Chise nhìn vào mảnh giấy chứa các kí tự chữ số khó hiểu, rồi vò vò đầu khiến cho nó rối tung lên. Cô phốc lên chiếc giường trải đệm màu xanh lá, đưa tờ giấy ngang tầm mắt mình, lại thở dài. Từng câu nói của Toji lúc ở bệnh viện cứ vang vọng trong đầu cô.
Toji này, tại sao lúc nào những người bị giết luôn luôn tự tạo ra một mật mã khó hiểu như thế nhỉ? Chi bằng cố gắng với lấy một thứ gì đó rồi viết tên của người đã giết mình không phải nhanh hơn à?
Chise ngốc quá. Nếu như người đó thật sự viết tên của kẻ sát nhân mà bị phát hiện, tên sát nhân ấy sẽ hủy nó mất. Thậm chí còn dùng nó để hại những người vô tội.
Vậy đây lại là tên của một nhân vật trong truyện của cậu à? Tên của kẻ sát nhân ấy? - Chise vẫy vẫy tờ giấy có mật mã mà cậu vừa đưa cho mình, lơ đễnh hỏi.
Không phải. - Toji lập tức phản bác. - Đây chính là lời trăn trối của nhân vật dành cho một nhân vật khác.
Chise tròn xoe mắt ngạc nhiên.
Hế? Trăn trối á? Trăn trối gì ngắn thế?
Toji nhìn cô, cố gắng nén tiếng cười phát ra. Điều đó khiến mặt cậu nhăn nhó trông thật khó coi.
Điều quan trọng không phải là dài hay ngắn, mà là nhân vật đã muốn nói điều gì. Mà cậu thử nghĩ xem, lúc sắp chết rồi thì còn sức đâu mà viết cho dài chứ.
Ơ? Thế à?
Sau khi rời bệnh viện và về nhà, Chise đã dùng rất nhiều cách để tìm lời giải càng sớm càng tốt. Từ phản chiếu qua gương, ghép nối, cho đến tìm hiểu trên mạng,... bất kì cách gì mà cô nghĩ ra đều không thể tìm được câu trả lời. Với lại, đây là các con số chứ không phải một kí tự đặc biệt nào khác nên rất khó tìm ra câu trả lời. Còn nữa, cụm từ Bảng chữ cái này có ý nghĩa gì chứ?
Mình thật ngốc.
Chise thầm nghĩ. Cô chưa bao giờ tìm ra một câu trả lời nào chính xác cho các mật mã của Toji, mặc dù nhiều lúc đã giải ra câu trả lời cô vẫn chẳng hiểu vì sao lại có như thế. Chise nghĩ bụng có lẽ cô sẽ không bao giờ tìm ra câu trả lời này, nhưng ánh mắt mong chờ của Toji lúc đó khiến cô khó xử. Có lẽ cậu rất mong đợi một ai đó giải ra mật mã của cậu.
Có lẽ tớ hết hi vọng rồi.
Đột nhiên, câu nói đầy đau đớn của Toji vang vọng trong đầu cô.
Chẳng lẽ...
... Đây là lời trăn trối của cậu ấy.
Ý nghĩ ấy chợt hiện lên khiến Chise phát hoảng. Nếu thật sự như vậy, cô phải giải ra nó càng sớm càng tốt.
...
Một thời gian trôi qua, Chise vẫn không tìm thấy câu trả lời. Cô đã tìm thử nhiều cách trên mạng, thậm chí nhờ các anh chị tiền bối giỏi trong trường, nhưng nhận lại chỉ là những cái lắc đầu cùng những câu nói tương tự nhau.
- Furano-san, chị xin lỗi nhé.
- Xin lỗi em nhé Furano, anh đã thử rất nhiều nhưng không giải ra được.
- Tớ chịu thua rồi Furano-chi, tớ không tìm ra một mối liên kết nào cả.
- Bé Fu, anh xin lỗi.
- Chị xin lỗi em.
Không sao đâu ạ. Em xin lỗi đã làm phiền.
Chise nói, rồi chạy vụt đi.
***
Xin đừng bắt tôi! Tôi không phải là thủ phạm! Tôi không giết ông ta! Xin hãy tin tôi! - Người đàn ông hét lớn với khuôn mặt hoảng loạn. Giọng ông ta lạc đi, nghẹn ngào như sắp bật khóc. Nhưng cảnh sát xem như không nghe thấy, vẫn kiên quyết lấy chiếc còng tay bắt người đàn ông đứng tuổi. Người đàn ông gào thét đến khản cả cổ rằng mình vô tội, nhưng bởi ông ta không có chứng cứ ngoại phạm và những bằng chứng như buộc tội ông ta, nên cảnh sát bắt buộc phải mang người đàn ông về đồn.
Píp!
Toji thở dài. Cậu đưa tay lấy chiếc remote tắt ti vi rồi nằm ngã ra giường, kéo chiếc chăn trắng lên che ngang nửa khuôn mặt. Chise đang cắm những cành lily trắng vào bình, nhìn thấy biểu hiện kì lạ của cậu, cô không nén nổi ngạc nhiên liền hỏi:
- Toji-kun, cậu sao thế? Không khỏe à?
Rồi cô tiến tới bên giường bệnh của cậu, áp bàn tay mình lên trán cậu.
- Đâu có sốt?
Từ trong chiếc chăn trắng, giọng nói của Toji vọng ra rất khẽ nhưng cô có thể nghe rõ.
- Nee, Chise-chan, cậu nghĩ người đàn ông lúc nãy trong ti vi có phải là người đã giết ông giám đốc công ti đó không?
Giọng nói đó thật buồn, và tuyệt vọng.
- Tớ không biết nữa. Tớ không biết tình hình của ông ta nên không phán xét được. Cậu nghĩ sao, Toji-kun?
- Tớ nghĩ là không phải đâu. Một người khi bị phát giác là đã phạm tội, họ thường nhận tội hay cúi đầu xấu hổ. Nhưng người đàn ông đó cố gắng giải thích, và không chấp nhận việc mình bị gán tội hay bị bắt. Ông ta cảm nhận được hoàn cảnh mà gia đình ông ta phải chịu khi ông ta bị xem là kẻ giết người...
Chise gật gật đầu, cũng có thể là như thế lắm chứ.
- Nhưng mà, chỉ nói suông như thế thì không đủ chứng minh ông ta vô tội. - Chise nói, tay cô khẽ sửa lại mấy bông lily.
Cả cô và Toji đều hiểu, nếu muốn chứng tỏ một điều gì đó, cái cần nhất là bằng chứng. Nếu không có bằng chứng, thì những cái nói ra đều là lời vu oan người khác.
- Tớ biết. Cũng bởi vì không ai giải ra được mật mã mà nạn nhân đã viết trên sàn nhà. Thế nên, những điều còn lại đều nhằm buộc tội người đàn ông ấy.
Chise ngồi bên giường bệnh của cậu, xoa đầu cậu một cách nhẹ nhàng như cách Toji đã từng làm, rồi kéo chiếc chăn xuống, khẽ an ủi: Thôi nào, đừng lo nghĩ nữa.
- Nhưng nếu như thế... nếu không tìm ra tên sát nhân thật sự... thì những người vô tội sẽ bị hãm hại, trong khi những tên sát nhân ấy sẽ tiếp tục đi hãm hại người khác.
- Tớ biết chứ... Nhưng chúng ta không giúp được gì cả.
Toji ngồi bật dậy. Chise mang chiếc gối đặt phía sau lưng cậu.
- Chính vì thế nên tớ mới thích truyện trinh thám. Truyện trinh thám giúp mang công lý đến cho những người vô tội...
Đúng thế. Rồi sau cùng của câu chuyện, người xấu sẽ bị trừng trị. Người tốt rồi sẽ được lấy lại công bằng.
Mặc dù sau đó Toji đã không còn có vẻ gì là quan tâm đến chuyện đó nữa, nhưng Chise biết Toji rất buồn. Một người với ước mơ được viết truyện trinh thám mà không thể thực hiện, lại nhìn thấy người khác bị hại mà không thể làm được gì...