La Văn Anh đi tới thang máy phía trước. Tiểu Chu tinh mắt lập tức phát hiện môi cô có vết thương, “Eve, miệng của chị?”
Mặt La Văn Anh ửng hồng, “Lúc ăn cơm không ẩn thận tự cắn môi.” Nói ra ai
tin chứ. Tiểu Chu cố nén cười, đứng bên cạnh La Văn Anh, cửa thang máy
mở ra nhưng cũng không động đậy, “Đứng lỳ ở đây làm gì?” La Văn Anh nói
xong liền bước đi. Tiểu Chu vẫn như trước đứng đối diện La Văn Anh, vừa
nhìn chăm chăm dò xét vết thương ở miệng cô vừa tránh ra nhường đường.
La Văn Anh do dự, cất bước đi vào thang máy. Tạ Nam mang bữa sáng đến tìm
Tiểu Chu, vừa đến đã nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng cười vang.
“Thật hay giả vậy? Julie, cô để ý kĩ thật nha.”
“Cái này còn làm giả được sao?” Tiểu Chu hạ giọng, Tạ Nam bước đến ngưỡng
cửa, xuyên qua khe hở nhìn vào trong, Tiểu Chu đứng bên cạnh đồng nghiệp nữ vừa rồi, hai tay nắm ở bả vai đối phương, “Một là ở đây,” Tiểu Chu
chỉ chỉ khóe miệng, “Còn một là ở đây,” Tiểu Chu tiện đà chỉ một bên
khác, “Các cô nói xem, không phải là do khi hôn cắn đối phương sao?”
“Ô, đúng rồi nha.” Một đồng nghiệp nữ khác lớn tiếng cười nói.
“Xem ra lời đồn là thật rồi.”
Tiểu Chu cũng không dám buôn chuyện về La Văn Anh nhiều hơn, “Không biết
được, tôi cũng là đoán vậy thôi, nếu không sao có chuyện trùng hợp như
thế được? Hai người đó cũng rất xứng đôi mà.”
“Xem ra không phải đùa đâu, lão đại bị Eve thu phục, sau này chúng ta phải làm sao?”
Trong tay Tạ Nam vẫn giữ bình giữ nóng thức ăn, cô nắm chặt gói to đứng ở trước cửa.
“Được rồi, được rồi, mau đi làm việc của mình đi, Eve mà thấy là không xong đâu.” Tiểu Chu nói xong liền thu xếp tài liệu.
Mấy người lục tục cửa, lúc này Tạ Nam mới giơ đồ ăn lên, cười đi vào, “Julie.”
Tiểu Chu cũng không quay đầu lại, Tạ Nam đến gần đưa đồ về phía Tiểu Chu,
“Không phải cô nói rất thích ăn sinh tiên sao? Hôm nay tôi đem đến cho
cô này.”
“Không cần, cám ơn,” Tiểu Chu uyển chuyển cự tuyệt, “Hôm nay tôi dùng bữa sáng ở nhà rồi mới đi làm.”
Tạ Nam lúng túng nhưng vẫn để đồ chỗ cũ, “Vậy cô cứ giữ lấy đi, lúc nào đói thì ăn nha.”
“Thật sự không cần.” Tiểu Chu ôm tài liệu vừa chuẩn bị vào trong ngực, lúc
này mới nhìn về phía Tạ Nam, Tạ Nam cũng nhìn lại có phần khó hiểu,
trong mắt lộ rõ vẻ ủy khuất. Tiểu Chu tính tình thẳng thắn, có chuyện mà để ở trong bụng không nói rõ ràng thì không thoải mái, “Tạ Nam, hôm nọ
lúc tôi gọi điện cho cô, cô ở lại tăng ca thật sao?”
Tạ Nam ứng
biến rất nhanh, lập tức nghĩ đến lý do tại sao thái độ của Tiểu Chu lại
như vậy, cô hắng giọng, “Ngày đó hả, vốn là ở lại tăng ca, nhưng sau đó
có văn kiện phải đưa đến phòng lão đại. Lúc đó lão đại có vẻ rất mệt,
nằm trên ghế salon không động đậy.”
“Thật không? Nghiêm trọng đến thế à.” Giọng điệu của Tiểu Chu có vẻ hòa hoãn hơn.
“Sau đó, tôi liền lái xe đưa lão đại đi bệnh viện, nhưng lão đại tính khí
cũng thật là lạ, lúc tôi nhận được điện thoại của cô là lúc lão đại đang truyền nước, là lão đại khăng khăng bảo tôi đừng nói việc này ra ngoài, còn nói là bị ốm nên thấy rất mất mặt.”
Sắc mặt Tiểu Chu dần bình tĩnh, hóa ra chuyện là như vậy, “Sao cô không nói sớm, tôi nghĩ là Eve đang hiểu lầm cô đó.”
Tạ Nam giật mình, “Hả? Hiểu lầm tôi cái gì?”
Thôi, bỏ qua đi,” Tiểu Chu cầm sinh tiên Tạ Nam mang qua, “Cô còn không đi
làm đi, coi chừng lão đại có việc cần tìm cô, cũng may hôm nay tâm tình
lão đại có vẻ rất tốt.”
“Có chuyện gì vui sao?”
“Tôi cũng
không biết.” Tiểu Chu không tiếp tục nhiều chuyện, “Tôi chỉ là thấy hôm
nay lão đại rất phấn khởi, chắc có chuyện mừng.”
Minh Tranh ngồi
trước bàn làm việc, trong miệng vẫn còn lưu vị bánh mì đậu xanh, ngón
trỏ anh lơ đãng phủ lên môi, nghĩ đến tối hôm qua, khóe miệng không khỏi nhếch lên cười. Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Minh Tranh thu lại
cảm xúc, lạnh nhạt nói, “Vào đi.”
Tạ Nam ôm một tập tư liệu đi
vào, bước đến đối diện Minh Tranh rồi để tư liệu vào tay anh, “Tổng giám đốc, ngài có buổi họp lúc 10 giờ rưỡi.”’
“Ừ.” Minh Tranh rút từ trong ra một tập văn kiện, chuẩn bị đọc.
“Tổng giám đốc,” Tạ Nam nhìn cánh tay Minh Tranh, “Tay của ngài không sao chứ? Ngài đã uống thuốc chưa?”
“Không sao.” Minh Tranh vô cùng lạnh nhạt, chỉ tập trung chú ý đến tập văn
kiện trên tay, trả lời cho có lệ, Tạ Nam nghe vậy cũng không tiện ở lại, xoay người bước ra phòng làm việc.
La Văn Anh mới mở máy tính không bao lâu liền nhận được tin nhắn của Minh Tranh, “Sau giờ làm cùng nhau về.”
Thật đúng là không coi bản thân là người ngoài.
Tay cô đánh ra mấy chữ rất nhanh: “Em còn có việc.”
Cô nói có chuyện, dĩ nhiên là hẹn
La Văn Anh chú tâm làm việc, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn lên màn hình máy
tính, cũng không thấy hồi âm của Minh Tranh. Cô nhấp môi dưới lập tức
thấy đau vô cùng.
Vừa ăn xong cơm trưa, cô nhận được điện thoại
của Tống Cẩm Trác. Đối phương nói chuyện chững chạc đàng hoàng, chỉ hỏi
mấy giờ tan làm, mấy giờ có thể đến đón.
La Văn Anh vội vàng nói
không cần, cô tự đi xe, chỉ cần nói địa điểm hẹn là được, vừa dứt lời,
Tống Cẩm Trác lập tức nói, “Đến lúc đó anh sẽ liên lạc với em, giờ anh
có việc phải gác máy, gặp sau nhé.”
La Văn Anh cầm điện thoại,
nghe thấy đầu bên kia truyền đến tiếng đô đô, không khỏi suy nghĩ có
phải sếp nào cũng như thế này hay không?
Cô gọi điện thoại bảo
Tiểu Chu đem văn kiện, sau giờ cơm trưa phải ra ngoài bàn chuyện về hạng mục, hai người cùng nhau đi ra phòng làm việc, chợt thấy thư ký bên tài vụ vội vàng đi tới, trong tay ôm một thùng mì ăn liền.
Sắc mặt La Văn Anh trầm xuống, Tiểu Chu suy đoán chẳng lẽ công ty lại có thêm phúc lợi mới?
Không đúng, chẳng lẽ là để cho các cô hôm nay tăng ca ăn mì?
“Đây là ý gì?” La Văn Anh lên tiếng.
“Eve, cụ thể chuyện gì tôi cũng không biết, là bên trên hạ lệnh đem đến cho
cô, nói là ăn một gói trả một thùng, cô mang về nhà dùng cũng được.”
Cô lập tức nghĩ đến lời Minh Tranh tối qua, nhưng như vậy quá trắng trợn, còn trực tiếp thông qua phòng tài vụ?
Tiểu Chu xem xét thần sắc La Văn Anh, vội thấy có gì đó không đúng. Sắc mặt
La Văn Anh đen xì, đôi môi trái tim cũng mím lại, trực tiếp bước qua cô
thư ký kia, “Tặng cho cô, đem về phòng phân đi.”
“Eve,” Tiểu Chu đuổi theo La Văn Anh, “Có phải lão đại đưa cho chị không?”
La Văn Anh đưa tay ấn thang máy, “Em thấy anh ta sẽ tặng người khác mì ăn liền sao?”
Trong lòng Tiểu Chu âm thầm đáp trả, trước kia sẽ cảm thấy không, nhưng hiện
tại thì chưa biết được, tận mắt thấy Minh Tranh bị thương ở môi đi làm,
cũng biết chuyện không phải đơn giản nha.
La Văn Anh cùng Tiểu
Chu rời khỏi Hào Khôn, hai người đi xe của công ty vì biết rõ đi xã giao thường ít động đũa chỉ uống rượu, cũng bởi thế hai người ăn uống qua
loa ở công ty rồi mới đi.
Tiểu Chu cầm tài liệu đi phía sau La
Văn Anh, bất ngờ nghe thấy tiếng huyên náo kèm theo tiếng bước chân ùn
ùn kéo đến. La Văn Anh nghiêng đầu sang chỗ khác, thấy Tống Cẩm Trác bị
mọi người vây quanh ở chính giữa, khuôn mặt anh tuấn, thân hình cao lớn, cử chỉ trang nhã đứng giữa đám người không khác gì hạc giữa bầy gà.
Người đi bên cạnh cúi đầu khom lưng, muốn nhờ cậy ỷ thế, La Văn Anh thấy thế cũng níu lưỡi không nói lên lời. Nhân viên phục vụ đi đến trước mặt hai người, “Mời đi theo tôi.”
Tiểu Chu thầm nói, “Đúng là soái ca nha, cực phẩm.”
“Ở trong mắt em có ai không phải cực phẩm?” La Văn Anh hạ giọng cười nói.
Hai nhóm người đi cùng hướng nhau, ở hành lang lại tương phùng, Tống Cẩm Trác dẫn đầu dừng bước, đám người đằng sau lập tức đứng lại, thật là
gây cười. “Ưu tiên phụ nữ.”
La Văn Anh nghe thấy thế, ngẩng đầu
lên nhìn thấy nhiều người như vậy, trong lòng thầm nghĩ có nên chào hỏi
hay không. Ánh mắt Tống Cẩm Trác hướng xuống, vô tình nhìn môi La Văn
Anh. Đôi mắt anh ta bỗng tối sầm, thâm sâu u ám không lường được. La Văn Anh cũng không tiện tỏ vẻ xa lạ, liền gật đầu chào hỏi. Tống Cẩm Trác
mỉm cười, làm động tác mời. Tiểu Chu đi sau La Văn Anh, theo sự hướng
dẫn của phục vụ đi về phía phòng bao. Bên trong đã sớm nồng nặc mùi
khói, La Văn Anh cười nói, “Thật ngại quá, để các vị đợi lâu.”
Đang lúc ăn uống linh đình, cũng đã uống không ít rượu, điện thoại di động
trên bàn bỗng rung, La Văn Anh mở tin nhắn, không nghĩ tới là Tống Cẩm
Trác nhắn tin, “Anh ở ngay bên cạnh phòng bao của em.” Vừa rồi anh ta
cũng đã nhìn phòng La Văn Anh vào, cô chỉ nhắn tin trả lời, “Vâng.”
Chỉ thiếu một chữ kí cuối cùng, đối phương lại chậm chạp không chịu kí. La
Văn Anh biết rõ là do vấn đề giá cả, nhưng đây đã là bước nhường lớn
nhất của Hào Khôn. Đang lúc giằng co, cửa phòng bao bỗng nhiên bị mở ra, Tống Cẩm Trác hiển nhiên đã uống không ít, đứng ở cửa cũng có thể ngửi
thấy mùi rượu nồng nặc. Hai người đàn ông ngồi đối diện La Văn Anh sửng
sốt mở to mắt, một người vội vàng phản ứng, “A, Tống thiếu cũng ở đây
sao.”
Tống Cẩm Trác tiến lên, bàn tay đè lên vai La Văn Anh một
cách thân mật, thân thể cũng hướng về phía cô dựa một chút, “Vừa nhìn
thấy tưởng rằng hoa mắt, không nghĩ tới bạn học cũ cũng ở đây. Nào, chén này mời em.”
“Không dám, không dám, phải là em mời anh mới phải, mong sau này anh nâng cao đánh khẽ.”
Tống Cẩm Trác cầm ly rượu một hơi uống cạn, hướng ly rượu rỗng đến phía La
Văn Anh nói, “Anh đi trước, đừng quên cuộc hẹn sau giờ làm, anh đến đón
em.”
Lời này còn không đủ rõ ràng sao? Tiểu Chu há to mồm, chẳng
lẽ cô đoán nhầm? Buổi xã giao diễn biến tốt đẹp hơn, sau hai ba ly rượu
thì đã có thể dễ dàng kí hợp đồng. La Văn Anh biết rõ, hơn phân nửa là
nhờ Tống Cẩm Trác ra mặt. Tiểu Chu theo La Văn Anh ra phía sau nhà hàng, “Có chỗ dựa đúng là khác nha. Eve, người vừa rồi là ai vậy?”
“Người của Cục thuế.”
“Quan lớn nha.”
La Văn Anh trở lại xe, uống hơi nhiều nên cô dặn tài xế mở cửa kính. Chịu
không nổi sự huyên náo của Tiểu Chu, La Văn Anh trầm giọng, Chuyện ngày
hôm nay nhất định phải để thối rữa trong bụng, không được nói ra, nếu
truyền đi khắp công ty, sau này đừng trách chị.”
“Như vậy cũng được sao?” Tiểu Chu không ngừng kêu lên.
La Văn Anh mím môi, hai người từ trên xe bước xuống, không nghĩ tới mới đi đến đại sảnh, La Văn Anh đã bị người khác cho nếm mùi vị bị gây khó dễ.
Tiếp tân cúp điện thoại, hướng La Văn Anh nói, “Eve, tổng giám đốc đang tìm
chị. Ngài nói phải đến Đông An công tác, bảo chị nhanh chóng chuẩn bị,
một giờ nữa xuất phát.”