Mỹ Phượng vận một thân màu đỏ rực rỡ đén chói lóa. Mái tóc được cột lên gọn gàng. Tố Bạch vừa ý , ngón tay cái nâng lên “ Duyệt “.
“ Có thật là đẹp không?”, Mỹ Phượng lo lắng hỏi.
“ Thật, cậu là số một đấy”, Tố Bạch nhìn Mỹ Phượng gật đầu khen.
Mỹ Phượng xoay hai vòng trước gương, khuôn mặt được trang điểm hoàn mỹ trông cô giống như một con búp bê bằng sứ rất đáng yêu.
“ Lần xem mắt này, đảm bảo là thành công hoàn mỹ”, Tố Bạch tự tin nói.
“ Cậu đừng có mà an ủi tớ, đây là lần thứ mười tớ đi xem mắt rồi“.
Tố Bạch cười thành tiếng, vỗ vai Mỹ Phượng khích lệ:” Yên tâm lần này có tớ đi chung , nếu tên đó tuấn tớ sẽ đá lông nheo cho cậu“.
“ Chỉ mong đây là lần cuối”, Mỹ Phượng thở dài nói.
--- ------ ---
Tại cửa hàng thức ăn nhanh, bài trí bên trong rất thanh lịch ,nhân viên cũng rất tốt . Một chiếc bàn được đặt ở một góc nhỏ , khăn trải bản được chọn một màu hồng nằm ngăn nắp ở đó, một bông hồng được cắm vào lọ nằm yên tĩnh ở trên bàn. Tố Bạch bước tới hơi khom người cúi chào người đối diện, ánh mắt di chuyển trên dưới đánh giá người đàn ông này một phen.
Khuôn mặt của anh ta khá là tuấn, đôi mắt đen như màn đêm sâu thẳm . Anh ta mặc áo sơ mi màu xanh đậm, dáng người cao gầy nhưng lại không có vẻ yếu đuối. Tố Bạch thầm gật đầu nghĩ “ Không tệ “.
“ Xin lỗi đã đến trễ”, Tố Bạch cười gượng nói.
Người đàn ông đối diện nhìn Tố Bạch có chút kỳ lạ “ Cô là…?”.
“ Tôi là Tố Bạch bạn của Mỹ Phượng“.
“ Mỹ Phượng?”, đôi mắt đen lóe lên một tia sáng sâu xa hỏi.
Tố Bạch thản nhiên nhìn lại cặp mặt đang đánh giá mình , mỉm cười đến xinh đẹp.
Hôm nay, bầu trời rất trong. Tố Bạch mặc chiếc váy dài tới đầu gối, làm toát lên vẻ đẹp dịu dàng mà đơn thuần. Mái tóc dài mượt mà để gió thổi bay thật tự nhiên.
“ Anh Tùng đang làm gì?”. Tố Bạch mỉm cười hỏi đối phương.
Người đàn ông đối diện hơi mỉm cười, anh ta lấy ra một tấm danh thiếp đặt lên bàn nói:” Xin lỗi, chắc là cô nhận lầm đối tượng xem mắt rồi. Tên của tôi là Trần Anh Triệu, không phải là Tùng“.
Tố Bạch ngạc nhiên , cầm danh thiếp lên xem liền nuốt một ngụm nước bọt . Cô đứng dầy , hướng tới người kia “ Thật xin lỗi, đã làm phiền rồi“.
Trần Anh Triệu mỉm cười đứng dậy, đưa bàn tay về phía Tố Bạch lịch sự nói:” Rất vui được quen biết với Bạch tiểu thư“.
Tố Bạch cười khan nói:” Là nhầm lẫn, nhầm lẫn“.
“ Không sao, tôi cũng chỉ mới đến đây lần đầu tiên. Không ngờ lại có thể gặp được một cô gái xinh đẹp như cô Bạch đây“.
Tố Bạch bước ra khỏi cửa hàng liền gọi điện cho Mỹ Phượng , không kìm được mà quát lớn:” Mỹ Phượng , cậu muốn chết?”.
“ Xin lỗi, tớ gửi nhầm địa chỉ . Là cửa hàng bánh ngọt ở gần trung tâm mới đúng“.
“ Cậu được lắm, xem tớ sẽ xử cậu ra sao”, Tố Bạch nghiến răng nói.
--- ------ ------ ---
Thời tiết vốn đang tốt đẹp lại đột nhiên kéo mưa, cơn mưa vội vã đổ xuống lòng đường. Tố Bạch thầm mắng một câu:” Chó cắn “. Cô chạy vội vào trạm xe buýt trú mưa. Dòng người qua lại thật đông đúc, kẻ đi xuôi, kẻ về ngược cứ như vậy chen lấn trên con đường mưa.
Hạt mưa ào ào chảy xuống rồi hòa vào lòng đất, Tố Bạch cảm thấy hơi lạnh cô nhẹ rùng mình một cái.
Đột nhiên một chiếc xe hơi chạy nhanh qua khiến mắt nước văng lên, Tố Bạch chưa kịp phản ứng lại thấy một dáng cao ngất đứng chắn trước người mình. Cô ngạc nhiên nhìn người phía trước “ Anh?”.
Trần Anh Triệu cười nhẹ một cái, cũng nói gì nữa.
Tố Bạch đứng yên bất động , cảm thấy cơn mưa ngày một lớn liền nói:” Anh cứ che cho tôi như vậy sẽ bị cảm mất“.
“ Tôi là đàn ông”, anh chỉ thản nhiên nói.
Tố Bạch mở to đôi mắt đẹp nhìn anh, nghĩ thầm” Cái gì đàn ông? Đàn ông thì không bệnh sao? Anh ta bị thần kinh ư?”.
“ Sao anh lại ở đây?”, cô hỏi.
“ Muốn đi tham quan một chút“.
“ Anh không phải người ở đây sao?”. Cô tò mò hỏi.
Trần Anh Triệu cúi đầu nhìn đôi mắt sáng của cô, đáp:” Tôi sống ở Luân Đôn từ nhỏ“.
Tố Bạch gật đầu :” À “.
Thời gian cứ thế trôi qua, cơn mưa cuối cùng cũng thôi rơi. Đám mây trắng lại trở lại trả lại bầu không khí có chút ẩm ướt . Tố Bạch nhìn bầu trời nở nụ cười diễm lệ :” Cầu vồng thật đẹp“.
Trần Anh Triệu cũng nhìn theo cô :” Không phải lúc nào cầu vồng cũng xuất hiện sau cơn mưa. Hôm nay, có lẽ là một ngày tốt lành“.
“ Ừm, đã lâu rồi tôi không nhìn thấy cầu vồng “, cô hà hơi dài nói.
Số phận của mỗi con người vẫn luôn là bất ngờ như vậy. Có thể thay đổi bất cứ lúc nào. Là duyên hay là nợ. Là cuộc gặp gỡ một lần rồi tương phùng hay mãi mãi chỉ lướt qua nhau như người dưng?.
Cuối cùng, chân trời của mỗi người là ở đâu? Trên thế gian này có tồn tại một nơi gọi là cuối chân trời góc bể hay không?
Tình yêu có còn mãi mãi hay theo thời gian dần phai nhạt đây?
Có thật nhiều câu hỏi được ra, nhưng đáp án mãi vẫn là một ẩn số mà câu trả lời ở mỗi một con người sẽ có một cách trả lời của riêng mình.