Trần Anh Triệu bước vào phòng.
Căn phòng không bật đèn, cũng không kéo rèm cửa, ánh sáng từ bên ngoài không lọt vào trong, trước mắt anh tối đen.
Trần Anh Triệu đứng im vài phút, cuối cùng chậm rãi tiến vào bên trong.
Có một người đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách.
Anh thử gọi một tiếng: “Tố Bạch?”
Một tiếng tách vang lên và đèn bàn bật sáng.
Anh nhìn chăm chú người ở trước mặt, chân vô ý thức lùi lại một bước. Đây là Tố Bạch?
Gương mặt cô tiều tụy, gò má hõm lại, anh gần như không nhận ra cô.
Anh ngây người nhìn cô, không biết nên làm gì.
Một lúc sau cô mở miệng trước: “Sao anh đến đây?”
Giọng cô có chút hơi khàn khàn . Trần Anh Triệu tiến lên một bước quỳ xuống trước đầu gối cô và giơ tay vuốt ve gương mặt xanh xao của cô.
“Em xấu lắm phải không? “ Tố Bạch mỉm cười nhìn anh.
Nụ cười của cô khiến anh cảm thấy đau lòng.
“ Anh đưa em đến bệnh viện”
Tố Bạch lắc đầu :” Không cần đâu”
Trần Anh Triệu thở dài không nói nữa.
Bên ngoài không biết trời còn sáng hay đã tối, ở trong phòng ngày đêm khó phân biệt. Hai mươi bốn tiếng đồng hồ trôi qua với cô bây giờ mà nói ngày cũng như đêm. Có lẽ cô sẽ không bao giờ quay lại nơi này nữa.
“ Anh Triệu, em muốn rời. Nhưng trước khi đi, em muốn gặp người đó một lần cuối“.
Dưới con mắt nhìn đăm đăm của cô, Trần Anh Triệu có chút chạnh lòng.
Căn phòng yên tĩnh không một tiếng động. Tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ ở góc phòng vẫn không ngừng nghỉ.
“Em muốn nói lời tạm biệt phải không? “ , anh hỏi cô.
Cô trầm mặt một lúc rồi lên tiếng: “Em muốn anh ấy quên em đi. Hy vọng anh ấy có thể bắt đầu cuộc sống mới“.
Trần Anh Triệu thở dài, anh vuốt nhẹ tóc cô: “ Được, anh sẽ đưa anh ta đến gặp em“.
--- ------ -----
Mặc Phong bước vào khu vườn trồng đầy hoa hướng dương.
Tố Bạch mặc chiếc váy màu vàng nhạt, mái tóc dài đã cắt ngắn. Đã bao lâu, anh không nhìn thấy cô. Hai chân có chút run rẩy, không dám bước tới vì sợ cô sẽ biến mất một lần nữa.
“ Tố Bạch “, giọng nói hơi khàn vang lên.
Tố Bạch quay lại, nhìn thấy gương mặt điển trai của đã xuống sắc rất nhiều, hai mắt thâm quầng, râu cũng mọc rồi. Trái tim đau đớn khiến cô muốn rơi nước mắt. Tố Bạch ngẩng cao đầu để giấu đi giọt nước muốn chảy xuống. Cô mỉm cười dưới ánh nắng sáng “ Đã lâu không gặp, anh gầy đi quá“.
Mặc Phong tiến lại gần, tiến tay kéo chiếc ghế ngồi xuống, hai mắt chăm chăm nhìn cô không rời:” Em ốm đi nhiều quá, không khỏe sao?”.
Cô cười lắc đầu :” Em rất tốt, có lẽ vì lo việc hôn sự nên có chút mệt mỏi“.
Anh nắm chặt lấy tay cô, dôi mắt như đại dương giờ phút này lại giống như ngọn lửa bừng bừng cháy :” Em đừng rời bỏ anh. Đừng kết hôn với anh ta“.
Tố Bạch trầm lặng , cô cúi đầu vuốt ve bàn tay anh :” Mặc Phong hãy quên em đi , hãy bước về phía trước chắc chắn anh sẽ gặp được người tốt hơn em“.
Mặc Phong lắc đầu như một đứa trẻ :” Không.Em muốn anh làm gì cũng được ,xin em đừng rời anh“.
Cô ngẩng đầu kiềm nén không cho nước mắt rơi , cười khan :” Mặc Phong anh thay đổi quá, chỉ vài ngày không gặp anh khiến em nhận không ra nữa rồi“.
Ánh sáng ban mai chiếu xuống khoảng không của khu vườn.
Cô chăm chú quan sát anh.
Cô ngắm anh một cách kỹ lưỡng, ngắm đôi lông mày và lông mi rậm đen nhánh và đôi môi với đường nét mê hoặc của anh, trong lòng thầm hỏi không biết đã bao lâu tôi chưa ngắm kỹ anh như lúc này.
Tố Bạch muốn vuốt ve gương mặt anh nhưng bàn tay giơ ra đột ngột dừng lại ở giữa không trung. Cô gượng cười nói :” Em để quên một thứ ở căn nhà nhỏ ở Paris rồi, nếu anh tìm thấy phong bì đấy thì em sẽ suy nghĩ lại “.
Đôi mắt anh lóe sáng :” Em nói thật?”.
Cô cười gật đầu “ Ừ“.
“ Mặc Phong xin lỗi” Tố Bạch đau đớn nhìn anh có chút lưu luyến không nỡ buông tay. “ Hy vọng anh sẽ gặp được người khác yêu anh nhiều hơn em, vĩnh biệt“. Cô yên tĩnh ngắm nhìn bóng lưng kiêu ngạo của anh đang dần khuất xa, lòng như rơi vào vực sâu vô tận.
Mãi về sau này, ký ức năm đó cũng trở nên mờ nhạt, chỉ có hình ảnh của cô gái yếu đuối nhưng mạnh mẽ ấy là luôn rõ ràng. Cô ấy ngồi dưới ánh nắng rực rỡ, cô ấy cười, cô ấy nói, tất cả, tất cả những điều đấy anh sẽ không thể nào quên ,từng chút từng chút một vẽ lên thanh xuân của hai người.