Chào đón ngày mới bằng một cơn mưa rào, thời tiết có chút se lạnh và ẩm ướt. Sau cơn mưa không hẳn cầu vòng đã xuất hiện.
Tại một căn phòng kính khắp nơi là hoa và lá, cây cỏ được bao phủ rất cẩn thận, giữa căn phòng là một bộ bàn ghế bằng gỗ rất đơn giản. Mặc Tú ngồi trên chiếc xe lăn, vui vẻ kể chuyện .
“ Từ lúc còn bé, nó đã rất lạnh nhạt rồi “.
“ Cháu còn tưởng anh ấy giống bác trai cơ đấy”, Tố Bạch cười đáp.
Mặc Tú xua tay, lắc đầu cho ý kiến:” Nào có, ta từ bé đã hoạt bát. Chẳng hiểu sau lại sinh ra đứa suốt ngày mặt than như nó“.
Hai người cứ vô tư trò chuyện, trông họ giống như một gia đình hòa thuận vậy. Tố Bạch lễ phép ngồi xoa bóp đôi chân đã bị liệt của ông, lắng nghe ông kể chuyện ngày xưa, lâu lâu cô sẽ xen vào vài câu.
“ Cậu Mặc”, quản gia hơi cúi đầu nói.
Mặc Phong cởi bỏ áo vest, vừa đi vừa nới lỏng chiếc cà vạt trên cổ hỏi:” Ông ấy đâu?”
“ Đang ở vườn hoa nói truyện với cô Bạch ạ“.
Mặc Phong hơi dừng bước, đôi mắt phượng khẽ nheo lại “ Chú nói là ai?”
“ Là Bạch tiểu thư. Tố Bạch “.
Phút chốc người anh tỏa ra đầy sát khí, Mặc Phong bước nhanh về phía trước. Làm sao cô có thể đến đây? . Trong đầu Mặc Phong lại hiện lên vô số câu hỏi .
Tố Bạch vừa đứng lên, đẩy xe lăn của Mặc Tú ra ngoài. Hai người còn chưa ngưng cười đã trông thấy Mặc Phong đứng ở ngoài.
“ Con về rồi à? Lại đây để ta giới thiệu với con”, Mặc Tú cười vẫy tay với Mặc Phong kêu anh bước tới.
Tố Bạch nhìn vẻ mặt hận không thể ăn tươi nuốt sống cô của anh chỉ có thể gượng cười một tiếng.
“ Ai cho phép cô đến đây?”, Mặc Phong gằn từng chữ .
“ Em chỉ muốn đến thăm bác trai một chút”, Cô cúi đầu đáp, tay vịn vào xe lăn đã sớm đổ một tầng mồ hôi.
“ Cô có tư cách gì để vào đây? Muốn dụ dỗ cả ông ấy à?”.
Tố Bạch cảm thấy vị đắng đang lan khắp cơ thể mình, anh nói “ cô có tư cách gì?”. Hóa ra,đến cả tư cách anh cũng không muốn cho cô.
Mặc Tú kinh ngạc nhìn một màn đối thoại của hai người, trầm giọng nói:” Mặc Phong, đây là khách của ta. Sao con có thể nói như vậy?”.
Mặc Phong khinh thường, nhếch môi nhìn Tố Bạch :” Khách? Bố đã quá xem trọng cô ta rồi“. Anh bước tới, nắm lấy tay cô lôi nhanh ra ngoài giống như cô là một thứ rác đầy dơ bẩn mà anh chỉ muốn nhanh chóng tống ra ngoài.
Anh không hề dịu dàng nữa, ánh mắt nhìn cô cũng khác rồi. Mặc Phong đẩy cô ra ngoài, huôn mặt lạnh lùng nói:” Đừng bao giờ đến đây nữa. Tôi không muốn thấy cô ở đây“.
“ Tại sao, em không được đến đây?”, Tố Bạch bướng bỉnh hỏi.
“ Cô muốn biết tại sao? “, Mặc Phong cười lạnh .
Tố Bạch nhìn Mặc Phong, trái tim đau đến thắt lại. Làm ơn đừng nói những lời tàn nhẫn như vậy .
“ Giữa tôi và cô sớm đã không có quan hệ.Tôi chỉ là muốn chơi đùa với cô một chút, vậy mà cô lại cho đó là tình yêu? “.
Tố Bạch bất lực, nở một cười đẹp đến đau lòng. Giống như cánh hoa đang dần tan biến trong không khí. Cô quay lưng rời đi, nước mắt cuối cùng cũng lăn dài trên má. Cô cảm thấy vị tanh tanh của máu đang hòa vào nước mắt. Tố Bạch đưa tay quệt một cái thì ra là máu thật, cô lấy chiếc khăn trong túi nhẹ nhàng lau đi vệt máu. Đã lớn như vậy, còn chảy máu cam cô cười yếu ớt bước đi trên con đường thưa thớt.
Tại sao ông trời lại mang cô đến thế giới này? Ngay từ khi sinh ra đã bị bỏ rơi, bị ghẻ lạnh. Đến khi lớn lên, muốn yêu một người lại trở thành giấc mộng xa vời như vậy. Người yêu thương cô cũng ra đi, người cô yêu lại nhẫn tâm chà đạp cô. Rốt cuộc cô có được những gì cơ chứ?.
Tố Bạch mệt mỏi ngồi bệt xuống đất, cô thẫn thờ nhìn người qua người lại. Trái tim lại trống rỗng đến mơ hồ.
“Em không quan tâm đến những vết thương trong lòng mình
Chỉ lo lắng rằng ai sẽ ở bên cạnh anh”
--- ------ -------
Tiên Y đặt một ly sữa nóng trên bàn, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô :” Nếu không phải anh tinh mắt thấy em ,nói không chừng bây giờ em đã ướt như con chuột lột rồi“.
Tố Bạch gật đầu:” Cám ơn “.
“ Thật ra em có thể nhìn theo một hướng khác mà”, anh nhìn ra ô cửa sổ có chút suy tư nói.
Tố Bạch lắc đầu:” Sớm đã không thể rồi“.
Mùi hương thơm của vị sữa khiến cho tâm cô bình thản lại không ít, Tố Bạch nhìn cơn mưa ngoài kia nói tiếp:” Trái tim đã đánh mất từ lâu rồi, Tiên Y yêu người thật sự không dễ dàng, quên một người lại càng không dễ gì. Huống hồ, là em nợ anh ấy. Cho dù anh ấy khiến em tổn thương đến đâu, em cũng chấp nhận . Chỉ có như thế em mới nhìn thấy anh ấy và nghe được giọng nói của anh ấy. Anh nói em nhu nhược cũng được, bởi vì anh không phải là em ,anh sẽ không hiểu được cảm giác của em “, Tố Bạch cười nụ cười thật buồn “ Anh ấy giống như là thuốc phiện, mà em là con nghiện mãi không thể dứt ra“.
Tiên Y thở dài, không đáp. Anh nhìn Tố Bạch lòng lại dâng lên một cảm xúc khác thường, đôi mắt cô rất đẹp một nét đẹp ánh lên nỗi bi thương lại có chút bình thản . Anh hỏi:” Làm sao em có bình thản như vậy?”.
Cô cười khan đáp:” Bình thản bởi vì đã quyết định. Quyết định là sẽ chờ . Chờ một ngày anh ấy nói yêu em“.
Đôi khi yêu một người lại khiến con người ta thay đổi đến kỳ lạ. Thanh xuân của mỗi người đều là cố chấp theo đuổi những thứ xa vời như vậy. Có lẽ vì họ còn trẻ họ dư dả quá nhiều thời gian, nên vô tư cho đi khoảng khắc mà họ nghĩ rằng nó không quan trọng. Sau này, khi nhận ra mới thấy lúc ta quay đầu nhìn lại mọi thứ vẫn không có gì thay đổi chỉ có hình bóng của người xưa đã biến mất từ bao giờ mà thôi.
Tố Bạch nhìn vào đôi mắt Tiên Y, rất chân thật nói:” Ít ra bây giờ em cảm thấy rất may mắn. Chí ít anh ấy có hận em, có ghét em cũng tốt chỉ có như vậy anh ấy mới để ý đến em . Điều đó cũng có nghĩa là trong tâm anh ấy có em “ .
“ Em không hối hận đã từng được anh yêu
Chỉ là không thể yêu đến trọn kiếp
Chỉ cần được hạnh phúc dù là ngắn ngủi cũng đủ rồi
Chỉ cần không tiếc nuối thì sẽ tìm được niềm vui”
( Trích “ Tôi không hối hận” )