Câu chuyện 2: Giai điệu của mưa
Vù...
Ầm ầm
Ào ào ào
Bầu trời được bao phủ bởi mây đen. Gió thổi mạnh làm ngiêng ngả cây cối. Mọi thứ bỗng chốc tối sầm lại. Rồi từng hạt mưa nhỏ rơi xuống mặt đất.
Những người đi đường vội vã tìm chỗ trú mưa, hay bật chiếc ô mà mình cầm theo, cũng có người chạy vội vào cửa hàng tạp hóa gần đó để mua cho mình một chiếc ô mới. Mọi người ai cũng vội vã hơn. Và những con đường đông đúc phút chốc vắng tanh, chỉ lác đác vài người che ô hay một vài chiếc xe chạy vụt qua...
Reng... reng... reng...
Tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ học kết thúc. Học sinh từ các lớp học ùa ra, bật ô mà mình cầm theo rồi cùng bạn bè của mình đi về. Học sinh ở các hành lang lớp học cũng thưa thớt dần.
Tạch... Tạch... Tạch...
Youji tắt hết các công tắc đèn trong phòng lớp mình rồi nhìn vào bên trong một lượt nữa để đảm bảo rằng mình không quên gì. Sau đó cậu mới cẩn thận kéo cánh cửa lại để ra về.
Trời mưa mỗi lúc một lớn hơn, rơi vào bên trong hành lang một ít làm Youji hơi lùi vào trong. Cậu không thể ra về vào lúc này vì quên mang theo ô, mặc dù lúc sáng cậu đã tự nhắc bản thân phải nhớ cầm theo ô đến cả chục lần. Youji khẽ buông một tiếng thở dài vì sự đãng trí của mình.
Cộp... Cộp... Tiếng bước chân vang lên, khẽ thôi, nhưng chẳng hiểu sao Youji lại nghe rõ mồn một. Cậu hơi quay người ra sau, và giật mình khi thấy một bóng đen từ từ bước về phía cậu. Đừng có nói là ma nhé...
Ực! Youji nuốt nước bọt nhìn bóng đen đang ngày một bước đến gần.
...
Akari cẩn thận sắp xếp sách vở trên bàn một cách chậm chạp nhất có thể để là người ra về sau cùng. Sau khi chắc chắn là học sinh trong lớp đã về hết, cô mới xách cặp ra về, không quên khóa cửa và tắt hết đèn trong lớp.
Cơn mưa vẫn rơi ngày một lớn hơn nữa, và điều đó làm Akari rất thích thú. Mục đích cô muốn ra về sau cùng là vì cô không muốn ai nhìn thấy hành động mà mình sắp làm.
Akari bước ra hành lang, đứng ra ngoài một chút, đưa tay vào túi áo khoác để bật ghi âm trên điện thoại.
...
Youji nhích người sang một bên và chuẩn bị tinh thần ứng phó với cái bóng đen.
Năm bước, bốn bước, ba bước, hai bước, một bước, và...
... Đó là một cô gái! Youji thở phào nhẹ nhõm. Nhưng có lẽ cô bạn không biết đến sự tồn tại của cậu nên mới ung dung ngắm nhìn mưa và... hát.
Hát? Hát ư? Youji ngạc nhiên tột độ nhìn cô bạn chằm chằm.
Nhưng cô bạn hát hay lắm, một bản nhạc mà Youji chưa từng nghe thấy bao giờ, mặc dù cậu đã nhiều lần lật tung cả internet để tìm một bài hát hay. Nhất định cậu sẽ hỏi cô ấy tên bài hát ấy và về nghe đến lúc nào chán mới thôi.
Bài hát này trông thật buồn...
***
Akari kết thúc bài hát, đồng thời lưu lại đoạn ghi âm.
Youji ngẩn người, dư âm lời ca trong trẻo của bài hát ấy vẫn văng vẳng trong đầu cậu.
Akari mở cặp sách, lấy ra chiếc ô màu đỏ và bật nó lên. Chợt, cô nhận ra bên cạnh mình có người, mà người đó lại là một tên con trai. Ôi! Ngượng chết mất thôi! Tan học không về mà còn đứng hát.
Nắm chặt chiếc ô trong tay, Akari chầm chậm quay sang bên cạnh, lí nhí:
- Tớ xin lỗi, tại tớ tưởng không có ai... Chắc là khó nghe lắm nhỉ?
- Không đâu, cậu hát tuyệt lắm. - Youji vội thanh minh.
- Thật à?
- Thật đấy!
- Hà... Tốt quá!
Akari thở phào như trút được gánh nặng. Cô quay sang nhìn Youji, mỉm cười.
- Cảm ơn cậu.
Youji như sực nhớ ra điều gì, liền hỏi:
- À mà bạn gì ơi, tên bài hát... Cậu có thể cho tớ biết tên bài hát lúc nãy được không? Tớ thích nó lắm.
Akari ngớ người ra một lúc, rồi cắn móng tay. Cô cười hì hì quay sang người bạn bên cạnh đang thắc mắc về hành động kì lạ của mình.
- Tớ xin lỗi, nhưng tớ cũng chưa biết tên bài hát.
- Hả? - Youji ngạc nhiên, khuôn mặt đơ ra trông thật buồn cười. - Sao lại không biết được chứ?
Có lẽ Akari biết nguyên nhân mà cậu ngạc nhiên như thế. Bởi không ai biết hát mà không biết tên bài hát của nó cả. Chắc là Akari phải nói sự thật cho người bạn này biết rồi...
***
- Oa... Cậu biết sáng tác bài hát sao? Tuyệt thật đấy!
Đôi mắt Youji chợt sáng rực lên. Akari có thể thấy trong mắt của cậu xuất hiện nhiều ngôi sao lấp lánh.
- Ừ. Tớ thích sáng tác bài hát lắm. Tớ thường ghi âm lời mình hát lại rồi viết lời ra, vẽ các nốt nhạc trên giấy, sau đó thực hiện trên máy tính và đăng nó lên internet. Ước mơ của tớ là được làm nhạc sĩ. Và hiện nay tớ đã có 22 bài hát của riêng mình, cũng nhận được một vài giải thưởng nhỏ dành cho nhạc sĩ nhí.
Akari hào hứng kể cho cậu nghe về sở thích sáng tác nhạc của mình. Còn Youji thì lắng nghe chăm chú. Và cậu nhìn thấy ở Akari niềm yêu thích cực độ về âm nhạc.
- À mà... - Akari tính nói tiếp thì chợt nhớ ra điều gì đó nên ngưng lại, quay sang Youji, nghiêng nghiêng đầu hỏi. - Này, nhưng sao muộn vậy rồi mà cậu còn chưa về nhà?
- Hả? À... Thì... Tớ...
Youji hơi bất ngờ trước câu hỏi của cô, nhưng cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
- Tớ quên mang theo rồi. Sáng nay tớ đã chuẩn bị nhưng đến khi đi lại quên mất.
- Ha... Ha ha ha ha...
Akari không ngờ đến việc cậu sẽ trả lời như vậy. Youji có thể thấy rõ hai vai cô run lên bần bật vì cố nín cười.
- Tớ... ha... tớ không ngờ... ha ha... cậu... ha...có thể quên ô...ha ha... vào mùa... ha ha... mưa đấy. Buồn cười... ha ha... chết mất. Quên ô... ha ha... vào mùa mưa... ha... cũng giống như... ha ha... ăn cơm... ha... mà quên nuốt.
Trong khi Akari vừa nói vừa cố gắng nhịn cười để nói rõ ràng hơn nữa thì khuôn mặt của Youji cũng đỏ bừng lên vì ngượng. Akari nhìn thấy biểu hiện đó nên cũng thôi không trêu chọc cậu nữa.
- Vậy bây giờ cậu làm sao về nhà đây?
- Tớ cũng không biết nữa.
Youji đáp. Akari quay người nhìn ra ngoài trời. Mưa vẫn rơi nặng hạt và chưa có dấu hiệu sẽ dừng lại.
- Vậy thì... - Akari quay sang Youji, khuôn mặt làm ra vẻ nghiêm trọng khiến cậu lạnh hết sống lưng. - Ta về cùng nhau đi!
- Hả? - Youji há hốc mồm kinh ngạc. - Về chung?
Akari gật đầu chắc nịch.
- Nhưng tớ...
- Sao vậy?
- Tớ sợ nhà ngược hướng.
- Hừm... Không sao, xem như làm việc tốt tích đức. Về thôi! - Akari mỉm cười và bật chiếc ô lên, ra dấu cho cậu cùng đi.
Youji ngẩn người nhìn nụ cười rạng rỡ của Akari, bất chợt đỏ mặt.
- Này bạn gì ơi...
- Tên tớ là Akari. Morimiya Akari.
- À, cảm ơn cậu, Akari. Tớ tên là Youji. Yoshida Youji.
- Về thôi, Yoshida-kun.