Youji khẽ nhấn vào chuông cửa. Lần này, một bà cụ mở cửa.
- Obaa-san, cho con hỏi Akari có ở nhà không ạ?
- Cậu tìm Akari à? Tiếc quá nhỉ, con bé đã đi ra ngoài rồi.
Lại nữa, cậu lại nghe được một câu trả lời tương tự. Lần trước, ông của cô cũng đã nói với cậu như thế. Và một vài lần trước đó, câu trả lời cũng không khác bây giờ là bao.
Chẳng hiểu sao dạo gần đây Akari lại hay lảng tránh cậu. Nhìn thấy cậu, Akari hoảng sợ giống như gặp ma, và sau đó quay người bỏ chạy thật nhanh. Akari còn đi học rất sớm, nhiều lúc cậu đến nhà cô hỏi thì nghe được cô đã đi từ sớm rồi. Chẳng lẽ cậu có vấn đề gì ư?
- Cậu là bạn của Akari phải không?
- Vâng...
Bà của Akari chợt hỏi khiến Youji giật mình thoát khỏi những suy nghĩ mơ hồ. Cậu khẽ đáp rồi quay người bước đi để tránh làm bà cụ khó xử vì nãy giờ cậu vẫn đứng trước cửa nhà bà. Và cậu chợt đứng yên khi thấy bà của Akari hỏi:
- Con bé lại có vấn đề gì phải không?
Youji suy nghĩ một chút, rồi hơi cười cười đáp:
- Thực ra thì... con... cũng chưa biết ạ. Chẳng hiểu sao những ngày gần đây cậu ấy hay trốn tránh con, con cũng chưa từng chạm mặt với Akari kể từ mấy ngày trước. Akari đang tiến triển rất tốt mà...
- Vậy là... từ trước đến giờ cậu vẫn luôn giúp đỡ con bé?
- À thì... cũng có thể gọi là như thế. Với lại cũng có một người bạn khác muốn Akari trở lại con người vốn có của cậu ấy. Nhưng mà hình như con gặp phải vấn đề gì rồi thì phải. - Cậu nói rồi gãi gãi đầu, môi nở nụ cười gượng gạo.
Bà của Akari cũng nhìn cậu và mỉm cười:
- Thật sự cảm ơn cậu nhé!
- Không... không có gì đâu ạ... - Youji vội xua tay. - Con vẫn chưa giúp được gì cho cậu ấy cả.
- Cậu thật tốt vì đã làm bạn với con bé. Kể từ ngày ba mẹ của Akari qua đời, thì con bé hoàn toàn tách biệt với mọi người. Bạn bè cũng dần dần xa lánh con bé bởi vì nó không chịu nói chuyện và mở lòng với ai, và họ cũng ngại cái khuôn mặt luôn u ám vô cảm của con bé...
Như chợt nhớ ra điều gì đó, cậu liền bước về phía bà cụ, hỏi:
- Obaa-san, có thể cho con biết đã có chuyện gì xảy ra với Akari sau khi ba mẹ cậu ấy qua đời không?
- Ồ, vậy là cậu chưa biết rồi. - Bà của Akari quay người. - Vào nhà đi rồi ta sẽ kể cho cậu nghe...
- Vâng, con xin phép.
Bà của Akari rót trà ra tách. Youji nhìn chằm chằm vào chiếc tách trà. Nước trà lóng lánh và hơi bốc lên nghi ngút. Bà cụ nâng tách uống một ngụm trà, rồi hướng mặt về phía mảnh sân còn vương chút ánh nắng yếu ớt sau cơn mưa.
- Vậy là mùa mưa lại đến rồi nhỉ...?
- ... - Youji ngơ ngác khi bà cụ bắt đầu câu chuyện không có liên quan gì.
- ... Chắc là con bé lại nhớ đến những ngày tháng đó rồi.
- ...
- Năm năm trước, lúc đó Akari mới mười tuổi. Vào đúng ngày sinh nhật của con bé, ba mẹ con bé vì tai nạn mà qua đời trong khi đang trên đường mua đồ sinh nhật. Cảnh sát cho rằng vì hôm đó trời mưa lớn, tầm nhìn lái xe bị giảm đi, ba của Akari không nhìn thấy thanh chắn đường nên xe của hai đứa nó không cẩn thận đâm vào vách núi khi bẻ tay lái ở chỗ khúc cua. Akari đã đứng cả giờ đồng hồ ngoài trời mưa khi ta và chồng đang sốc trước cái chết đột ngột của hai đứa nó. Trong tang lễ của ba mẹ con bé, Akari thậm chí không thể rơi một giọt nước mắt. Sau đó, mùa mưa cũng bắt đầu...
- ... Akari chuyển đến sống cùng gia đình ta ngay sau đó. Ta không biết đã có chuyện gì xảy ra, hay con bé nghe được những gì, cũng có thể là nó bị sốt sau khi dầm mưa, nhưng buổi tối một ngay kia khi chuẩn bị gõ cửa phòng con bé, ta đã nghe Akari nói mấy câu đại loại như Làm ơn hãy dừng lại! Ai đó hãy tắt chúng đi! hay Đừng vang lên nữa mà! Akari đã khóc và liên tục nói những câu như vậy vào những ngày sau đó, thậm chí đến khi mùa mưa kết thúc. Ta đã cho con bé đi khám ở nhiều nơi rồi, nhưng bác sĩ bảo không có vấn đề gì cả...
Bà cụ thở dài, uống một ngụm trà nhỏ, rồi lại tiếp tục kể:
- Và sau đó thì tính cách con bé thay đổi hoàn toàn. Đặc biệt cứ vào mùa mưa thì tính cách con bé thật sự rất u ám...
Youji nắm chặt hai tay đến nỗi đổ mồ hôi, và nhớ đến ngày đầu tiên khi cậu nói chuyện với cô, cô đã từng nói với cậu với giọng nửa đùa nửa thật:
Tớ có thể nghe được giai điệu của mưa! Thật đấy!
Vào những ngày mưa, tớ có thể nghe được những bản nhạc buồn. Tớ đã viết lại chúng và thêm lời, nên cũng có thể không tính là sáng tác của tớ nhỉ? Cậu giữ bí mật giùm tớ nhé!
Yoshida này, cậu nói xem, tớ có giống như sứ giả của mưa không?
Mưa thì lúc nào cũng buồn thôi.
Vốn dĩ chẳng có ai thích mưa cả. Nó lạnh, và ảm đạm. Ngay cả tớ cũng thế. Cậu cũng thế, đúng không?
Lúc đó, cậu đã nghĩ Akari nói đùa, nên cậu chỉ cười và không quan tâm đến ẩn ý trong đó, cuối cùng thì cậu cũng hiểu rồi.
- ... Nhưng những ngày gần đây, từ khi cậu bắt chuyện với Akari, tính tình của con bé dường như đã tốt lên nhiều. Akari đã bắt đầu biết mỉm cười. À, có một ngày, ngày đầu tiên từ sau năm năm qua, hôm đó khuôn mặt của con bé rất rạng rỡ. Nên là, sau này hãy giúp đỡ và ở bên cạnh con bé nhé, nhờ cậu đấy! - Bà cụ nhìn Youji, mỉm cười, nụ cười của sự tin tưởng.
- Vâng... Con hiểu rồi. Nhất định con sẽ cố gắng.
Ngừng một chút, cậu lại lo lắng hỏi:
- Nhưng mà... Obaa-san chưa bao giờ nghĩ Akari sẽ làm gì đó dại dột ư? Như là... tự tử chẳng hạn...
Bà của Akari khẽ cười, khẳng định một cách chắc nịch:
- Ta biết Akari sẽ có nhiều lúc tuyệt vọng, nhưng với tính cách của con bé, ta chắc chắn Akari sẽ không làm điều gì dại dột đâu. Cậu cứ yên tâm nhé. Mà, phải rồi, ngày sinh nhật của con bé cũng sắp đến rồi nhỉ?
- Vậy ạ? Obaa-san, bây giờ con xin phép đi ạ.
Youji cúi gập người, và rời khỏi nhà bà cụ. Bà cụ nhìn theo hướng đi của cậu một lúc, rồi quay đi.
Youji vừa đi vừa nhìn xung quanh tìm kiếm hình bóng của Akari. Sau khi rời khỏi nhà bà cụ, đột nhiên cậu lại nghĩ tới những lời vừa rồi. Cậu lo Akari sẽ nghĩ đến những điều tiêu cực và hành động dại dột, nên cậu phải tìm được Akari và chắc chắn rằng cô không nghĩ đến điều tồi tệ đó.
Nhưng, đập vào mắt cậu bây giờ là cảnh Akari đang dần dần tiến ra phía giữa sông, và nước đã dâng đến đầu gối cô.
Vậy mà vừa nãy bà còn bảo rằng cậu sẽ không bao giờ làm điều dại dột.