Giấc Mơ Dài

Chương 40: Chương 40: Tình nhân kiếp trước (7)




- Cho chúng tôi một phòng.

Anh nhân viên ngồi sau quầy tiếp tân trợn trắng mắt khi thấy hắn dẫn theo Thanh Dương nghênh ngang bước vào.Tuy từng bắt gặp rất nhiều loại cặp đôi như phi công-máy bay,đại gia-chân dài,sếp lớn-thư kí,chồng tòm tem-vợ ngoại tình,giáo viên-học sinh.... nhưng chưa bao giờ bắt gặp ai dám cả gan dẫn một bé gái nhỏ như vậy đi karaoke.Nhìn con bé xem,có khi còn chưa học hết cấp 2 nữa.

Hắn không kiên nhẫn gõ lên phiến gỗ bóng loáng của quầy:

- Anh gì đó ơi!

Sao có thể để hắn mang bé gái vào đây làm bậy được,chẳng may bị cảnh sát sờ gáy thì bỏ mẹ!

Anh nhân viên nhún vai:

- Xin lỗi quý khách,chúng tôi hết phòng rồi.

- Hết phòng?Vậy sao ở kia vẫn còn nhiều chìa khoá thế?

- Dạ,đó là khoá dự phòng.

Bối rối tránh đường cho ông già khoác vai một cô gái mặc váy ngắn cũn cỡn đi qua,Thanh Dương rụt rè kéo lưng áo hắn:

- Hay là thôi đi ba.

- Thôi là thôi thế nào?Con không cần nhưng ta cần,ta sắp stress đến phát điên rồi đây.

Nạt con bé xong hắn quay sang gã nhân viên:

- Đưa tôi chìa khoá phòng số 4.

- Nhưng phòng đấy có người rồi,hay là...

Hắn đập tờ tiền lên quầy,lặp lại:

- Đưa tôi chìa khoá của cái phòng khốn khiếp ấy!

..................................

Cùng lúc đó,tại phòng số 3.

“Cầm tay ăn

Dựa vai ăn

Kề bên ăn,nơi này có ăn...”

- Đm mày hát nhỏ thôi nghe ngứa đít vl.

- Đm nghe mày nói mới kiếm được con nào ngon nghẻ lắm đúng không?

- Có hàng ngon mà cứ ém đi thế là không được đâu nhé.

Mấy thanh niên xăm trổ cởi trần trao tay nhau điếu thuốc vừa rít vừa lè nhè:

- Ngon cc ấy,vừa mua cho cái túi xách mà sáng nay đã đòi mua điện thoại rồi.Đm,bữa nọ mới xin 4 triệu xong giờ đang không biết phải nói sao với bà già đây.

- Đm nếu thiếu tiền thì cắm xe.Ngu vãi!

- Sủa cc,cắm thì ai chuộc?

- Kiểu đéo gì ông bà già chẳng cho mày tiền chuộc,cứ độn giá lên rồi trích tiền thừa ra.Đm có thế mà cũng đéo biết.

Ầm~

- Thôi ăn lol rồi!

Đang bàn nhau về cách làm tiền thì cửa phòng bất ngờ bị đẩy ra,tưởng bị công an sờ gáy nên mấy anh xăm trổ nháo nhào hết cả lên vội vàng dập điếu cần rồi đá vào gầm ghế.

- Đm đéo phải công an!

Nghe vậy mấy thằng còn lại cũng quay cái bản mặt phê phê ngáo ngáo của mình ra cửa,ngoại trừ một gã trung niên và một con bé nhà quê thì chẳng thấy chú cảnh nào hết.

Tiếc điếu cần đã cất giữ bảy bảy sáu mươi chín ngày mãi đến hôm nay mới dám đem ra nhấm nháp mà lại chỉ rít được có vài hơi,một thanh niên với quả tóc vàng dựng đứng như hệt siêu Saiyan lừ lừ tiến đến quát vào mặt hắn:

- ĐM...

.................................

Sau khi đập mấy thanh niên xăm trổ kia một trận hắn mệt mỏi ngồi xuống ghế sofa sau đó quay sang hỏi nó:

- Con có thích hát không,Dương Dương?

- Dạ?

Con bé ngạc nhiên vì trước nay có bao giờ được xem nhạc nhẽo hay nghe hát hò gì đâu.

- Vậy qua đây ngồi đi.

Hắn cầm cái điều kiển lên chọn đại một bài rồi đứng phắt dậy:

- Con ngồi ngoan nhé,chút nữa ba quay lại.

Nhìn hắn không hề giống với một kẻ có tâm hồn âm nhạc,và sự thật là hắn cũng chẳng hề tới đây để hát hò.Lấy trong túi ra một vật có kích cỡ bằng với một viên kẹo nhỏ sau đó hắn dùng chìa khóa mở cửa tiến vào phòng số 4.

Cũng tại thời điểm đó,ở quầy lễ tân khi anh nhân viên đang phân vân không biết có nên gọi công an không thì giật mình khi thấy một đám thanh niên xăm rồng trổ phượng ôm mặt mũi sưng tím vừa đi vừa lầm bầm chửi:

- Đm con chó già ấy đấm đau vãi!

- Mày còn tốt chán,bố bị đấm gãy mẹ nó mũi rồi đây này.

- Mà lão ấy là ai thế?

- Biết thế đéo nào được.Cơ mà con bé đi cùng nhìn xinh thật đấy.

- Cái con nhà quê ấy á?

- Quê cái đmm,diện đồ lên hơi bị ngon đấy con ạ.

- Đm thằng ấu dâm!

- Ấu dâm cmm.Nó cho xơi thì lại chẳng đớp vội!

- Ừ thì...

Bỗng có một người phụ nữ đứng chắn trước mặt các thanh niên,cô ta thậm chí không thèm xưng danh tính mà ngay lập tức vào thẳng vấn đề:

- Mấy đứa có muốn chịch con bé đó không?

...............................

- Có gì mà không ổn?Phàm là chuyện tao đích thân tính kế chưa bao giờ xảy ra ngoài ý muốn.

- Để đạt mục đích thì cái gì tao cũng có thể bán,đâu chỉ riêng một đứa con nuôi.

Im lặng một hồi,sau đó giọng nói bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn:

- Đáng chứ.Vì người đó,tất cả đều là xứng đáng.

- Nếu có một cơ hội quay lại cũng nhất định sẽ làm điều tương tự.T ình yêu,căn bản là thứ không thể dùng mưu kế để tính toán được.

- Con Dương!?Công nhận là cũng có một chút giống tao trước đây,nhưng thay đổi một trăm tám chục độ như thế thì quả là đáng ngờ.Mày nghĩ xem,có phải nó bị thằng già ấy làm cho phát điên rồi không?Hoặc cũng có thể là nó đang muốn chơi lão một vố đau,chắc chắn là như thế.Nhưng lừa cả tao thì có hơi quá đáng rồi đấy!

- Đừng lải nhải hoài thế.Ngồi ngay bên cạnh thế này thì lo gì không bắt được,chỉ cần nó thò mặt ra là đem bắt sóc bỏ lọ luôn.

- Trên đời này ta đâu thiếu kẻ thù,thêm một con bé lông chưa mọc thì cũng có làm sao.Chưa kể nó còn thù lão hơn mày tưởng đấy,để có một vé tránh xa lão nó thậm chí còn dám làm những chuyện liều lĩnh hơn chứ đừng nói chi là quả lừa nho nhỏ này..

- Nhất định lão sẽ vào thôi.Còn không thì...Cái này tao chưa tính đến,tuy nhiên nếu để xảy ra phốt thì kiểu gì tao cũng có quyền nuôi con Dương,lúc ấy thì tính kế lão thậm chí còn dễ dàng hơn.

- So với người ấy tao sẽ khiến lão phải nhục nhã hơn gấp ngàn lần...

Hắn bóp cái loa nát vụn trong lòng bàn tay,nghiêng đầu thẫn thờ nhìn cuộn giấy vệ sinh,không phải do cuộn giấy ấy có gì đặc biệt mà vì trong wc chẳng có gì thú vị hơn để xem cả.

Vậy...đấy là tất cả à?

Hắn chuyển sinh là để một lần nữa bị hãm hại sao?Cảm giác như ai cũng muốn chơi hắn vậy,kiếp trước cũng vô duyên vô cớ bị gã họ Kim giết chết mặc dù cả đời chưa từng làm điều ác,chỉ buôn vũ khí có vài lần thôi mà,thử hỏi ông trời có mắt không chứ mà cứ đì đọt một người tốt như hắn hoài vậy?

Cảm thấy có ngồi thêm cũng không nghĩ được gì,hắn ra khỏi wc rồi thất thểu bước về phòng.

“Nếu sinh ly tử biệt là vĩnh viễn

Núi xanh phủ tuyết,phù sinh cũng ngừng

Tới nay trăm năm xa cách vẫn không thể quên

Trách chỉ trách chàng sao dễ dàng hẹn thề

Đành chôn lời chú oán ngàn năm

Cho toại nguyện vọng của ai

Chàng đâu thấy thanh xuân của ta trôi dần.”

Nghe lời ca thánh thót kia hắn vô thức lẩm nhẩm hát theo:

“Chẳng bằng cứ vậy quên đi chuyện trần thế

Đêm nay không trăng không gió chỉ có ngân hà trên cao

Nghe tiếng sáo cuốn qua như mây khói

Nhìn hoa tàn oán hận trời xanh

Tái kiến mới biết phù sinh chưa ngừng...”

Con bé đứng lên bàn vừa hát vừa múa trong khi cái mic nằm lăn lóc dưới sàn,cũng không biết nó học tiếng Hoa từ bao giờ mà hát thật lưu loát a.Dù là đến cái mic còn không biết đường cầm nhưng hát lên nghe cũng rất lọt tai.

Đang nghêu ngao thì thấy hắn đứng đần mặt ở cửa,nó vụng về nhảy khỏi bàn rồi vui mừng chạy về phía hắn.

(Con gái ba hát hay lắm!) – Trong đầu hắn xuất hiện một câu thoại kinh điển và bắt đầu lặp đi lặp lại trong tư thế sẵn sàng,bởi hắn biết chắc con bé sắp sửa hỏi điều gì.

Và Thanh Dương,với vẻ thẹn thùng không hợp tuổi ngẩng đầu nhìn hắn,đỏ mặt nói:

- Con đi vệ sinh một lát nhé?

- À ừ...

Hắn tránh đường cho Thanh Dương chạy qua,gương mặt thẹn thùng đó...chắc sẽ khiến hắn cảm thấy nhớ lắm.

Thở dài một hơi,hắn mệt mỏi thả mình xuống ghế sofa.Đáng tiếc,đáng tiếc là hồi sáng hắn đã không kiềm chế được.Nếu cứ im lặng quan sát và xem như không có gì xảy ra thì có lẽ khoảng thời gian cuối cùng bên nhau đã có thể vui vẻ thêm chút nữa.

Nhìn vào ánh mắt lo sợ của Thanh Dương,hắn biết câu chuyện của cả hai đã không thể kéo dài thêm được nữa.

Hắn vươn tay mở chai Pepsi sau đó ngửa cổ tu một hơi dài,thừ người một lúc rồi nặng nề đứng dậy đi ra cửa.

Tiếng xả nước,tiếng rửa tay,sau đó cánh cửa bị đẩy ra.Thanh Dương nhẹ nhõm bước ra ngoài nhưng lập tức thấy lo sợ khi đợi sẵn là năm thanh niên xăm trổ cởi trần đang dùng vẻ mặt bất thiện nhìn nó,trùng hợp lại chính là năm thanh niên vừa bị hắn đập cho một trận.

Hoàn cảnh khủng bố này làm nó thấy hơi run,nói:

- Các chú cho cháu đi nhờ một tý.

Năm thằng nhìn nhau,không nói lời nào hùng hục bịt miệng nó lôi ngược trở lại phòng vệ sinh.

- Mấy chú làm gì thế!?Bố...

Một bàn tay thô ráp bịt miệng nó lại:

- Ngoan nào em,bọn anh làm nhanh thôi.Không đau đâu.

- Có loại chim sẻ như mày làm mới không đau thôi.

- Sủa cc.Đéo nói thế sao nó nghe lời được.

- Cần đéo gì.Cứ lột đồ nó ra trước!

Khi đồng bọn giữ chặt chân tay,một thằng khác hung hăng xé toạc cái váy hồng nhạt của Thanh Dương làm bại lộ vùng da thịt trắng nõn:

- Ôi vờ lờ em này mặc đồ lót đen bọn mày ơi!Mấy đứa diện đồ đen là dâm lắm đấy!

- Gớm thật,mới tý tuổi đầu...

- Nhanh mẹ bọn mày lên bố chịu hết nổi rồi!

Hắn đứng dựa vào cánh cửa ngậm ngùi nghe nó khóc thút thít,nghe những thanh âm kêu gào trong câm lặng.Lựa chọn là thứ ai cũng phải đối mặt,nhưng lựa chọn đi chơi hay ở nhà dễ dàng hơn lựa chọn có hi sinh vì một kẻ đã lừa dối mình hay không.

Bởi nếu chọn,hắn sẽ trở thành một con lừa.Còn không,hắn sẽ trở thành một con quỷ.

Lừa và quỷ.Cái nào tốt hơn?

Thanh Dương vung tay hất thằng đang bịt miệng nó văng vào tường,khóc ầm lên:

- BA ƠI CỨU CON!

- Đm có mỗi đứa con nít cũng đéo giữ được!

Một thằng khác vội nhào lên thụi vào bụng nó một cái rồi dùng hết sức bú mẹ bịt miệng nó lại:

- Cái...đm...nó khoẻ vãi chúng mày ạ!Đm đưa tao cuộn giấy.Nhanh!

Chộp lấy cuộn giấy vệ sinh,thanh niên này nhanh tay vo tròn đống giấy định nhét vào miệng nó nhưng con bé đoán được nên mím chặt môi đồng thời chống cự quyết liệt tới mức mấy lần đá văng cái đứa đang giữ chân nó tông rầm rầm vô cửa.

Mãi không nhét được giấy vào mồm nó,thanh niên này trợn mắt quát:

- Không chịu nằm im hưởng thụ hả mày!?

Nói rồi gã đưa tay bịt mũi nó lại,cái mũi nhỏ đau như sắp bị bóp tới mức rụng cả ra nhưng nó không dám kêu vì mũi gãy có thể làm lại được còn nếu không thể kêu cứu thì nó chết chắc.Tuy nhiên lại có một chuyện Thanh Dương chưa tính đến:Thở.

Vùng vẫy mãnh liệt làm cơ thể nó nhanh chóng xài hết dưỡng khí,thành ra chỉ cầm cự được gần một phút thì buồng phổi quằn quại buộc con bé buộc phải há miệng hít lấy dưỡng khí,thanh niên xăm trổ kia đã trong tư thế chuẩn bị chỉ chờ có vậy nhét ngay đống giấy vào mồm nó.

Giấy mỏng tiếp xúc với nước bọt lập tức tan ra tạo cảm giác muốn nôn mửa nhưng miệng bị bịt kín thành ra nó không thể làm gì khác ngoài ú ớ khóc những tiếng ấm ức trong cổ họng.

- Đm tao đéo nhịn được nữa rồi!

Nó rít lên một tiếng kinh hãi khi thấy một thanh niên manh động cởi quần bò bại lộ cái quần sịp hình chú voi con...

Ở bên ngoài hắn cười một tiếng khô khốc.

Lừa,quỷ cái mẹ gì chứ?Hai thứ ngu xuẩn đấy sao có thể đem ra so xem cái nào ngầu hơn!Quá bận tâm đến việc so sánh bản thân mình quan trọng hay người khác quan trọng đã khiến hắn quên đi một việc...

Nó,mới là thứ quan trọng hơn hết thảy.

Cánh cửa bị đạp văng đập lên đầu thanh niên đang giữ chân Thanh Dương.Thêm lần này nữa là bảy lần,cái đầu gã sau khi liên tiếp chịu chấn động thì không cầm cự nổi mà đình công,thân thể cũng theo đó mà đổ ập xuống nền gạch vàng vàng hôi hôi.

- Mày...sao lại là mày nữa!?

Hắn không nói nhiều lời,lạnh lùng giật phăng cái bồn rửa mặt rồi đập vào đầu thanh niên kia một cú nháng lửa.

...................................

- Con...

Hắn định nói gì đó nhưng rồi lại ngừng lại,thừ người quan sát Thanh Dương vừa khóc vừa gian nan nhổ giấy vụn trong miệng ra.

Tại sao?

Vẫn biết khi thù ghét ai đó con người có thể huỷ hoại chính mình.Nhưng vì hắn mà khiến bản thân nên nông nỗi này...Đáng sao?

Tuổi nó còn nhỏ như vậy...Rốt cuộc con bé đã phải chịu đựng những gì?Đã chứng kiến những gì?Đã bước ra từ địa ngục trần gian nào?

Vậy ra,đây là cảm giác của nhân vật phản diện sao?

Vậy ra,đây là cảm giác khi yêu ai đó sao?

Yêu...Con mẹ nó thật nhảm nhí,tại sao hắn lại phải đau hộ nỗi đau kẻ khác.Tại sao tình yêu lại vô lí đến như vậy?

Nhưng chính sự vô lí đó mới phù hợp với câu trả lời vô lí của hắn,mọi thứ đều diễn biến quá vô lí.Hắn mệt mỏi rồi,xem ra thật đúng đắn khi để sự vô lí của hắn kết thúc tại đây.

- Ba,con sợ lắm!

Nó nhào vào lòng hắn khóc rống,thậm chí không thèm che đi thân thể đang bại lộ nặng nề,giờ đây khi mọi thứ đã qua nó mới cảm thấy sự sợ hãi thấm dần trong tâm trí.

Hắn mỉm cười xoa đầu con bé,chiếc cằm khẽ tựa vào mái tóc đen mềm mại:

- Đã kết thúc rồi.Con không cần khóc nữa,cũng không cần đau khổ nữa.

- Nhưng...nhưng mà...

- Nghe ta nói,Thanh Dương.

Hắn đẩy con bé ra,khuôn mặt tiều tuỵ bỗng rạng rỡ lạ thường:

- Những thứ con đã trải qua,chúng không phải thứ mà con sẽ trở thành.Tiểu bảo bối,con có trách nhiệm trân trọng bản thân thay cả phần của ta nữa.

Tiếng bước chân sầm sập nện ngoài cửa,tiếp đó là vô số đèn flash nhá sáng,vô số câu hỏi đến từ vô số những người khác nhau,một số thì tự viết cho mình những bài phỏng vấn dựa trên tưởng tượng để đăng lên các trang báo lá cải.Hai cảnh sát hoàng gia lạnh lùng nện gót giày từ từ tiến về phía hắn...

- Con tuyệt đối phải sống thật hạnh phúc!

Hắn nở một nụ cười run rẩy rồi hôn lên trán Thanh Dương lần cuối,trước khi một cảnh sát tra cái còng số tám lạnh lẽo vào tay hắn rồi áp giải hắn ra khỏi vòng vây của đám phóng viên.

Tiếng còi xe í ới xa dần,Thanh Dương vẫn ngồi thừ ở dưới sàn cảm nhận nụ hôn của hắn đang từ từ tan biến.

..................................

- Bắt đầu phiên toà xét xử bị cáo Cao Đông Hiếp.Mời các vị ổn định chỗ ngồi.

Lôi Ngân quát ầm lên:

- Các người là đoàn cải lương hay sao mà nhiều lời thế?Xét xử gì thì cũng làm nhanh lên hộ cái!

Thanh Dương rụt rè hỏi:

- Có thật là không sao chứ?Con vẫn được ở cùng ba đúng không?Chẳng hiểu sao tự dưng con thấy lo quá.

Đến lúc này thì chẳng cần phải nói dối nó thêm nữa,nhưng để con bé không làm ầm lên trong phiên toà nên cô ta đành nhắm mắt nói bừa:

- Ừ,sau lần này cho các người ở bên nhau đến mãn kiếp luôn.

- Mãn kiếp là bao lâu ạ?

Nó giơ ngón tay lên tính rồi cúi mặt cười ngượng ngùng:

- Chắc phải lâu lắm.

Lôi Ngân chẳng buồn nói chuyện với nó nữa.

Quan toà gõ một búa rồi hô lớn:

- Mời bị cáo bước vào.

Nó chỉ về phía hắn rồi kêu lên sung sướng:

- A,ba kìa.

Sau gần hai mươi bốn tiếng bị tạm giam,giờ đây hắn bước ra như một người hoàn toàn khác.Buông bỏ toàn bộ cảm xúc,so với thời điểm hơn bảy mươi phần trăm cơ thể là máy móc thì còn có phần lãnh khốc hơn.

Vô tình bắt gặp ánh mắt đợi mong của con bé,hắn bật cười khô khốc,không ngờ hai người lại gặp nhau trong hoàn cảnh oái oăm thế này.

- Vào ngày hôm qua,ngày XX,tháng YY,bị cáo Cao Đông Hiếp đã có hành vi loạn luân với nạn nhân Cao Thanh Dương.Theo quy định của bộ luật hình sự,Cao Đông Hiếp phạm vào tội danh “Giao cấu với trẻ vị thành niên” và “Khủng bố tinh thần”,toà tuyên bố mức án cho ông Cao Đông Hiếp là mười năm tù giam.

Luật sư của hắn là một gã trông chẳng khác gì vừa bước ra từ kênh “Thế Giới Động Vật”,với vẻ ngoài của một con khỉ đột gã gầm lên:

- Làm ăn kiểu quái gì thế?Còn chưa xét xử mà đã tuyên án là sao?

Quan toà lạnh lùng gõ một búa:

- Còn cần phải xem xét sao?

Gã quay lại giương mắt ếch nhìn hắn,hiển nhiên là tại thời điểm cây không rụng lá,đá không rơi vỡ đầu người thì khi bắt được phốt của một nhân vật có chút tiếng tăm như hắn,đám truyền thông nhất định sẽ đem tin đó bắn lên đến tận Sao Hoả.

Hắn cũng trợn mắt nhìn lại gã khỉ đột kia,con mẹ nó hắn trả tiền đâu phải để bị nhìn chòng chọc như đám động vật trong sở thú?Bị ánh mắt sắc lạnh của hắn quét qua,gã khỉ đột thức thời rụt cổ lại quay về đúng với nhiệm vụ của mình:

- Đừng vô lí thế.Biết đâu thân chủ tôi bị người khác hãm hại thì sao?Tôi cảm thấy có rất nhiều điểm nghi vấn!

Con bé quay sang hỏi Lôi Ngân:

- Con không hiểu.Tại sao lại “hãm hại”,ai đang cố ý làm hại ba sao?

Lôi Ngân mệt mỏi bưng cái trán:

- Đừng nói chuyện với tao,tiếp tục nhìn thằng cha của mày đi.

Quan toà lớn tiếng hô:

- Vợ của ông Tiểu Phụng,một người từng tiếp xúc với Cao Đông Hiếp đồng thời cũng từng chứng kiến những hành vi của bị cáo hôm nay đã đồng ý làm nhân chứng.Cho mời nhân chứng!

Mặc dù đã gọi khản cả cổ nhưng vẫn chẳng có ai thèm đứng lên khiến cho cả toà án chìm trong không khí im lặng kì quái tới nực cười.Sau khi được một người chạy tới thì thầm vào tai,quan toà gõ búa thu hút sự chú ý của đám người đang ngủ gật phía bên dưới:

- Nếu nhân chứng không tới thì mời bà Lôi Ngân đưa ra chứng cứ phạm tội của bị cáo.

Lôi Ngân vừa định đứng lên thì bị nó kéo trở lại:

- Đưa ra gì hả mẹ?Sao ba lại phạm tội?Mẹ đừng...

- Cút ra chỗ khác.

Gạt tay con bé ra,Lôi Ngân chật vật ôm theo con gấu bông to đùng quẳng lên bàn,khẽ gắt:

- Làm nhanh nhanh lên.Tôi không có cả ngày đâu.

Gã luật sư chỉ vào mặt Lôi Ngân cười phá lên:

- Ha ha ha,đây có phải trường mẫu giáo đâu mà đem gấu bông ra hối lộ hả?

Quan toà liếc nhìn gã lạnh lùng:

- Bảo vệ!Đem thứ này kết nối với màn hình kĩ thuật số.

- Ơ...Là sao?

Hắn mệt mỏi bưng lấy trán,thở dài:

- Đó đương nhiên là một cái máy quay,nếu không thể giúp được gì thì làm ơn đừng làm mất mặt nhau nữa.

Một thoáng nhiễu loạn sau đó trên màn hình hiện lên cảnh một lão già luộm thuộm trong bộ vest màu tro xô cửa bước vào,sẵn tiện trên tay có chai rượu lão ngần ngừ một thoáng rồi ném xuống đất vỡ tan.Mảnh chai và nước rượu văng tung toé lên chân,lên mặt khiến lão càng cáu tiết.Đạp đổ cái kệ để giầy dép đa năng mà bình thường lão quý hơn mạng – thực ra lão chỉ không muốn ai đụng vào đồ lão mua thôi - sau đó lão rít lên như cái cách đám hận đời thường làm:

- Đm con Dương đâu rồi!Thằng bố mày về mà đéo biết đường lấy cho tao cốc nước à!?

Thanh âm phát ra không lớn,thậm chí những người ở gần màn hình cũng khó có thể nghe rành mạch nhưng ngay cả khi không nghe thấy gì thì thanh âm lè nhè ấy vẫn lởn vởn trong đầu Thanh Dương,dai dẳng một cách đáng ghê tởm.Với khuôn mặt tái nhợt nó van nài Lôi Ngân như một kẻ cùng đường:

- Xin mẹ tắt thứ đó đi...Làm ơn.

- Mày câm mồm.

Nhìn bộ dáng say xỉn của lão Cao Đông Hiếp,hắn nhếch miệng:

- Chất lượng video tồi quá ha.

Cao trào xảy đến khi Thanh Dương lật đật bước ra trong bộ váy ngủ,trên tay cầm một cốc nước đưa tới trước mặt lão:

- Nước đây.

Chát!

Nó ăn một vả bằng mu bàn tay vào giữa mặt ngã lăn ra sàn,chiếc váy trắng tinh thoáng cái đã nồng nặc mùi rượu cồn còn cái cốc thì loảng xoảng một tiếng vỡ tan tành lẫn vào trong những mảnh của chai rượu nằm lăn lóc trên mặt đất.

Lão đè trùm lên con bé,hai bàn tay thô ráp ghì chặt cổ tay nó xuống sàn ra ý tức đến cực điểm:

- Đm cái thái độ đéo gì thế!?Mày biết mày đang ăn nhờ ở đậu ai không?Ai kiếm tiền cho mày ăn học mà mày dám tỏ cái thái độ ấy trước mặt tao?Đm ông lại xiên chết cụ mày bây giờ!

Nó,cứng cỏi như một kẻ liều,ngoảnh mặt nhìn ra cửa sổ.Bầu trời ngoài kia dẫu có cao xa đến mấy,rốt cục cũng chỉ là vật sau song sắt mà thôi.

Cặp mắt u ám của nó trong video và ánh nhìn chăm chú của hắn – lúc này đang là ngôi sao sáng đứng trước vành móng ngựa – chạm nhau,phản ứng,sinh nhiệt.Bị cái thứ nhiệt râm ran trong cơ thể thôi thúc hãy làm gì đó để chấm dứt cái cảnh tượng xốn mắt kia chẳng phải khó chịu lắm sao?Càng khó chịu hơn khi kẻ gây ra thảm kịch này lại chính là hắn.

Hắn,ngay từ đầu đã được định sẵn vào một vai phản diện.

Nó,ngay từ đầu đã được định sẵn là nạn nhân của hắn.

Tình cảm,ngay từ đầu đã là một vở cải lương.

Yêu,ngay từ đầu đã do hắn ngộ nhận.

Mà nếu đã là ngộ nhận thì chỉ có một kết cục là khổ người khổ mình mà thôi.

Hít hà mùi rượu hoà cùng hơi gái mới lớn khiến mặt lão từ từ đần ra,và trước ánh mắt kinh khiếp của những người trong phiên toà lão bắt đầu hôn đắm đuối lên cổ,lên gáy đứa con gái.Những tiếng chửi bới vừa rồi đã lặn mất tăm nhường đất diễn cho thứ ham muốn hết sức bản năng của giống đực,bình thường lão đã không coi nó ra gì nay thêm chút hơi rượu vào thì càng chẳng sợ bố con thằng nào mà lại không làm càn.

Nó cứ nằm trơ ra đó như một kẻ khờ,đóng vai cô thiếu nữ bị cưỡng gian phẫn uất đến cực điểm nhưng chỉ biết cắn môi tới bật máu.Tại thời điểm ai cũng nghĩ là nó đã buông xuông thì con bé bỗng vùng dậy tát vào mặt lão một cú rất vang,bất ngờ tới mức khiến một kẻ say không biết trời đất là gì như lão cũng đờ người ra.

Con bé dám bật lại lão,điều này cũng kì quái ngang ngửa với việc rùa chạy thắng thỏ vậy.Và mặc dù ai từng đọc truyện ngụ ngôn cũng đều biết là rùa đã thắng,nhưng đem áp dụng vào thực tế thì miễn đi,nói láo trẻ con nó khinh đấy!

Sau vài giây não bộ làm việc cật lực thì cuối cùng lão cũng hiểu chuyện gì vừa xảy ra.Lão túm tóc ấn đầu nó vào cái bãi rượu bốc mùi nồng nặc dưới đất đồng thời cất giọng lè nhè chửi um lên:

- Con chó này đến tao mày cũng dám cắn,mày chán sống phỏng?Thằng nào con nào đẻ ra mày...*nấc*...để tao phải nhẫn nhục nuôi mày gần chục năm nay thế mà mày...Đm mày...*nấc*...dám láo hả?Láo này,láo này...

Lão vừa “láo này” vừa sút nó như banh văng khắp phòng,cũng may là lão không qua đào tạo nên đá được vài phát thì ngón chân đã bắt đầu cảm thấy phát đau,đành phải hầm hầm tiến đến túm tóc nó lôi sềnh sệch vào phòng:

- Mày....*nấc*...vào đây.ĐM MÀY VÀO ĐÂY!

Mặc lão nắm tóc lôi kéo như một vật vô tri,nó không giãy dụa,cũng không khóc lóc,càng không cầu xin van nài mà chỉ kín đáo nhặt một mảnh chai giấu vào lòng bàn tay.

-...

Hắn lặng người nhìn vào vết cắt rất sâu nơi cổ tay,thứ đã cộm lên như một con giun đất dưới làn da sạm đen.Tuy không biết có phải con bé cố ý tránh khỏi tử huyệt không nhưng mà...vẫn đau thật đấy.

Cái oán hận lớn tới mức này,chẳng trách con bé có thể đóng một vai khó như vậy,hi sinh như vậy,chắc là vì ngay từ đầu nó đã chẳng còn gì để mất.Vậy mà hắn còn không biết xấu hổ mà thầm trách con bé khi biết trước nay nó chỉ toàn diễn kịch.

Con mẹ nó!Giờ hắn bỗng thấy biết ơn Lôi Ngân vì đã bỏ công bỏ sức tính toán mấy cái này,đổi lại là hắn thì chắc hắn chẳng bao giờ đủ can đảm để buông tay Dương Dương.

Đoạn phim tua nhanh,sau khoảng mười phút thì Thanh Dương quần áo xộc xệch lảo đảo bước ra,như một kẻ mất hồn thả rơi mảnh thuỷ tinh leng keng rơi xuống sàn rồi quỳ sụp xuống bưng mặt khóc lóc thảm thiết.

Có lẽ để tăng tính bi kịch,đoạn phim từ từ phóng to cảnh con bé khóc lóc sau đó mờ dần rồi đen kịt.Tuy là thứ này có khả năng đã bật 24/7 và nắm bắt toàn bộ những khoảnh khắc giữa hắn và con bé nhưng chắc Lôi Ngân đã cắt bớt đi.Cũng phải thôi,đây là toà án chứ đâu phải rạp chiếu phim.

Chưa kể,nếu thấy nó bị hành hạ thêm nữa thì hắn không chắc mình có đủ bình tĩnh để không đập nát cái toà án này,đập cả con mụ Lôi Ngân cố ý đẩy con bé vào bùn dơ,đập cả phần còn lại của lão Cao Đông Hiếp đáng ghê tởm này nữa.

Hắn đã có chuẩn bị trước,chưa kể khả năng tiếp nhận của hắn cũng vượt xa người bình thường nên mới có thể trưng ra một bản mặt không quan tâm,vô tình càng khiến mọi người tin rằng hắn đang “không còn gì để chối cãi”.

Quan toà,dù đã nhận một khoản tiền lớn từ Lôi Ngân để cho hắn sấp mặt trong vụ kiện này,sau khi chứng kiến hành vi của lão cha biến thái thì cũng không kìm nổi phẫn nộ mà day tay mím miệng buộc tội hắn một cách ráo riết lắm:

- Thêm tội “Bạo hành trẻ em” và “Quấy rối tình dục trẻ vị thành niên”.Toà tuyên án bị cáo Cao Đông Hiếp mức án hai mươi năm tù.Không chấp nhận kháng cáo,mọi người làm ơn cút về cho!Công an đâu,mau tới gô cổ cái thằng già không nên nết này lại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.