Giấc Mơ Nào Có Anh

Chương 2: Chương 2: Cuộc sống mới




Tiếng còi tàu thức giục như muốn xé tan đêm đen tĩnh mịch..

An ngồi thẳng dậy, xoa xoa đôi gò má gầy gò vì thiếu ngủ cho đến khi thoát hẳn khỏi giấc mơ về Mao.

Đó không phải là một hay hai lần cô bé tên An mơ những giấc mơ như vậy. Nhưng có lẽ do mệt mỏi và làm việc quá sức nên giấc mơ này đến với nó quá chân thực...

Nghĩ lan man một thôi một hồi mãi cho đến khi anh soát vé vỗ vai thì An mới biết trên xe chỉ còn mỗi mình mình. Nó vội vàng vàng thu dọn đồ đạc rồi chạy xuống...

Nói là đồ đạc chứ thực ra cũng chỉ có vẻn vẹn vài bộ quần áo nó được mẹ mua cho từ năm ngoái với một ít đồng lẻ tích góp từ đầu năm đến giờ...

Nó cứ đi... Vừa đi vừa xách túi đồ trên vai... Nhìn cái dáng cao cao gầy gầy của nó thì chắc ai đi ngang qua cũng sẽ nghĩ chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đủ thôi bay mất con bé.

Đi dọc theo con phố Hà Nội, qua các hàng quán ven đường, nó hít vào hít ra được không biết bao nhiêu thứ đồ ăn thơm phức mà nó chưa bao giờ được nến thử. Gà quay, ngỗng luộc có cả, nó cứ nuốt nước bọt ừng ực rồi dở số tiền trong tay ra. Ngao ngán gập tiền lại và cất vào túi, nó nghĩ nó không nên lãng phí nên bước chân của con bé ngày một nhanh hơn để quên đi những mùi thơm làm choáng ngợp khứu giác của nó.

Phải lo toan không biết bao nhiêu là điều. Nét phiền muộn trên khuôn mặt thanh tú của nó ngày càng rõ thêm.

Ngôi nhà nó thuê nằm sâu trong con ngõ khuất, tuy đường đi vào hơi xa nhưng tiền thuê không cao nên con bé thích mê. Nói gì thì nói nhưng chí ít bây giờ nó đang rất phấn chấn vác đồ vào khu trọ nên không quan tâm mấy chuyện bên ngoài mấy.

Phải nói như thế nào nhỉ, căn phòng khá trang trang nha, rộng khoảng 10 mét vuông, đầy dủ tiện nghi và cũng khá sạch sẽ. Nó mừng quýnh rồi bắt đầu sắp xếp tư trang. Bữa tối hôm nay coi như là ăn mững vì có nhà mới nên nó sẽ cho thêm một quả trứng vào bát mỳ để thể hiện sự phấn khích của mình.

Một ngày mới trên vùng đất mới, không biết điều gì sẽ đến với nó ở phía trước, không biết đôi vai gầy của nó còn gánh vác cả bầu trời đến bao giờ, không biết ông trời còn cướp đi bao nhiêu thứ từ con bé nữa... Tất cả không ai biết???

Dấu hỏi to đùng còn ở phía trước. Nhưng trước mắt cái vất vả đã hiện rõ ngay trước mắt nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.