Những ngày đầu năm học, tôi cứ nghĩ thế là từ nay mình sẽ thoát khỏi cái cảnh ‘một người đứng lại nhìn hai người đi’ như trước kia, có thể dung dăng dung dẻ mà hưởng thụ cuộc đời học sinh cấp ba tươi đẹp rạng rỡ.
Thậm chí, tôi còn cố tình chọn ban ‘VTC’ tức là ban ‘vô tích sự,’ cũng tức là ban không chuyên trên mọi lĩnh vực của khối lớp mười, vì ban này chỉ có ba lớp, cùng với khối mười ban xã hội nhân văn học buổi sáng, trong khi ban khoa học tự nhiên của Trúc học giờ buổi chiều, đây là tôi và Thắm cố tình bỏ sức ra dò hỏi trước khi chọn ban. Haha, đáng tiếc là, những ngày vui vẻ của tôi cũng chẳng kéo dài được lâu, vì tôi phát hiện, cho dù giờ học chính quy là sáng hay chiều thì giờ trống còn lại cũng phải lết xác đến trường để học thêm giờ.
Học thêm giờ, học bù giờ, học lớp kỹ năng,… đây cũng chính là một trong những yếu tố khiến tôi chán nản việc học. Một tuần nhào nặn mười hai môn học, những cái chính đã ngốn hết chất xám và thời gian của tôi thì không nói, nhưng những cái phụ có thiết yếu không mà cũng phải bon chen giữ điểm cho được?
Dĩ nhiên, yếu tố này chỉ chiếm một phần nhỏ trong việc tôi lựa chọn xuất ngoại.
Một yếu tố khác không đáng để gọi là yếu tố, mà là một khát khao mãnh liệt, đó là tách khỏi thế giới ba người nhàm chán. Bởi vì, dù tôi có tránh thế nào cũng đụng mặt hai người họ ở trước cổng trường.
Chiều nào tôi có tiết, vừa tan lớp đều gặp Kiệt tới đón Trúc, nếu hôm nào tôi không có tiết buổi chiều, lúc trưa tan học cũng gặp ‘chàng đưa nàng đi học.’ Ban đầu tôi đã định ngó lơ, nhưng người ta lại tinh mắt thính tai chộp được tôi, nếu người ta đã chào hỏi, tôi còn làm mặt đơ được sao?
Lắm lúc con Thắm chở tôi về mà còn phát bực với trình độ dây dưa của hai người họ, nạt tôi, “Mẹ kiếp! Mày nói thẳng luôn đi! Chứ tao ngứa mắt lắm rồi! Coi chừng tao đạp ngã xe hai đứa nó!”
“Nói? Nói gì giờ? Cổng trường cũng không phải của mình tao, đường cũng không phải tao xây, không lẽ kêu tụi nó chuyển nhà hướng khác? Hay là tao với mày độn thổ, leo tường, khỏi đụng mặt?”
“Mày chọc điên tao hả? Mày không gai nhưng mà tao gai! Má nó chứ! Bộ có bồ là hay lắm hả? Học không lo học suốt ngày ỏng a ỏng ẹo! Mỗi lần thấy là muốn trào cơm, tởm gì mà lợm!” thế là nàng Thắm nhà ta chỉ trong thời gian động kinh ngắn đã nổi danh trong khối mười ban sáng vì là người sở hữu gương mặt như hoa, dáng người như mây, bước đi như liễu, nhưng có cái miệng chỉ toàn phát ra những lời kinh hãi lỗ tai thiên hạ.
Haizz, bản thân tôi lại cảm thấy tiếc nuối cho một mầm măng tốt đang dần bị hủy hoại của đất nước.
Măng rồi cũng có ngày thành tre, tức nước vỡ bờ.
Thế là vào một ngày đẹp trời nào đó, nàng Thắm nhà ta đã có được một màn đột phá xe như mong ước, chỉ đáng tiếc, không phải mình đạp xe người ta, mà là xe mình bị người ta đạp.
Chẳng là, khối mười với khối mười hai nằm ở hai khu riêng biệt, cách một cái sân, chung một cái căn tin. Chẳng biết nàng Thắm nhà tôi trong lúc lượn ở căn tin đã gây ra cái nhân gì, lại lọt mắt xanh của một anh chàng khối mười hai. Cái quả của cái nhân ấy là đám chúng tôi ngày nào cũng được một đám các anh lớp trên bám đuôi dai như đỉa, đuổi thế nào cũng không đi.
Hôm ấy, Thắm có lẽ đã hết chịu nổi, cáu tiết mắng người hăng kinh dị, dẫn đến một anh trong số họ quê mặt nổi cáu, giơ chân đạp một cái vào sườn xe bạn Thắm. Người ta là thanh niên trai tráng, cưỡi xe máy xe điện, còn hai đứa tôi chỉ cọc cạch cái xe đạp quèn. Kết quả là cả xe cả người cùng huy hoàng ngã xuống. Cả tôi và Thắm đều ngã ra giữa lòng đường. Một chiếc xe đạp điện từ phía sau đang đà đi tới, thắng không kịp, tông vào tôi.
“MỸ!”
Tôi rú lên một tiếng kinh thiên động địa, vậy mà còn có người gào át cả tiếng tôi. Kiệt quăng xe lao tới vung một đấm đánh anh trai lớp mười hai, tác giả gây nên chuyện.
Một đấm té xe, bay mất cái răng chó.
Lúc đó tôi đau muốn chết, nhưng vì hành động của Kiệt quá mức kinh khủng, gương mặt của anh còn hơn mặt của ba tôi lúc tôi trốn học, hại tôi không dám kêu khóc tiếng nào, chỉ biết run rẩy trợn mắt nhìn anh.
Hậu quả của việc đạp xe – xe đạp dớ dẩn đó là tay trái tôi bị bó bột gần hai tháng trời. Tác dụng bên lề là, bất chấp mọi sự phản đối của đương sự là tôi, Kiệt bắt đầu thân chinh đưa đón tôi.
Ban đầu tôi còn giả bộ ngượng ngùng, sống chết không chịu leo lên xe anh, vậy mà anh chỉ nhướn mắt nhìn tôi, phun một câu, “Dịch vụ đưa đón có kèm cơm sáng, cơm trưa, phá lấu trà sữa, quán lẩu gần chỗ học thêm ban đêm của em cũng được lắm, tính luôn vô đi.”
Hai mắt tôi sáng rỡ, hai mắt con Thắm cũng sáng rỡ. Anh King Kong đang nài nỉ đòi chở con Thắm cũng vội vàng anh dũng gật đầu chắc nịch với nó, “Thắm, anh cũng vậy! Bao em trọn gói luôn!”
Nàng Thắm giơ tay bạt đầu anh chàng, nạt, “Bao cái đầu heo anh!” nhưng lại vất mặt mũi cho chó tha mà xắn áo dài leo lên xe người ta. Lúc đó chắc nó chẳng ngờ được cũng có ngày bị dụ leo luôn lên xe hoa của anh chàng.
Tôi trắc lưỡi lắc đầu, quả nhiên bao tử là con đường ngắn nhất để đi tới trái tim người phụ nữ, huống hồ đây còn chưa tính là phụ nữ, chỉ là một con heo con tham ăn tục uống! Mà, khụ, tôi lúc đó cũng không ngoại lệ…
Nếu muốn nói hồi ức đẹp, thì quãng thời gian làm thương binh đó có thể coi là hồi ức đẹp nhất trong quãng đường học sinh của tôi. Sáng chiều đều thấy mặt anh, cùng nói cùng cười dù chỉ là những việc vụn vặt, linh tinh, nhưng tôi như trở về quãng thời gian tiểu học khi chỉ có tôi và anh, lại như có gì đó khang khác. Tôi cũng chẳng hơi đâu để tâm đến sự hiện diện của Trúc suốt đoạn đường đó.
Thắm từng nhắc khéo tôi, “Mày phải rõ ràng đi, nếu đã cặp với mày thì ổng không được dây dưa đưa đẩy với con khác, nhất là con đó!”
Tôi trợn mắt, “Mắc mớ gì tao? Tự ổng đòi làm xe ôm chứ bộ!”
“Nhưng mà mày thích ổng! Nếu ổng cũng thích mày, thì đá con đó ra! Đừng để người ta đem chuyện ba đứa mày ra xào nữa!”
“Xào? Ai xào? Xào cái gì? Sao tao không nghe gì hết?”
“Ai biểu mày mỗi lần ra chơi ở lì trong lớp chi? Dạo một vòng xuống căn tin là nghe đủ thứ chuyện, tại hôm bữa ổng đấm Rồng Điên nằm lăn ra đường vì mày, hầu như cả khối sáng chiều đều biết hết! Mày nhìn kĩ ông Kiệt đi! Đồng phục cái trường nổi tiếng trâu bò đó, rồi còn đi xe xịn, ‘đập chai’ như vậy, cứ là giống cái nhìn thấy ổng là phải nhìn cho đã mắt mới thôi! Rồi ổng đưa đón ngày mấy bận, nếu chỉ có ổng với mày không thì nói làm gì, nhưng mà cứ hễ hai đứa mày ở đâu là có mặt con Trúc với đám mấy con quỷ điên lớp nó ở đó! Mày không phiền nhưng mà tao phiền, một đám con gái phe sáng tụi mình đều phiền!”
Ù ù cạc cạc nghe Thắm nói nguyên một tràng, tôi ngu ra hỏi, “Mày phiền còn có lý đi, nhưng mà mắc gì đám vịt bầu ban sáng cũng hùa theo là sao?”
Nó giơ tay bập một phát vô lưng tôi, làm xém chút nữa tôi gào lên đau đớn giữa sân cờ. Tôi cắn răng nghe nó nghiên răng nghiến lợi nói, “Sao mày ngu quá vậy? Ban sáng tự nhiên, ban chiều khoa học, mày có thấy văn sử địa chơi thân với toán lý hóa bao giờ chưa? Mặc dù là mày không có gì hay ho, nhưng mà mục tiêu là ông Kiệt quá nổi tiếng, quá suất sắc, nên mới có phe sáng vì sĩ diện chung cuộc mà dốc lòng ủng hộ mày! Còn chưa tính đàn chị mười hai bị áp lực thi cử sắp phát điên lên kìa! Ai cũng nói mày phải giữ được ổng làm bình hoa buổi sáng để mấy bả được ngắm cho thư giãn…”
Tôi à một tiếng coi như đã hiểu. Cái này cũng quá là vô duyên rồi. Nếu nói xì căng đan thì nên nói việc một con cá lia thia bé tí như tôi lại quen biết với một con cá ngừ đại dương như Trần Gia Kiệt có lẽ sẽ có nhiều người tin tưởng hơn việc tôi và anh là một cặp.
Dù có cảm giác mất mát thất bại, nhưng tôi phải công nhận, Trần Gia Kiệt và Đỗ Thanh Trúc quá xứng đôi, ngày xưa là như vậy, cho đến bây giờ vẫn là như vậy. Cứ nhìn mọi người tấm tắc khen ngợi rể phụ dâu phụ trong đám cưới thì biết.
Tay tôi vừa khỏi, tôi và Thắm cùng một đám quỷ yêu bèn mở tiệc, vừa ăn mừng thương tích của tôi lành lặn, vừa mừng sinh nhật cho tôi và Thắm. Không chừng tôi với nó chơi thân như vậy là vì cái này đi, sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, cùng một bệnh viện phụ sản, haha, không biết chừng bà đỡ có ôm lộn hai đứa tôi không nữa.
Khi tôi nói đùa việc này với cả nhà, mẹ yêu dấu của tôi đã giơ chân đạp tôi một phát lộn đầu xuống giường.
Bè đảng của thiếu gia King Kong chơi rất xộp, dám bỏ tiền dẫn hết đám nhóc bảy tám đứa con gái tụi tôi tổ chức tiệc trong một quán karaoke, thẳng tay dọn lên hai cái bánh sinh nhật hình khỉ. Ngày hôm đó rất náo nhiệt, riêng tôi mà nói thì, ngày hôm đó rất quan trọng, vì tôi đang rất cao hứng, muốn giữa lúc thổi nến nói thích anh. Tôi vốn không thích suy nghĩ nhiều, khi ấy tôi cho là, thích thì thích thôi, có gì phải xấu hổ. Nếu anh không thích tôi thì cứ việc nói thẳng, tôi cũng chẳng ngại.
Còn nhớ có một lần nàng Thắm nhà ta bị bắt thư tình, cô giáo chủ nhiệm khi đó đã không trách phạt, chỉ lẳng lặng nói với chúng tôi như vầy, “Đường tương lai các em còn dài lắm, cảm tình con người không phải nói cấm là cấm được, nhưng mà các em phải nhớ, hôm nay thích người này, ngày mai lại thích người khác là chuyện rất bình thường ở lứa tuổi các em. Bởi vì cách nhìn, tư tưởng, quan niệm của các em hiện giờ như một miếng ngọc đang trong giai đoạn được gọt đẽo dũa mài, cho nên chưa có chuyện gì là chắc chắn, huống chi là tương lai mười, hai mươi năm tới? Làm tốt, miếng ngọc của các em sẽ sáng bóng, xinh đẹp như tương lai các em. Làm không tốt, miếng ngọc sẽ thành miếng ngói, không chừng còn bể nát. Rung động đầu đời là khó tránh, nhưng các em nên biết tình cảm không thể khăng khăng nói được là được. Hôm nay khác hôm qua, ngày mai lại khác hôm nay, cho nên chỉ nói chuyện hôm nay là được rồi, nếu ngày mai có thay đổi thì các em vẫn phải vững bước tiếp tục mà đi…”
Khi đó, chúng tôi đều rất ngưỡng mộ cô giáo chủ nhiệm đã ba mươi mà vẫn ‘ống chề,’ mãi về sau này, chậm rãi ngẫm lại lời cô nói năm xưa, mới thấy thật thấm thía. Cũng vì lời khuyên này của cô, mà năm đó tôi đã không làm ra chuyện gì dại dột. Ít ra không dại dột như Trúc.
Tối hôm đó, mặc cho tôi có chờ đợi, hy vọng, bồn chồn cỡ nào, Kiệt vẫn không đến.
Thấy Thắm sốt ruột thay tôi, King Kong bèn rút di động cho tôi mượn, dĩ nhiên là tôi đã làm một cuộc gọi mà đáng lý ra tôi không nên gọi. Gọi cho anh, nhưng người bắt máy là Trúc. Tôi thờ mặt ra, Thắm thấy không ổn, bèn chộp điện thoại bật loa ngoài, cả một phòng bảy đứa con gái và hai thằng con trai cùng im thin thít lắng nghe âm thanh trong trẻo nhưng nghẹn ngào nức nở của Trúc.
Cô ấy vừa khóc vừa thút thít, “Mỹ… mình xin lỗi… mình không muốn vậy đâu… nhưng mà anh Kiệt… anh Kiệt ảnh nói… ảnh thích mình… mà mình cũng thích ảnh lắm… Mỹ… tha cho tụi mình đi… được không?...”
Rõ ràng là đầu óc của tôi đã tạm thời đình chỉ hoạt động, nhưng không hiểu sao tay tôi nhanh như chớp chụp tắt cái di động, không muốn nghe thêm một tiếng thút thít nào nữa. Cái giọng nói trong trẻo dịu dàng đó nghe sao mà rùng rợn khó đỡ quá!
Càng khó đỡ hơn nữa là, sáng sớm hôm sau khi Thắm qua chở tôi đi học, cửa sắt nhà Kiệt cũng vừa đúng lúc mở ra, Kiệt còn mặc áo ngủ, dắt ra một chiếc xe đạp hồng cực kì quen mắt, người mặc áo dài trắng bước ra cũng cực kì quen mắt. Trong khi tôi còn đang ngơ ngác thì Thắm đã xách cổ tôi lôi lên xe chở đi mất.
Sáng hôm đó, sau khi ngốn hết hai hộp mì xào, ba cái bánh bao, sáu bịch bánh tráng, hai lon bò húc và một bình sữa tươi, tôi rốt cuộc cũng ôm miệng tông cửa nhà vệ sinh ói sạch.
Cảm giác của tôi khi nhìn thấy anh từ sau lúc đó chỉ có hai chữ: ghê tởm.