Giả Yêu Thành Thật

Chương 134: Chương 134: Minh Thành Hữu, chúng ta ở chung một chỗ đi




Khi Phó Nhiễm luống cuống chân tay chạy tới bệnh viện thì Minh Thành Hữu đang được cấp cứu.

Lý Vận Linh đứng bất động, dựa người vào tường. Khi Phó Nhiễm đi qua, bà vô thức nhìn về phía bụng cô. Sau đó nhắm mắt lại, không nói gì.

Chờ đợi lâu dài chính là phương thức dày vò bản thân. Lý Vận Linh cũng ý thức được điều này khi nhận được tờ thông báo bệnh án nguy kịch kia.

Phó Nhiễm ngồi sát bên bà, ôm chặt hai cánh tay nhưng vẫn cảm thấy lạnh, nước mắt ngập tràn trong đáy mắt. Cô nhấc hai chân, dùng sức đẩy cả thân người đứng dậy.

Tiêu quản gia gạt lệ, đứng bên cạnh. Ánh mắt Lý Vận Linh đờ đẫn như đột nhiên phát hiện ra người ngồi cạnh.

”Phó Nhiễm.”

Phó Nhiễm hướng mắt về phía bà.

”Nếu các con đều có tình cảm với nhau, vì sao phải dồn nhau tới con đường này?”

Lúc đầu Lý Vận Linh cho rằng hai người xa nhau là đúng, nhưng rốt cuộc thế nào cũng chỉ chính họ mới biết.

Phó Nhiễm cắn chặt môi.

”Bởi vì con cảm thấy không thể quay trở về. Trải qua bao nhiêu chuyện như vậy khó có thể bắt đầu lại từ đầu.”

”Vì chuyện Vưu Ứng Nhụy và Minh Thành Hữu kết hôn sao?”

Khi Lý Vận Linh nhắc tới tên Vưu Ứng Nhụy hận tới tận xương tủy.

”Thật ra con vật cản tâm lý gì đâu. Chúng nó chỉ là cử hành hôn lễ thôi. Bác cũng biết chúng nó không có đăng kí kết hôn gì.”

: Lý Vận Linh nghiêng đầu nhìn Phó Nhiễm, thấy cô vẫn tỏ ra bình tĩnh, không có vẻ gì ngạc nhiên.

”Con biết rồi?”

Phó Nhiễm không lên tiếng, cúi đầu, một giọt nước mắt rơi xuống chân, trong suốt, sau đó càng ngày càng nhiều, phản chiếu hình ảnh chút hình ảnh đau buồn của cô.

Từ trước tới giờ, cô thực sự không biết, hoàn toàn không nghĩ tới có thể như vậy. Nói như thế, Minh Thành Hữu vẫn không đành lòng cắt đứt sợi dây kết nối giữa họ.

Người ngoài nhìn thấy mà đau đớn nhưng tất cả chôn vùi sâu trong trái tim cô. Cho đến bây giờ, cô cảm thấy số phận như đang trêu chọc cô.

Đôi mắt Lý Vận Linh đỏ hoe, nhìn chằm chằm về phía ánh đèn đỏ phòng cấp cứu. Một lúc sau bà kêu Tiêu quản gia: ”Bà gọi Triệu Lan tới đây.”

”Dạ vâng.”

Mỗi khi cấp cứu không ai biết kết quả sẽ ra sao chỉ mong rằng lần này sẽ qua khỏi.

Lý Vận cảm thấy mệt mỏi. Bà khom lưng ngồi xuống: ”Phó Nhiễm, hôm nay Thành Hữu định rời khỏi Nghênh An.”

”Con biết.”

”Nó đã phát bệnh trước lúc đi ra ngoài nhưng nó bảo nó cần đi gặp một người. Trên đường về sẽ bảo lái xe nhân tiện vào bệnh viện luôn.”

Lý Vận Linh khóc không thành tiếng.

Phó Nhiễm cũng

”Anh ấy đi gặp ai ạ?”

”Bác không biết. Từ trước tới nay, nó ra ngoài không bao giờ báo cho bác biết.”

Lý Vận Linh bất lực, dựa người vào ghế: ”Bác đã bảo nó sớm rời khỏi đây, ra nước ngoài hoàn cảnh tốt hơn, chuyện công ty cũng không cần để ý tới vậy mà nó không chịu nghe một câu. Càng ngày bác nhìn thấy nó thân thể càng suy sụp, cả ngày lòng chứa đầy tâm sự. Từ sau khi nó biết thân thế của mình thì cũng ít nói chuyện với bác.”

Tiêu quản gia nói chuyện điện thoại xong từ ngoài hành lang đi tới.

”Phu nhân đừng như vậy, thân thể là quan trọng nhất.”

Phó Nhiễm đứng dậy, đi về phía phòng cấp cứu, nắm chặt lấy nắm cửa, cảm thấy ranh giới giữa sống và chết chỉ cách nhau qua cánh cửa này.

Triệu Lan vội vàng chạy đến, nhìn thấy Minh Thành Hữu vẫn đang ở bên trong. Lý Vận Linh đang cúi đầu. Đúng lúc này, bà nhìn thấy đôi giày da nam bóng loáng liền thấy Minh Tranh.

Không ngờ anh cũng ở đây.

Triệu Lan chạy ầm tới bên cửa phòng cấp cứu khóc to. Minh Tranh nhìn thấy đèn cấp cứu vẫn còn sáng. Sắc mặt anh u tối, không lên tiếng, ngồi lên chiếc ghế phía trước.

Lý Vận Linh cảm thấy nơi cổ họng bà bị tắc nghẹn. Minh Tranh vẫn không nói gì nhưng có thể thấy hành động đi đến bệnh viện này cho thấy giữa hai anh em họ chưa đi đến kết cục bế tắc.

Triệu Lan chắp tay cầu nguyện. Việc làm này dường như tăng áp lực lên mọi người khiến cho ai cũng cảm thấy khó thở.

Chờ đợi lâu như vậy chính là chờ đợi mà không biết kết quả ra sao.

Mỗi lần bệnh tái phát, thân thể Minh Thành Hữu lại càng suy sụp nhưng việc duy nhất Phó Nhiễm có thể làm là cầu nguyện, mong rằng Minh Thành Hữu sẽ được đưa từ bên trong ra.

Lý Vận Linh đứng dậy, đi tới bên hành lang chỗ Minh Tranh, muốn ngồi xuống bên cạnh anh. Minh Tranh hạ tầm mắt, lộ vẻ bình tĩnh nhìn chằm chằm vào bà.

Lý Vận Linh cúi người ngồi xuống, Minh Tranh quay đi, hướng mắt về nơi khác.

”Minh Tranh.”

Người đàn ông không nói ra từ nào.

Lý Vận Linh đưa tay lên lau nước mắt: ”Mẹ không nghĩ con sẽ đi tới đây.”

Thần sắc Minh Tranh không thay đổi.

Lúc này trong túi Phó Nhiễm tiếng di động vang lên,cô lấy ra thấy một dãy số lạ.

Phó Nhiễm đi qua hành lang, nhấc máy: ”Alo”

”Tiểu Nhiễm em đang ở đâu?”

Phó Nhiễm đè nén cảm xúc.

”Lận Thần, em có chuyện muốn nói với anh.”

”Chuyện gì vậy?”

Giọng nói của người đàn ông tựa hồ như không để ý.

”Ngày mai đi tới cục dân chính là anh đón em hay em tự mình đến?”

Nghĩ nghĩ gì đó, Lí Lận Thần lại nói.

”Tốt nhất là để anh tới đón em, có cần chuẩn bị đồ gì không?”

Phó Nhiễm tranh thủ nói luôn.

”Lận Thần, em không nghĩ chúng ta sẽ kết hôn.”

”Em nói gì?”

”Cứ như thế đi, chúng ta vốn không có tình cảm với nhau. Nếu như vẫn tiếp tục cả hai đều cảm thấy khó chịu.”

Phó Nhiễm nói rõ ràng, không ngờ Lí Lận Thận lại kiên quyết nói.”Không được,em tưởng hôn nhân là trò đùa sao?”|

”Vậy còn anh, chẳng lẽ lại để chuyện này tiếp tục sao?”

Phó Nhiễm không yên lòng nhìn về phía hành lang, quay đầu nói.

”Thực xin lỗi, em không thể.”

”Phó Nhiễm!”

Cô dựa người vào cửa sổ. Bên ngoài thành phố đã lên đèn,dưới tầng vẫn còn những y tá bác sĩ lui tới mặc trang phục blouse trắng giống như thời tiết đầu mùa đông giá rét này, khiến cho người ta cảm nhận từng cơn đau đớn.

Phó Nhiễm gọi điện cho Phó Tụng Đình nói buổi tối có việc không thể quay về được. Sau đó cô liền tắt máy.

Chiếc giường bệnh Minh Thành Hữu được đẩy ra. Bác sĩ trưởng thần sắc lạnh lùng. Triệu Lan cầm tay Minh Thành Hữu, Lý Vận Linh chạy lên hỏi.

”T rồi bác sĩ?”

”Chỉ có thể nói anh ta rất may mắn.”

Bác sĩ tháo chiếc khẩu trang xuống

.”Nhưng trong khoảng thời gian ngắn mà bệnh tái phát như vậy, gia đình cần chuẩn bị tốt tâm lý.”

”Không có quả tim nào thích hợp sao?”

Lý Vận Linh nhìn về phía giường bệnh Minh Thành Hữu.

”Có phải chỉ cần phù hợp là có thể phẫu thuật?”

Bác sĩ thở dài.

”Vận Linh, bà cũng biết cầu vượt quá xa cung. Rất nhiều bệnh viện cần đến, nói tìm một quả tim phù hợp mà dễ dàng vậy sao?”

Lý Vận nén nước mắt, đưa cho bác sĩ một số tiền.

”Vậy bác sĩ hãy giúp chúng tôi. Chỉ cần tìm thấy người thích hợp báo cho tôi biết. Tôi sẽ nghĩ ra cách, phải mất bao nhiêu tiền cũng được.”

Bác sĩ nghe vậy liền run sợ.

”Đây là phạm pháp.”

”Bác sĩ không cần ra mặt, tôi sẽ thuyết phục người nhà bệnh nhân. Chẳng phải bọn họ sẽ được hưởng quyền lợi từ việc cho bộ phận sang người khác sao?”

Bác sĩ không biết có nghe lọt được từ nào không, ông lách người bên cạnh đi tới chỗ Lý Vận Linh.

Tôi sẽ để ý, bà đi nhanh tới phòng khử trùng đi.”

”Được.”

Lý Vận Linh liền đi nhanh cùng với mấy y tá đi lên phía trước.

Minh Tranh thấy vậy cũng đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Triệu Lan e dè đi đến.

”Minh Tranh, đi đường cẩn thận, lái xe chậm một chút.”

Từ sau cái tát kia, mỗi ngày, Minh Tranh đều đi sớm về muộn, lúc nào cũng có mặt ở nhà nhưng không khí lúc nào cũng trong tình trạng ngượng ngùng. Anh vốn là người ít nói, Triệu Lan mỗi lần định nói gì, lời tới miệng rồi lại nuốt trở lại.

Tầm mắt Minh Tranh nhìn về phía giường bệnh cho đến nó khuất hẳn. Mình Thành Hữu còn chưa tỉnh, anh thu hồi ánh mắt rồi đi mất.

Lý Vận Linh gọi anh nhưng chỉ còn nhìn thấy thân hình anh biến mất sau hành lang.

Phó Nhiễm ngồi trong phòng bệnh. Lần này so với lần cấp cứu trước ngắn hơn, không có cuộc phẫu thuật phức tạp nào. Cô nhoài người về phía trước bên mép giường, chờ anh tỉnh lại.

Lý Vận Linh thấy anh qua cơn nguy kịch liền bảo Triệu Lan đi về.

Nhưng Triệu Lan đâu có thể yên tâm mà về, bà ngồi lại tại phòng chăm sóc.

Minh Thành Hữu vừa tỉnh lại, tay anh khẽ động đậy, cảm nhận chạm vào đầu ai đó. Anh nhìn xuống, Phó Nhiễm cũng cảm nhận thấy gì đó liền ngẩng đầu lên.

”Anh tỉnh rồi.”

Minh Thành HữuPhó Nhiễm,lúc lâu mới mở miệng.

”Tại sao em ở đây?”

”Em vì cái gì mà không thể ở lại đây.”

Cô nói xong liền đứng dậy, sau đó lấy chiếc tăm bông ẩm thấm vào môi anh.

Anh không nhúc nhích, nhìn cô làm mọi việc cẩn thận vì anh.

Phó Nhiễm đưa tay sờ lên trán Minh Thành Hữu, anh cười cười, đẩy tay cô ra.

”Anh không phải bị sốt.”

Cô buông tay ra, giằng co với anh. Hai người nhìn nhau không nói gì, cũng không cảm thấy ngượng ngùng, xấu hổ.

Minh Thành Hữu thở dài.

”Đi về đi.”

”Không về.”

Anh hơi ngạc nhiên.”Sao lại không về?”

Anh liếc mắt nhìn cô, thấy có gì đó không đúng.

Cô lấy chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống.

”Anh còn nhớ lần trước ở chùa Hàm Sơn không?”

Minh Thành Hữu gật đầu.

”Em lúc đó có một mong ước, anh có muốn nghe không?

Mình Thành Hữu định nói gì đó xong lại thôi, anh lắc đầu.

Phó Nhiễm nói.”Anh sợ nói ra không thành hiện thực đúng không?”

”Ừ, không phải mọi điều ước không nên nói cho người khác biết sao?”

”Anh cho là như vậy sao?”

Cô cười yếu ớt, lại cảm thấy lời nói có chút thương tổn. Cho tới giờ, đó cũng là điều cô làm đúng nhất.

”Em ước rằng, hãy lấy nửa đời hạnh phúc về sau của em đổi lại tính mạng của anh. Em vẫn tin rằng bệnh tình của anh sẽ tốt, nó không phát tác mấy ngày nay cũng bởi vì lời ước nguyện của em thành hiện thực.”

Minh Thành Hữu không nói lên lời, cảm thấy trong lòng khó chịu.

”Em còn tin tưởng điều đó sao?”

Phó Nhiễm nhướn mày.

”Có gì mà không tin chứ?”

Cô chìm trong hồi ức, áp đầu vào tay Minh Thành Hữu.

”Em vốn định ngày mai cùng Lí Lận Thần đi đăng ký kết hôn, đúng lúc vừa rồi nhận được điện thoại anh bị đưa đi cấp cứu.Em mới hiểu rằng thì ra nguyện ước của em vẫn vậy bất quá từ trước tới giờ chỉ tự mình dối mình thôi.”

Minh Thành Hữu giơ tay lên, đặt bàn tay trên đỉnh đầu Phó Nhiễm.

Cô không để anh có cơ hội nói chuyện, nhìn về phía Minh Thành Hữu.

”Mọi việc như vậy không phải chỉ vì chúng ta đã quá lãng phí thời gian sao?Anh rốt cuộc muốn chúng ta trong tình trạng thế nào đây?”

Minh Thành Hữu buông tay xuống, sau đó nghe thấy cô nói.

”Minh Thành Hữu, chúng ta trở về với nhau được không?”

Anh kinh ngạc tột độ, không nghĩ cô sẽ nói như thế với anh.

Đột nhiên, anh nắm chặt tay lại.

”Phó Nhiễm, nếu chúng ta tha thứ cho nhau vậy những lúc em khóc, em đau không phải đều vì đã trải qua một chuyện tình uổng phí sao? Nếu sớm biết có ngày hôm nay, anh cần gì phải đẩy em tới vực sâu. Em biết rõ bước đường mà chúng ta hôm nay sớm không thể quay về lúc ban đầu, đấu tranh như vậy còn không bằng đừng miễn cưỡng nhau.”

Phó Nhiễm không chút do dự ngắt lời anh.

”Cho tới bây giờ,lúc trước em với anh có bao nhiêu dự định. Lúc đó chúng ta cùng nhau trong cái vòng luẩn quẩn mà hiện giờ cái cục diện này hoàn toàn do anh tạo nên. Anh có biết trên đời này còn có thứ tra tấn người ta hơn sự tuyệt vọng không?”

Trong mắt Minh Thành Hữu lóe lên tia sáng.

”Là nhớ mãi không quên sao?”

Nước mắt Phó Nhiễm tuôn rơi.

”Anh cũng biết sao…”

Anh ôn nhu nắm lấy tay cô.

”Anh biết đám cưới đó chính là muốn em từ bỏ ý muốn cuối cùng đi.”

Anh bỗng chốc siết lấy tay cô.

”Con đường phía trước anh không có lối thoát, Phó Nhiễm, anh không nghĩ chúng ta sẽ còn có về sau.”

Cô liền đặt Minh Thành Hữu trên giường.

”Sau đó ư, vậy anh muốn chọn cho mình cái chết?”

Anh vẫy cô, bảo cô lại gần anh.Phó Nhiễm đi tới, anh vỗ vỗ lên đầu cô.

Phó Nhiễm vùi mặt trong ngực anh.

”Thành Hữu, chúng ta làm một giao ước đi.”

”Giao ước gì?”

Lý Vận Linh cùng bác sĩ từ trong văn phòng bước ra,bà nghĩ nghĩ gì đó liền trở lại phòng bệnh nhìn Triệu Lan vẫn còn ngồi đó.

”Bà còn không trở về?”

”Tôi chờ Minh Thành Hữu tỉnh lại.”

”Bác sĩ nói đã vượt qua cơn nguy hiểm.”

Lý Vận Linh chuân bị mở cửa phòng bệnh.

”Hơn nữa, nó cũng không muốn gặp bà.”

Triệu Lan nước mắt lưng tròng.

”>Minh Tranh dạo này cũng ít nói chuyện với tôi. Bà nói xem, kiếp trước chúng ta tạo ra oan nghiệt gì?!”

Lý Vận Linh hừ lạnh một tiếng.”Phải, nghiệp chướng chính là do bà và Minh Vân Phong tạo nên! Hôm nay có Minh Thành Hữu thì Minh Tranh hiện tại lại oán hận tôi. Tất cả là bởi vì các người.”

Triệu Lan há hốc miệng, thở dốc. Cuối cùng không nói được gì.

Lý Vận Linh kìm nèn nước mắt, nghĩ tới việc Minh THành Hữu chưa tỉnh lại liền mở cửa bước vào.

Khi Minh Thành Hữu cùng Phó Nhiễm nói chuyện vừa hay lại truyền tới tai bà.

”Anh yên tâm, nếu có một ngày anh không thể cùng chúng ta sống tiếp với nhau thì em sẽ đáp ứng lời của anh. Em sẽ sống thật tốt, sẽ nhất định có hạnh phúc, đứa nhỏ cũng như thế, ít nhất sẽ làm cho anh an tâm, có thể được không?”

Lý Vận Linh dừng bước. Những lời này truyền thẳng tới tai bà. Sắc mặt bà biến đổi, hai tay bất giác năm chặt.

Nghe cô nói, điều này chẳng khác gì là điềm xấu thật sự xui xẻo.

Hiện giờ Minh Thành Hữu vừa tỉnh lại, cô đã nguyền rủa khi nào thì chết sao?

Hai người không chú ý tới thanh âm bên cửa, Minh Thành Hữu đưa tay nắm lấy ót Phó Nhiễm.

”Em có thể làm được vậy sao?”

Phó Nhiễm ra vẻ tự nhiên.

”Đương nhiên rồi.”

Lý Vận Linh cảm thấy ngực như bị đè nén, bà bước lên phía trước.

”Thành Hữu, con tỉnh rồi.”

”Mẹ.”

Lý Vận Linh đi tới bên giường.

”Trong người không thoải mái sao?”

Bà thở nhẹ một hơi, lúc này ánh mắt mới hướng về phía Phó Nhiễm.

”Tiểu Nhiễm, khi nào con cùng Lí gia kia kết hôn?”

”Mẹ, sẽ không có đâu ạ.”

Chính là cô cũng muốn nói với Thành Hữu.

Lý Vận Linh nhìn về phía giường bệnh con trai, không nói gì thêm, dường như cũng đang suy nghĩ, gật đầu.

Buổi tối Phó Nhiễm ở lại phòng bệnh. Lý Vận Linh nói lo lắng cho cô, để Tiêu quản gia ở lại cùng.

Phó Nhiễm ngủ ở giường bên cạnh, cố ý dịch chuyển gần với Thành Hữu. Hai người chỉ cần vươn tay ra có thể nắm lấy tay đối phương.

Cô nằm nghiêng thân mình ngủ, ánh mắt hướng về phía Minh Thành Hữu.

”Chúng ta cùng trở về với nhau.”chính là lời cô nói ra nhưng Phó Nhiễm biết chính vì thế sẽ gây cho cô áp lực nhiều hơn.

Minh Thành Hữu cũng không có ngủ. Mọi thứ đang vượt khỏi tầm kiểm soát của anh. Khi Phó Nhiễm nói những lời như vậy, tất nhiên gây cho anh sự ngạc nhiên. Trong lòng anh vừa có ý mong đợi nhưng lại vừa có băn khoăn

Mỗi lần khi anh bị ngất đi ở trong xe anh đều không nghĩ mình có thể tỉnh lại. Cảm giác bóng tối vây quanh cùng lúc khó mới hít thở được, lúc ấy anh mới cảm nhận được sự tĩnh lặng đến hoang mang. Anh chẳng ngờ tới thời điểm anh chết chỉ có mình anh, ngay cả khuôn mặt Phó Nhiễm thế nào cũng không thấy.

Phó Nhiễm nhìn bộ dạng suy nghĩ xuất thần của anh.

”Có phải lại đang nghĩ tới biện pháp gì mới đúng không?”

Minh Thành Hữu cảm thấy buồn cười, chống tay nhìn vẻ mặt nghiêng nghiêng của cô.

”Trông anh giống dạng người như thế sao?”

”Thành Hữu, anh cần phải cân nhắc chắc chắn. Lần này mà đẩy xa em thì em sẽ không quay trở lại nữa đâu.”

Ánh mắt cô kiên định.

”Vả lại, em cũng biết anh đang bị bệnh, cho dù không ở bên anh hay không đều cảm thấy đau khổ. Có gì khác nhau sao?”

Minh Thành Hữu không nói gì, chỉ cầm lấy tay Phó Nhiễm, mười ngón tay nắm chặt vào nhau.

”Mẹ em đâu? Có dấu hiệu chuyển biến tốt gì không?”

”Không có.”

Phó Nhiễm không đề cập nhiều.

”Cảnh sát còn đang điều tra.”

”Chỉ còn có một cách duy nhất. Em bảo người làm tờ giấy chứng nhận chính là do gia đình Vân Thủy Thiên Sơn.Anh nghĩ, khẳng định bên trong nhà cửa đã được sử dụng tên người khác để mu

Phó Nhiễm thay đổi tư thế nằm.

”Em để má Trần ở lại Phó gia. Em luôn có cảm giác chắc chắn hôm đó bà ấy gặp Vưu Ứng Nhụy.”

Minh Thành Hữu gật đầu.

Phó Nhiễm thấy sắc mặt anh tái nhợt, cô xuống giường đi đến trước mặt anh.

”Ngủ nhanh đi, chuyện gì thì cũng sẽ tra ra nhanh thôi.”

Hôm sau, lúc sáng sớm Phó Nhiễm nhận điện thoại của Phó Tụng Đình.

Khẩu khí ông nặng nề, chỉ dặn cô quay trở về ngay lập tức. Cô không cảm thấy bất ngờ khi nhìn thấy xe của Lí Lận Thần ở ngoài cửa.

Không khí trong phòng khách có điểm quỷ dị. Má Trần đứng ở cửa, ngó nhìn xung quanh. Phó Nhiễm thấy sắc mặt cha tái mét, ngồi trên ghế salon. Cô cởi giày, trong lòng có chút không yên.

”Cha”

”Tiểu Nhiễm!”

Lí Lận Thần đang ngồi ghế salon đứng dậy.

”Lận Thần nói con không muốn kết hôn?”

Phó Tụng Đình nói thẳng vào vấn đề.

Phó Nhiễm không do dự, gật đầu.”Vâng ạ.”

Lí Lận Thần nghe vậy không biết nên nói gì.

”Anh đã nói rõ với em về chuyện của Cung Nguyện, có phải em vẫn còn tức giận về chuyện đó không?”

”Lận Thần, thật xin lỗi.”

Phó Nhiễm xoa xoa bụng.

”Em cảm thấy dù ở với ai cũng không được,chỉ sợ rằng ai cũng biết đây không phải là con của anh. Em với Thành Hữu đã quyết định sẽ trở lại với nhau.”

Phó Tụng Đình tức giận,đập xuống mặt bàn.

”Con thấy hắn hại con chưa đủ sao?”

Phó Nhiễm muốn giải thích.”Cha.”

”Chuyện của hai đứa, cha là người đầu tiên không đồng ý.”

Phó Tụng Đình vung tay, hất ly trà xuống đất.

”Tiểu Nhiễm, hắn đã có vợ rồi.”

”Cha, bọn họ thực sự không có kết hôn.”

”Cho dù thế nào đi nữa cũng không được.”

Khẩu khí ông cương quyết.

”Con với Lận Thần ngay lập tức đi đến cục dân chính.”

Phó Nhiễm ngồi xuống ghế salon.”Con không đi.”

Đúng lúc này, Lí Lận Thần nói ch

”Tiểu Nhiễm, lúc trước hắn kết hôn trong thị trấn Nghênh An này ai mà không biết? Em cần gì phải hồ đồ như vậy.”

Phó Nhiễm ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Lí Lận Thần, trong lòng không hiểu sao thấy khó chịu.

”Vậy tôi với anh thì tính là gì? Hai nhà kết thông gia chẳng khác gì vật hi sinh? Lí Lận Thần, trong lòng chúng ta đều hiểu rõ tình cảm của nhau. Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, thực lòng xin lỗi nhưng tôi cảm thấy như vậy đều tốt cho hai chúng ta.”

Phó Tụng Đình đứng dậy.

”Con theo cha lên lầu.”

Phó Nhiễm không nhiều lời, liền đi theo ngay.

Hai người một trước một sau đi vào phòng, Phó Tụng Đình chỉ về phía giường của vợ.

”Chính con với mẹ đã nói với nhau.”

”Cha, con chỉ nói một câu thôi.”

Phó Nhiễm đã ngân ngấn lệ.

”Nếu con không nắm bắt lúc này thì thực sự sẽ không kịp mất. Cho dù là sai đi nữa con cũng không có thời gian để hối hận, con không nghĩ được nhiều như vậy.”

Phó Tụng Đình như mơ hồ cảm thấy được điều gì.

”Tiểu Nhiễm, từ trước tới nay con làm việc gì cũng chừng mực. Cha đều tin con nhưng lần này con lại muốn dính dáng đến Minh gia lần nữa,con có nghĩ tới hậu quả không?

”Cha, từ lúc con cùng Lí Lận Thần bắt đầu đó chính là sai lầm rồi, hậu quả thế nào hãy để con tự nhận.”

”Đứa con ngang bướng!”

Phó Tụng Đình đi về phía đầu giường.

Phó Nhiễm đi xuống lầu thấy Lí Lận Thần vẫn còn ở lại. Cô cầm mấy bộ quần áo đi tắm rửa. Lúc đi qua phòng khách, Lận Thần đuổi theo.

”Tiểu Nhiễm”

Cô đứng trên tiền sảnh.

”Em đã quyết định đúng lắm, hủy bỏ hôn ước cũng là do em. Gần đây bên anh với Cung gia có chuyện ồn ào lớn. Báo chí chắc chắn sẽ không để cho em yên đâu.”

Phó Nhiễm nghe vậy trong lòng cảm thấy áy náy.

”Thật xin lỗi.”

”Không có gì.”

Anh đi đến bên cạnh Phó Nhiễm, cầm túi xách giúp cô.

”Chúng ta đều là như vậy, ai cũng đều có quyền thay đổi.”

Phó Nhiễm cùng anh ta sánh vai đi ra ngoài, lúc đi đến cổng liền nghe thấy Lí Lận Thần nói.

”Tiểu Nhiễm, nếu có một ngày muốn tìm một người tùy tiện kết hôn thì có thể gặp anh.”

Lúc nghe thấy câu này, dường như có vài phần khác lạ. Cô cũng không kịp nghĩ gì, cho rằng Lận Thần đang nói đùa.

Cô bắt xe ô tô đến bệnh viện, lúc này Lý Vận Linh đang ở ngoài hành lang, trông thấy cô liền giữ cô lại hỏi.

”Bác nghe ý Minh Thành Hữu, hai đứa muốn ở lại với nhau?”

Phó Nhiễm để túi đựng đồ trên ghế.

”Dạ vâng.”

Lý Vận Linh nhìn Phó Nhiễm.

”Con cũng biết, thời gian của Minh Thành Hữu không còn nhiều.”

Bắt gặp tia bi thương trong mắt Phó Nhiễm, Lý Vận Linh thừa dịp nói.

”Với bác, mấy ngày qua con ở bên Thành Hữu thực sự cảm ơn con.”

Phó Nhiễm mơ hồ, dường như không nắm bắt được gì.

Lý Vận Linh nói chậm rãi.

”Ngày tháng sau này của con còn dài, hai đứa cũng không nên tiến hành thủ tục, dù sao trách nhiệm trong hôn nhân với mỗi đứa cũng không cần nữa.”

”Ý của bác là gì ạ?”

Phó Nhiễm nhíu đôi lông mày thanh tú.

”Bác biết con thích Minh Thành Hữu. Tiểu Nhiễm, bác cũng vì lo lắng cho con thôi. Dù sao bên ngoài người ta cũng biết chuyện Thành Hữu với Ứng Nhụy kết hôn rồi. Hà tất gì lại gây ra chuyện âm ĩ? Thật tình, dù cho có yêu nhau, đám cưới thật ra âu cũng chỉ là danh phận thôi. Bây giờ Thành Hữu thành ra như vậy, làm gì có để ý tới mấy chuyện đó?”

Lý Vận Linh quan sát nét mặt Phó Nhiễm. Cô không ngốc tới mức không hiểu ý tứ trong lời nói của bà.

Cách đó không xa, Tiêu quản gia đẩy cửa phòng bệnh nhìn thấy hai người nói.

”Tam thiếu gia hỏi Phó tiểu thư đâu?”

”Tiểu Nhiễm!”

Bà đặt tay lên vai Phó Nhiễm.

”Chuyện lúc này là vì lo lắng cho con. Đi thôi. Cho dù các con không kết hôn, Minh gia chúng ta cũng sẽ không bạc đãi con.”

Trong lòng Phó Nhiễm đã nặng trĩu. Lý Vận Linh này đang khéo léo muốn dùng thủ đoạn để đề phòng cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.