Mỹ Phượng vui vẻ nắm tay Tố Bạch đi dạo trên phố, cô vận một chiếc áo thun màu trắng phối với chiếc váy ngắn, mái tóc ngang vai nhuộm màu nâu khói, trông rất cá tính lại có chút đáng yêu. Tố Bạch thì ngược lại, mái tóc dài được cột gọn gàng bằng một sợi dây, cô mặc áo sơ mi trắng thùng thình, quần jeans cạp cao tối màu rách rưới , mang một đôi giày trắng. Hai người hai phong cách, đi bên nhau lại trở nên khá hòa hợp.
“ Bạch Bạch ăn kem nhé! Nhớ lúc chúng ta còn đi học , mỗi ngày đều ăn kem đến ê răng“.
Tố Bạch phì cười , đi theo Mỹ Phượng. Cả hai vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ.
“ Bạch Bạch, tuổi thanh xuân của chúng ta đã qua một nửa rồi”, Mỹ Phượng nuối tiếc nhìn cây kem trong tay.
Tố Bạch gật đầu phụ họa:” Phải, tuổi thanh xuân đã trôi qua rồi. Thời gian chính là kẻ điên cuồng đã cướp tuổi trẻ của chúng ta“.
Mỹ Phượng ngồi xuống hàng ghế ven đường , dưới gốc cây anh đào. Cô nheo mắt cười nói :”Nhớ lúc đó, cậu là thiên tài của trường học người người ngưỡng mộ. Vậy mà, vừa tốt nghiệm phổ thông cậu từ một thiên thần trở thành một ác ma trong lòng người “.
Tố Bạch nhìn dòng người qua lại, lòng hơi nghẹn ngào “ Phải rồi, tuổi trẻ luôn là điên cuồng “.
‘’ Tớ nhớ mãi cái lúc , cậu đứng giữa lớp học cầm lon nước ngọt đổ lên đầu con ả kiêu ngạo kia. Sau đó, rất bình thản nói :” Xin lỗi, tôi lỡ tay“. Lúc đó , tớ cười đến nghiêng ngã.”.
Tố Bạch phì cười.
Mỹ Phượng nhìn Tố Bạch :” Thật ra, trong lòng tớ cậu là một nữ thần. Tớ rất thích bản tính thẳng như ruột ngựa của cậu. Còn nhớ khi ấy , tớ hỏi cậu :” Hồ Tố Bạch cậu nên đóng vai hiền , tại sao cứ thích đóng vai ác?”, cậu chẳng thèm nhìn tớ lấy một cái rồi nói :” Thà làm người ác để phút cuối mới chết, còn hơn làm người tốt rồi chết sớm“.”.
Tố Bạch xoay người ôm Mỹ Phượng, hai cô gái xinh đẹp ngồi dưới gốc cây ôm nhau đến rơi nước mắt.
“ Bạch Bạch, chúng ta mãi là bạn của nhau đúng không?”
Tố Bạch gật đầu:” Phải, mãi là bạn“.
Mỹ Phượng vừa nấc vừa nói:” Sau này, có chồng cũng không được quên nhau“.
“ Nhất định là thế“.
Hồi còn đi học, Tố Bạch là một học sinh gương mẫu. Là hoa khôi của trường, Mỹ Phượng khi ấy rất nhút nhát cô theo gia đình từ Canada sang đây . Lần đầu tiên , cô vào lớp đã bị mọi người cô lập . Lúc dó , đã có một tay nhỏ nhắn đưa ra Tố Bạch ngọt ngào cười với cô :” Cậu không sao chứ?”. Thời gian trôi qua, Mỹ Phượng và Tố Bạch dần lớn lên cả hai cùng vào học chung trường cấp hai, rồi cấp ba. Mãi cho đến khi lên Đại học, Tố Bạch là một thiên tài, cô học bài rất nhanh chỉ cần nhìn qua một lần liền nhớ không xót một chữ. Tố Bạch thích mở một công ty do mình làm chủ, còn Mỹ Phượng thích làm một nhà thiết kế. Thế là cả hai quyết tâm cùng thi vào trường Quốc tế có tiếng nhất.
Kết quả, Tố Bạch đứng đầu bảng là người ó điểm cao nhất, còn Mỹ Phượng đứng thứ ba. Cả hai vui mừng cùng đi ăn mừng. Sau khoảng thời gian nghỉ hè, Mỹ Phượng gặp lại Tố Bạch cô đã thay đổi. Không hay cười như lúc trước nữa, chỉ thỉnh thoảng cười lạnh lùng một cái, khi đi học sẽ nằm ngủ gà ngủ gật trên bàn. Môi trường ở Đại học thật rộng lớn, có đủ loại người ở đó. Khi đó , Tố Bạch vốn xinh đẹp nhưng lạnh lùng như loài hoa nở bắc cực đầy băng giá. Điều khiến cho Mỹ Phượng lo nhất chính là bọn người ganh tỵ kia sẽ kéo đến gây chuyện, đối mặt với đám người giàu có kia Tố Bạch lại không hề tỏ ra yếu đuối chút nào. Tố Bạch không thương tiếc cầm chai rượu trên tay thẳng tay đập lên đầu bọn kia, khiến cho bọn nó chảy máu đầu phải nhập viện . Thế là cô thản nhiên được mời vào đồn cảnh sát ngồi.
Tuổi thanh xuân ấy, Mỹ Phượng là người đã chứng kiến hết thảy mọi thứ xảy ra với Tố Bạch. Cô không giống như Tố Bạch, cô may mắn hơn bạn mình. Mỹ Phượng có gia đình , có ba có mẹ thương yêu mình, còn có em trai kháu khỉnh nữa. Cùng xuất thân trong giới thượng luư nhưng Tố Bạch không may mắn có gia đình yêu thương như Mỹ Phượng, mẹ Tố Bạch chỉ hận không thể giết cô chết đi, còn bố Tố Bạch chỉ mãi đi công tác. Tố Bạch sống trong nỗi cô đơn , sống trong sự khinh bỉ ghét bỏ của mẹ ruột. Người bố kia chỉ biết đến tiền, đôi khi sẽ hỏi thăm cô vài câu rồi bỏ cho cô vài cọc tiền trên bàn.
Ngày lễ tốt nghiệp, Mỹ Phượng có thể nhìn thấy sự cô tịch nơi đáy mắt Tố Bạch. Người người đều vui vẻ chụp hình luư niệm, có ba có mẹ ở bên cổ vũ. Tố Bạch chỉ đứng ở một góc xa , tay cầm tấm bằng tốt nghiệp. Cô lặng lẽ đứng đó, cười ngây ngốc khi thấy người khác hạnh phúc bên gia đình. Mỗi lần, nghĩ lại Mỹ Phượng lại cảm thấy đau ê ẩm ở đáy tim. Mỹ Phượng cảm thấy Tố Bạch đối với cô không phải chỉ dừng ở chữ bạn mà hơn thế, Tố Bạch giống như người thân của Mỹ Phượng , cô thật lòng rất quan tâm lo lắng cho Tố Bạch.
Mỹ Phượng lau nước mắt , hưng phấn nói :” Còn nhớ bài hát ngày xưa chúng tay hay hát không ?”.
Mỹ Phượng đứng lên xoay người đối mặt với Tố Bạch, cô lùi ra sau vài bước. Đôi mắt khép hờ, tiếng hát ngân nga thành lời:
“Ngày còn thơ ngây biết đâu điều gì
Học hành như thế, biết sao qua kì
Mà còn không biết lí do sao mình không hơn thế.
Phiền lo trên con đường về
Giờ này ai say giấc trong thư viện.
Muộn học như thế suốt bao hôm liền
Từng dòng công thức cứ nối đuôi như là mê cung ấy
Chỉ mong, ta được yên chốn đây.
Phút giây đong đầy dừng lại nơi chốn ấy
Bước trên con đường về ngày tương lai ấy
Ngày khai trường đó không quên phút giây ta gặp được nhau nhé
Ngại ngùng ánh mắt khẽ nhìn
Bước quanh sân trường mình cùng nhau ca hát
Ngắm sao trên trời vào một đêm gió mát.
Còn ánh đèn sáng trên kia, có ai đang nô đùa trên lớp
Rọi soi sân trường cùng ánh trăng.
Cậu thường thức trắng suốt đêm ôn bài.
Điệu nhạc đêm ấy vẫn nghe trên đài.
Cùng nhau đi khắp nơi ta chụp hình bao con phố.
Giờ nay còn đâu, ta dần xa cách xa.
Vẫn chưa ôn bài dù ngày thi sắp đến
Phút giây chia lìa, rồi mùa thi cũng đến
Ngày mai thật sáng tươi đang đón ta nơi chân trời đầy nắng?
Cầm tay nhau trên con đường.
Tháng năm trôi dần, tựa hồ như cơn gió
Có chăng không còn gặp người nơi chốn đó?
Vùi sâu những nỗi nhỡ nhung, cất riêng tôi bức hình năm ấy
Dù qua bao đổi thay vẫn nguyên
Dù rằng đôi mắt có khi mơ hồ
Dù lòng chất chứa, vẫn luôn im lặng.
Ngồi cùng nhau bao tháng năm lúc này tôi muốn nói
Rằng trong lòng tôi, cậu chưa cách xa.”( trích bạn thân yêu)
Giữa biển người bao la, Tố Bạch ngồi ngay ngắn nhìn Mỹ Phượng cất giọng hát ngọt ngaò. Gió vi vu thổi theo những cánh hoa rời cành . Tố Bạch mỉm cười nhìn người bạn thân này “ Cảm ơn cậu đã ở bên tớ“.
Mỹ Phượng kết thúc bài hát, liền nở nụ cười ngây ngốc nhìn Tố Bạch. Hai cô gái ấy, đã nhìn nhau cười đến khi đỏ cả mắt mới thôi.
Trong hàng vạn người này, mỗi ngày rồi sẽ trôi qua. Trái đất chưa bao giờ ngưng chuyển động , chúng ta lướt qua nhau có một vài người trong cuộc đời này mãi mãi là người dưng, và một vài người còn lại sẽ mãi ở bên bạn . . .
Sau naỳ, khi tuổi thanh xuân qua đi, chúng ta chỉ biết hát lại những bài hát đã cũ ấy , trong màng hơi nước. Có một vài người bạn sẽ không thể nào quên được cũng như một số việc đã qua bạn không thể quên đi. Thời gian cứ thế trôi đi, tuổi tác cũng nhiều lên, tuổi trẻ cũng từ từ qua đi không thể nào quay lại nữa.