Ryan cười khổ, “Em không hiểu đâu Michelle. Nếu dứt khoát rồi mà ngay cả làm bạn bè cũng không thể, muốn nhìn cậu ấy từ xa cũng không được phép… anh không làm được. Anh yêu Ken. Anh không hối hận, nếu cho anh quay lại đêm ấy, anh vẫn sẽ làm như vậy. Nhưng cái anh muốn không phải là một lần có được, mà là tất cả, là một đời của Ken… Anh sắp phát điên rồi, Michelle. Nếu cứ tiếp tục như vậy, anh sợ…”
Cả hai rơi vào trầm mặc, chỉ có tiếng loa truyền thanh yếu ớt vọng lại trong điện thoại. Hồi tưởng lại, Mỹ biết thời gian năm năm thầm yêu Ken đã biến Ryan từ một chàng trai chán đời, trác táng, miệng lưỡi điêu ngoa độc địa thành một người có đôi mắt ấm áp như mùa thu, nụ cười rực rỡ như ánh nắng mai, luôn luôn lạc quan vui vẻ.
Ken có yêu Ryan hay không, Mỹ không biết, nhưng dám chắc một điều, anh ấy yêu Ken, bị tình yêu ấy bức đến đường cùng rồi.
Trưa hôm sau, vợ chồng Tuyết từ chuyến trăng mật ngọt ngấy trở về. Mỹ chả ham nghe con bé kể chuyện, chỉ quan tâm đống quà mà vợ chồng Tuyết tha về. Nhìn Tuyết cười đến hoa bay đầy trời, đủ để thấy cô đang hạnh phúc đến cỡ nào. Sẵn đó Mỹ cũng nói chuyện có một người bạn sẽ đến, một hồi bàn luận sôi nổi quyết định nhóc Văn sẽ chở cô ra sân bay ngày mai.
“Chị ra mở cổng đi, em dắt xe!” nhóc Văn vừa đội nón bảo hiểm vừa nói.
Trước cổng nhà là một chiếc xe lạ hoắc, bác tài ngó cũng lạ hoắc. Mỹ hỏi Văn, “Ai vậy? Khách nhà mình hả?”
Nhóc Văn lắc đầu, “Đâu nghe ba mẹ em nói gì đâu… hình như là tìm chị đó!”
Lúc này đứng trước cửa xe là một hình ảnh cực kì sáng chói với tất cả mọi người xung quanh nhưng lại cực kì kinh khủng trong mắt Mỹ: ‘Rồng Điên’ Hoàng Kim Long, áo thun quần bụi, giày sandal nón kính đầy đủ, đẹp trai chói lóa!
Rồng Điên đi tới trước cổng, nhìn Mỹ cười toe, cặp mắt lươn láu lỉnh cực kì. “Đợi một cú điện thoại của em khó như là hẹn gặp thủ tướng vậy! Muốn đi đâu lên anh chở!”
“Chị có người chở đi sao còn lèo bèo dựng đầu em dậy sớm chi, thiệt tình!” nhóc Văn bỗng dưng la lên làm tôi cũng thất kinh.
“Chị không biết nha! Không biết!” Mỹ gấp gáp níu áo Văn.
Nhóc Văn nhíu mày nhìn Mỹ, lại nhìn gương mặt đang tươi cười cực kì thân thiện của Rồng Điên, hỏi nhỏ, “Ông này là cái người chị định đi đón hả?”
Mỹ còn chưa kịp trả lời, đã nghe Rồng Điên ngả ngớn hỏi, “Em định ra sân bay? Vậy lên xe đi, anh đưa em đi!”
“Không cần!” Mỹ lắc đầu lia lịa, trong bụng đã ầm ĩ gào khóc rồi. Nghĩ sao vậy? Chị mày còn rất yêu đời nha! Một Trần Gia Kiệt như trái bom nguyên tử nổ chậm đã tránh không kịp, giờ lại thêm một con rồng điên thế kỷ này nữa, trời ơi, ngài muốn con sống sao???
“Không sao, hai đứa mình mà em còn ngại ngùng gì nữa!” Rồng Điên vẫn tươi cười hết sức vô lại, lời nói cũng cực kì độc hại.
“Hai người…” nhóc Văn ngờ ngợ nhìn tôi lại nhìn Rồng Điên, lại nhìn Mỹ.
“Không…” Mỹ cuống quýt, nhìn sang lại bắt gặp vẻ mặt gian ơi là gian của Rồng Điên, cặp mắt nhướn lên như muốn giở trò vô lại. Ngay khi anh mở miệng định phun thêm mấy câu thì Mỹ lập tức nhảy tới một bước, lanh tay lẹ mắt mở cổng. Nhìn bản mặt tươi cười kia mà nghiến răng nghiến lợi, “Thôi để chị đi xe anh Long cũng được, đỡ phải mất công một ngày nghỉ của em. Dù sao thì người ta cũng ăn ở không quá mà.” Mấy chữ cuối là từ kẽ răng rít ra.
“Vậy… ổn không?” nhóc Văn nhìn Mỹ, gãi đầu.
“Ổn, là người quen, không sao, có gì chị sẽ gọi 113.” Mỹ gật đầu lia lịa, trong lòng khóc ròng không thôi. Tai họa, đây là tai họa, vì sao trước kia lại không nhận ra xung quanh mình toàn một lũ động kinh không nhỉ?
Nhóc Văn nghe vậy sửng sốt, “Chị…”
Một bộ vuốt đập lên vai Mỹ, Hoàng Kim Long cười đến hào phóng hoa lệ, “Hahha! Em cứ giỡn! Chị họ em thật thích nói giỡn, nghe qua còn tưởng tôi là tội phạm vậy!”
Tội phạm, hừ, thật là con mẹ nó sỉ nhục cái danh từ này. Ít ra tội phạm khủng bố cũng không có động kinh như anh! Cùng lắm thì bọn họ ôm bom tự sát, đùng một cái là xong. Còn thứ rồng điên nhà anh cứ suốt ngày ôm cái lò vũ khí hạt nhân chạy lòng vòng phân phát cho thiên hạ! Con mẹ nó chứ, nếu bụt cho tôi một điều ước, tôi sẽ lập tức ước cho mẹ anh nhét anh vô bụng mà cải tạo lại!
“Chị không sao, cũng tới giờ rồi, chị đi trước, em cứ vô nhà đi!” Mỹ vội xua nhóc Văn vào trong, miễn cho ở đây bị tia phóng xạ nhiễu loạn thần kinh.
Văn vừa đi khuất, Mỹ quay lại nheo mắt nhìn Long, “Anh tới làm gì?” làm ơn, muốn điên thì biến về động mà điên dùm!
“Thì tới tìm em chơi chớ gì?”
“Chơi? Chơi cái gì mà chơi? Có gì chơi?”
Hoàng Kim Long cười meo mắt. Đối mặt với một người đàn ông bình thường đã bắt mắt, khi cười lên lại càng rạng rỡ như vậy, thì cho dù Mỹ có ôm một bụng tức cũng không thể trút lên đầu anh ta. Nhưng lại quên mất, người đang đứng trước mặt cô cười trong sáng đó là Hoàng Kim Long, là con rồng động kinh phá sập chuồng trốn ra!
Một cái móng bất ngờ vòng qua eo Mỹ, kéo một phát làm cả người cô dính sát vào anh. Rồng Điên cao hơn Mỹ một cái đầu, anh cúi xuống, cằm chạm nhẹ vào trán Mỹ, lại cúi mặt xuống một chút nữa, hơi thở ấm áp phả vào môi khiến Mỹ kinh hãi. Anh không để cô kịp giãy dụa đã buông ra, trước đó chỉ cười nhạt nói, “Ngoan, để anh đưa em đi.”
Long nắm tay kéo Mỹ lên xe. Mỹ đờ người nhìn anh trở lại trạng thái bình thường. Ánh mắt dịu dàng vừa rồi hình như chỉ là ảo giác. Cô hy vọng đó chỉ là ảo giác, và quyết định xem đó là ảo giác.
“Người bạn kia của em là ai vậy?” Long xé mở một bịch đồ ăn vặt, đưa qua cho Mỹ.
Nhét bánh phồng tôm vô miệng, Mỹ đáp “Là bạn thân, anh ấy đang có chuyện không vui nên muốn đi đâu đó khuây khỏa một thời gian.” Thật ra là bạn nhậu, nhưng nghĩ thế nào lại không dám phun danh từ này ra.
“Là đàn ông? Chà, em cũng đào hoa quá nha! Nói anh nghe xem nào, ở bển đã hại đời trai bao nhiêu người rồi?” Long nghiêng đầu, nhìn Mỹ như thể sinh vật lạ vậy.
“Làm sao bằng được với chiến tích của anh? Chậc, nói thật, anh chơi nhiều như vậy, không sợ bệnh sao? Ai mà biết được nha!” Mỹ vừa nhai nhồm nhoàm, vừa thả mắt đánh giá Long một lượt từ trên xuống dưới, còn đặc biệt dừng ở ‘đó’ hơn một giây rồi mới dời tầm mắt.
Long mặt không đỏ, mắt không chớp, rất nghiêm túc phun một câu bình loạn, “Nhìn lúc còn quần áo làm sao mà thấy rõ được cái gì, nếu em muốn nhìn, thì phải mở to mắt nhìn lúc ở trên giường kìa. Vậy mới biết được kinh nghiệm của anh rất là phong phú, bảo đảm bà xã tương lai của anh sẽ rất hưởng thụ.”
Ặc! Phải công nhận, độ dày da mặt của Rồng Điên đáng lẽ phải được xếp vào bảng kỉ lục thế giới, còn không thì cũng phải xếp vào danh sách quốc bảo của nước nhà. Nhìn xem, chẳng những dày hơn mặt đường mà còn được cà láng bóng nữa nha! Không biết có thể chống đạn được không đây…
“Cha, biết đâu chừng người ta còn có kinh nghiệm phong phú hơn anh thì sao? Đừng có tự tin quá đó anh trai!” Mỹ lắc lắc đầu, thật khó tưởng tượng ai sẽ là người có thể cạo vẩy được con rồng này.
“Em thì sao? Kinh nghiệm nhiều hay ít?” hiển nhiên rồng điên không phải là thứ mềm dẻo gì mà không nện lại cô nàng mấy câu.
Nhưng nện thì nện, cần gì phải chồm sát tới như vậy? Mỹ im lặng nhích ra một chút, lại nhích ra một chút. Bất ngờ rồng điên chộp một phát. Bịch bánh phồng tôm ngon ơi là ngon đổ ào xuống ghế, xuống sàn xe, đổ cả lên người Mỹ.
Long đè cô xuống ghế, tư thế cực nhanh khóa chặt chân tay cô nàng lại. Mỹ trừng mắt, “Anh giỡn lố đà rồi nha!”
Long cười nhẹ, “Nhìn anh giống giỡn lắm sao?”
“Anh lúc nào mà không cà rởn? Buông ra!”
Long thôi cười, trưng ra bộ mặt cực kì nghiêm túc. Khi anh cười đùa Mỹ đã quen, đột nhiên nghiêm túc như vậy, khiến cô hơi hoảng. Hoàng Kim Long hiện tại đã không còn là Hoàng Kim Long ngả ngớn trước kia nữa. Một người như không bao giờ bị ảnh hưởng bởi bất cứ thứ gì, cứ luôn ngông cuồng như vậy, vô tâm như vậy, chẳng coi ai ra gì như vậy, đã không còn rồi. Mỹ cứ cho rằng, dù ai có thể thay đổi, nhưng Hoàng Kim Long sẽ không. Vậy mà anh khác trước rồi, chỉ có đáng sợ hơn chứ không có đáng sợ ít.
“Phan Mỹ, em làm người yêu anh đi, nhé?” anh nói.
Mỹ há mồm định đáp, thì anh đã nhét một đống bánh phồng tôm vào miệng cô, cười toe toét, “Cho em ba ngày suy nghĩ, không cần trả lời ngay.”
Làm ơn đi! Bà đây không cần suy nghĩ, để bà trả lời ngay bây giờ cho anh! Mỹ trợn trắng mắt. Long kéo cô ngồi dậy, tỉnh bơ đưa tay vuốt lại đầu tóc lòa xòa của cô, sau cùng còn ịn lên trán cô một cái hôn. Bà nó! Hôn hít cái gì?
Mỹ muốn mắng, muốn vung nắm đấm, nhưng bất ngờ Long lại gục ở bên vai cô thở nhẹ một hơi, thì thầm, “Lần này anh sẽ cố gắng…”
Câu nói ấy làm Mỹ không nỡ, thật sự không đành lòng. Chẳng phải vì thương anh, mà vì Ken đã từng nói với cô, “Tình yêu không phải cứ cố gắng là được…”
“Cậu chủ, đã tới rồi.” bác tài phía trước khẽ hắng giọng.
Mỹ giật mình đẩy Long ra, luống cuống xuống xe. Bà nó! Nãy giờ quên mất trên xe còn có bác tài!
Trước sảnh sân bay đầy người, ai cũng ồn ào huyên náo, ngóng chờ người từ trong cửa bước ra, chỉ riêng hai người im lặng. Khoảng cách giữa hai người chỉ một bước chân, nhưng Mỹ có thể cảm nhận được hơi nóng của anh. Là hè nóng, hay là người nóng?
Chợt nghe có tiếng gọi, “Long? Cậu cũng đến đón người à?”
Mỹ ngẩng đầu nhìn sang phải, một người đàn ông đang hướng mình đi tới. Người này vận áo sơ mi xám, quân tây đen, tác phong nhanh nhẹn, nụ cười trên môi cũng tươi rói. Rất là quen mắt.
Phía sau Mỹ, Long đã cười xòa tiến tới đấm vai người nọ, “King Kong, đúng là chỗ nào cũng có mặt cậu nha!”
Mỹ trợn mắt, à, ra là King Kong Lê Cao Thắng. Nghĩ đến đó, liền nhớ lại chuyện hôm nọ trong phòng làm việc của anh. Nhớ lại Trần Gia Kiệt, và… nụ hôn của anh. Thân mình Mỹ khẽ run, từng tấc da thịt vẫn còn nhớ rõ cái ôm siết chặt, hơi nóng cháy bỏng, và ánh mắt thăm thẳm, thậm chí trong miệng còn mằn mặn mùi máu của anh… Mỹ rơi vào kinh hãi, hoảng sợ. Mình như thế, mà vẫn nhớ anh? Nhớ Trần Gia Kiệt?
“Em sao vậy? Mệt?” trên trán lành lạnh vực Mỹ hoàn hồn. Đưa mắt nhìn Long đang áp tay lên trán mình, bên cạnh còn có Thắng đang nhìn mình chăm chú.
Mỹ luống cuống đẩy tay Long, đáp, “Không gì, tại trời nóng quá…”
Long trở tay nắm tay Mỹ, hỏi, “Hay là qua bên kia ngồi một chút?”
Mỹ lắc đầu, nhưng tinh thần vẫn còn miên man quá, chẳng mảy may lưu ý bàn tay của mình đang bị người khác nắm lấy. Long hơi cúi đầu, ánh mắt nhìn cô gái nhỏ đượm ý cười.
Toàn bộ đều rơi vào tầm ra-da quan sát hóng chuyện cực nhạy của Lê Cao Thắng. Anh chàng không khỏi thầm than. Chuyện lớn không xong rồi. Tình hình này là thế nào? Nhớ rõ vợ yêu đã nói, Mỹ mới gặp lại con rồng điên này mấy hôm trước thôi mà? Sao hôm nay đã tay nắm tay rồi? Ôi thôi rồi, hỏng, hỏng hết rồi!
“Hai người hôm nay là đến đón ai à?” quân sư King Kong nhanh chóng tìm cách dời lực chú ý của hai người nọ.
Quả nhiên, Mỹ như sực tỉnh mộng, giơ bàn tay đang bị vuốt rồng quấn lấy, trợn mắt nghiến răng, “Làm gì vậy? Buông!”
Kim Long cười meo mắt, lắc đầu, “Không buông!”
“Nóng chết tôi! Buông ra!”
Quân sư King Kong mở to mắt nhìn Mỹ miệng một lời, chân một cước đạp bay con Rồng có độ trơ cao là thế. Qủa không hổ danh là ‘bom hẹn giờ,’ không phải là không nổ, mà là chưa đến lúc thôi. Ớ, xem thái độ này, hình như, có lẽ là, con Rồng Điên này vẫn đang trong giai đoạn dán keo thì phải. Phù, vậy là còn hy vọng. Lại nghĩ, không biết cái tên nhóc kia ngày hôm trước còn đòi sống đòi chết theo đuổi người ta, mình vừa quay lưng đi thì nó cũng lên đường ra Bắc, cũng chả biết làm cái quái gì ngoài ấy nữa. Hay là có việc thăm ai? Thăm ai? Nó có người quen bên ấy à?
Trong óc quân sư King Kong chợt lóe lên một tia sáng. Không phải ngoài Bắc có Trần Khôi và cái công ty rỗng ruột của nó sao? Cho dù là đến kì thống kê nhưng vào thời điểm nước sôi lửa bỏng như này, Trần Gia Kiệt lại ra đó để làm gì? Bỗng dưng, Thắng có một dự cảm chẳng mấy tốt lành.
Mà trong lúc này, ba người đã tán gẫu được kha khá. Mặc cho trong bụng đang rầu lo việc khác, nhưng ngoài mặt Thắng vẫn rất ung dung thoải mái, có vẻ như tán gẫu đến quên cả trời đất luôn rồi. Thế mới biết thì ra là con Rồng Điên này lên cơn, sáng sớm mò đến tận cửa nhà Phan Mỹ, hộ tống người ta ra sân bay đón người.
“Còn anh? Đến đón Thắm hả? Sao lần trước gặp em không nghe nó nói gì đi đâu hết?” Mỹ hỏi.
Tới rồi đây, King Kong cười thầm trong bụng như mở cờ, đáp sảng khoái, “Haha! Vợ yêu của anh đời nào chịu đi công tác một mình? Có đi thì cũng là hai đứa bọn anh đi cùng. Anh ra đây đón người như em thôi!”
Hoàng Kim Long đứng một bên, khẽ nheo mắt nhìn tên bạn thối Lê Cao Thắng. Một thời gian không gặp, tên này ngày càng phát tinh rồi. Theo lý, hẳn đã sớm bắt được ‘sóng’ của mình mà biến đi chỗ khác, nhưng lại cứ chườn mặt ra đấy. Này là, muốn ngáng chân?
Đáp lại ánh mắt cảnh cáo của Rồng Điên, King Kong chỉ trưng ra một bộ mặt cười cười vô lại. Dĩ nhiên, những điểm nhỏ này, Phan Mỹ, một đứa dây thần kinh thô như cột nhà, hoàn toàn không chú ý tới.
Đang lúc ‘sóng ngầm’ dao động, thì Mỹ đột ngột nhảy cẫng lên, hô, “Ryan! Ryan! Overhere!!” xong liền chạy ào qua lối chắn.
Ryan ngay khi thấy Mỹ lao tới, lập tức giang rộng hai tay, khom lưng nhấc bổng cô lên xoay một vòng. Động tác lưu loát như đã làm không dưới trăm lần, vừa đặt Mỹ đứng xuống đất, đôi tay vững chắc liền ôm cứng eo nhỏ, khom lưng ịn một cái hôn lên má cô nàng. Hôn mạnh đến nỗi Mỹ bị ép nghiêng cả về phía sau, nhưng miệng vẫn cười khanh khách.
Ầy, chớ có hiểu lầm, chẳng qua là dây thần kinh nhột bị tác động quá mức đó mờ.
Cả King Kong và Rồng Điên, hai vị quái thú đại ca, đều kinh ngạc và kinh dị nhìn Phan Mỹ như con chó nhỏ bổ nhào vào lòng chủ. Đối tượng là một người đàn ông mang dòng máu lai, thân hình cao lớn vạm vỡ, áo polo, quần kaki, hai cánh tay rắn chắc chằng chịt hình xăm. Mái tóc mauhawk cột chỏm, trán rộng, mũi cao, miệng cười rạng rỡ một đôi má lúm đồng tiền. Nhất là đôi mắt nâu trong veo, lấp láy ánh cười. Người này vừa bước ra từ cổng kính, hiện trường lập tức vang lên tiếng hút khí, ngay cả các nhân viên an ninh vốn đã quen với đủ kiểu người ra vào sân bay mà còn phải há hốc mồm nhìn một đôi mỹ nam mỹ nữ kia. Thậm chí có không ít cô cậu thanh niên phấn khích đã giơ máy lên chụp lách tách, trong mắt bọn họ, đây thật sự là một đôi quá đẹp rồi.
Lê Cao Thắng sau hồi kinh ngạc lại bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Đây, đây là cái tình huống gì? Lẽ nào, con bé Phan Mỹ này đúng như mình nói, ở Mỹ đào hoa nở rộ xum xuê rồi? Người ta đã đuổi theo về tận đây, ôi cha mẹ ơi, sức hút của con bé này cũng quá kinh dị rồi! Một Hoàng Kim Long chả coi ai ra cái đinh gì, lại thêm một gã con lai đẹp như minh tinh điện ảnh thế này…
Trần Gia Kiệt, cậu nhắm chơi nổi hai thằng này không? Lấy cái gì chơi? Liều mạng à?
Lại ngẫm ngẫm, Thắng liền toát mồ hôi lạnh bởi một sự thật kinh dị, Trần Gia Kiệt, mẹ nó chứ, vốn dĩ là một thằng liều mạng kia mà!
Lại nhướn mắt nhìn sang Kim Long, chỉ thấy một bộ mặt cực kì hắc ám. Bạn bè bao nhiêu năm như vậy, Thắng dĩ nhiên hiểu rõ cái tên suốt ngày cười như điên này mà đeo lên bản mặt ấy có nghĩa là gì, có nghĩa là, sắp có người mang họa chứ còn sao nữa?
Nhưng mà, nhìn cái tên con lai nọ, dựa theo kinh nghiệm lăn lộn thương trường đã nhìn qua không ít dạng người của mình, quân sư King Kong dám chắc, gã này không hề dễ nuốt như vẻ bề ngoài thân thiện đó đâu à.
Dường như sợ sảnh sân bay chưa đủ loạn, vào lúc này, lại có một người nữa từ trong bước ra, tiến thẳng về phía đôi mỹ nam nữ đang nói nói cười cười nọ. King Kong Lê Cao Thắng vừa nhìn thoáng qua, liền muốn khóc, cảnh này sao mà giống cảnh chồng đi công tác về, bắt gian vợ ngay tại phi trường quá vậy?
Trần Gia Kiệt một thân áo khoác da, quần tây áo sơ mi, giày da bóng lưỡng, đôi ống tay áo sắn cao, lộ ra màu da khỏe khoắn. Từng thớ thịt bên dưới áo căng lên, phập phồng theo từng bước đi. Lại nhìn lên khuôn mặt, khiến không ít người nín thở. Đôi mắt phượng sắc bén, tròng mắt sậm màu thăm thẳm, môi mỏng khẽ nhếch, cằm lún phún râu. Muốn bao nhiêu cương nghị thì có bấy nhiêu, muốn bao nhiêu hấp dẫn thì có bấy nhiêu, khiến các bà, các cô, các dì, các thím các mợ, các em bé gái đang có mặt tại hiện trường đều bùng nổ như xuân về hoa nở.
Phan Mỹ thật muốn hỏi Ryan trên máy bay ăn trúng cái gì à, sao đột nhiên lên cơn động kinh như vậy? Xoay một vòng là vui rồi, mắc gì nhấn thêm một cái vào má người ta, đau muốn chết! Còn chưa kịp mở miệng, đã bị ai nắm vai kéo mạnh, loạng choạng ngã phịch vào một bức tường thịt.
‘Bình bình bình’ nhịp tim đập thật nhanh, thật mạnh. Mùi nước hoa đàn ông nhàn nhạt lượn quanh mũi, cảm giác nóng bỏng nơi cánh tay đặt trên eo không ngừng siết chặt đến phát đau, từng li từng tấc khiến Phan Mỹ sững người. Tim cũng theo đó mà gia công tăng tốc. Bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp lại lạnh như băng, sực mùi cảnh cáo của Trần Gia Kiệt, “You’re hurting her.” Đại khái là, ‘Anh đang làm cô ấy đau.’
Chậc, này, hình như cũng hơi bị đúng rồi. Phan Mỹ âm thầm lè lưỡi, lại nhướn cặp mắt vô tội nhìn Ryan, lại chẳng ngờ Ryan hôm nay giống như mắc bệnh. Theo như mọi khi, có lẽ Ryan sẽ cười xòa giải thích cho qua, ấy nhưng bây giờ, anh lại trưng ra bộ mặt mất hứng, cực kì mất hứng, trừng Kiệt tiên sinh, thốt một câu tiếng Việt cũng coi như là lưu loát, “Anh là ai? Chúng tôi thân mật mắc gì tới anh?”
Một câu nói, một trái bom.
Phan Mỹ xin thề, ngay khi Ryan vừa phun câu ấy ra, bên tai cô nghe tiếng bom nổ bùm bùm rất là dữ dội. Mỹ có cảm giác, dường như dạo này ở Sài Gòn đang lan truyền một loại ‘sốt động kinh’ thì phải, mà loại sốt này hình như chỉ ảnh hưởng đến đàn ông thì phải? Trần Gia Kiệt và Hoàng Kim Long thì không nói, ngay cả Ryan vừa chân ướt chân ráo bước ra khỏi sân bây liền bị nhiễm bệnh. Cần phải mau chóng đưa Ryan về nghỉ mới được, bay hai mấy tiếng chứ ít à?
Nghĩ vậy, Phan Mỹ liền muốn giãy khỏi Trần Gia Kiệt, mà điều này lại chẳng khác gì đổ dầu thêm lửa. Trần Gia Kiệt chẳng những không chịu buông tay, mà trái lại càng siết chặt hơn. Phan Mỹ bực tức ngẩng đầu nhìn lên, lại kinh dị nhìn thấy gương mặt tái mét không còn giọt máu của Kiệt tiên sinh, làn môi mỏng mím chặt, từng giọt mồ hôi đổ trên trán. Tuy tay đang ôm chặt eo cô, nhưng thân hình cao lớn của Kiệt lại có xu hướng chao đảo.
Không chỉ Mỹ, mà những người xung quanh rất nhanh nhận thấy điểm bất thường. Lê Cao Thắng lập tức phóng tới. Ryan lại là người đầu tiên phản ứng, anh bước nhanh tới, lấy thân hình cao lớn của mình ép sát Kiệt và Mỹ, từng bước dời họ rời khỏi chú ý của mọi người, một tay đè chặt bàn tay đang đặt trên bụng Kiệt của Mỹ. Lúc này, Mỹ mới nhìn thấy vài vệt đỏ thẫm dinh dính trên tay mình.
Ryan rù rì, “Hold it tight.” lại ngẩng đầu nhìn Lê Cao Thắng, hỏi, “Where’s the car?”
“This way!” Lê Cao Thắng vứt ngay vẻ mặt cợt nhã, một tay kéo vali của Ryan, một tay rút ra chìa khóa.
Hoàng Kim Long dẫn đầu, chợt hỏi, “Còn ai cùng đi với cậu ấy không?”
Mọi người lúc này mới khựng lại, quay đầu liền thấy một người nữa đang ôm hai cái cặp hồ sơ chen qua đám người. Thắng kêu, “Cường! Bên này!”
Cường, trợ lý của Kiệt chạy vội tới, trên khuôn mặt trẻ trung quấn một vòng băng trên trán, khóe môi rách bầm, từ trên xuống dưới rõ ràng là mới từ chiến trường bước ra. Cậu trai trẻ đôi mắt phiếm hồng, “Anh Thắng…”
“Lên xe rồi nói.” Long ngắt ngang, đỡ Kiệt vào ghế sau.