khỏi nơi này, giả vờ tự nhiên về đến nhà, cô cũng hiểu.

Minh Thành Hữu cẩn thận nhìn sắc mặt của cô, cũng không phát hiện có gì không ổn.

"Được, tôi đáp ứng em."

"Tôi có thể đi được chưa?"

Phó Nhiễm thả hai chân rơi xuống đất bắt đầu mang giày, một ngày không ăn cái gì, bây giờ thấy đói choáng váng

"Đợi chút."

Nhưng cũng không nghĩ là Minh Thành Hữu lại đứng lên trước cô một bước

"Tôi đi lấy vật này."

Sau khi Minh Thành Hữu rời khỏi đây trở lại bên trong gian phòng rất nhanh, cầm trong tay hai phần văn kiện, hắn đem vật đó đưa về phía Phó Nhiễm.

"Đây là tôi cho người ta tạm thời chuẩn bị, em ký nó đi."

Sau khi Phó Nhiễm nhận lấy, mở ra nhìn kỹ từng tờ một, ngón tay không khỏi run rẩy, ánh mắt khó có thể tin nổi trừng trừng nhìn hướng Minh Thành Hữu.

"Anh chuẩn bị thứ này thật?"

"Tôi sợ em sẽ đổi ý."

Phó Nhiễm vân vê một góc văn kiện, Minh Thành hữu ngồi vào bên cạnh cô.

"Có phải lại muốn đánh vào trên mặt tôi hay không?"

"Tôi rất muốn biết, anh sẽ thu xếp thân phận của nó chu toàn sẽ như thế nào, dù sao, nó vẫn là con riêng."

Minh Thành Hữu nói tiếp. "Ở trong mắt tôi, nó không phải."

Phó Nhiễm cười lạnh, ánh mắt rơi vào một điều khoản trong đó.

"Nếu tôi đổi ý, anh sẽ đem chuyện tôi mang thai đứa bé của anh công bố ra ngoài?"

"Đúng."

Vì đạt được mục đích, hắn đã sớm có thể bỏ qua nhân tính, không chừa thủ đoạn nào, bây giờMinh Thành Hữu, hắn đều không để ý bất cứ điều gì hết, dù sao ở trong mắt Phó Nhiễm hắn đã đầy hèn hạ xấu xa, nhiều hơn mấy phần nữa thì có liên quan gì chứ?

Hắn đem một cây viết đưa cho Phó Nhiễm.

Cô siết chặt ở trong tay một lúc, rồi chậm rãi buông ra, cây bút thuận theo đầu gối rơi xuống mặt đất, ánh mắt Phó Nhiễm dứt khoát kiên quyết nhìn về phía Minh Thành Hữu.

"Tôi sẽ không ký."

"Được, vậy em tiếp tục ở đây."

Phó Nhiễm văn kiện đem trong tay ném về phía Minh Thành Hữu, thừa dịp hắn đưa tay tiếp được, thân thể chợt đứng dậy, ánh mắt liếc về tủ đầu giường bên cạnh bên cạnh, Minh Thành Hữu cho là cô lại muốn đi, đưa tay kéo lại nhưng không được, Phó Nhiễm đưa lưng về phía Minh Thành Hữu vọt tới tủ đầu giường, cuối cùng, trong nháy mắt, cô đưa tay phải chặn bụng lại.

Phanh ——

Va chạm kịch liệt giống như làm sụp đổ phòng tuyến cuối cùng trong lòng Minh Thành Hữu, hắn nhìn thấy Phó Nhiễm cuộn người lại mềm nhũn xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.