Nếu như ghép các chữ theo thứ tự ở cột ngang và dọc trong bảng chữ cái Hiragana lại với nhau, ta sẽ tìm ra một chữ cái.
Cụm từ Bảng chữ cái ở đầu mật mã chính là gợi ý của Toji, ám chỉ việc cô phải dò các chữ trong bảng chữ cái.
Tiếp theo đó, 1-1 có nghĩa là giao của hàng chữ cái đầu tiên ở cột ngang và cột dọc. Hàng chữ ở cột thứ nhất hàng ngang là A, I, U, E, O và cột dọc là A, KA, SA, TA, NA, HA, MA, YA, RA, WA.
Ta sẽ nhận được chữ A
Cũng theo cách đó, 1-2 là giao của hàng chữ cái đầu tiên cột ngang: A, I, U, E, O và hàng thứ hai cột dọc: I, KI, SHI, CHI, NI, HI, MI, RI.
Ta sẽ nhận được chữ I
Tương tự như thế, thì...
3-2 là SHI
4-4 là TE
9-3 là RU
Từng chữ cái hiện lên sau mỗi lần dò bảng chữ cái làm cô như muốn ngừng thở. Lời giải mà cô tìm ra sau khi viết các chữ đã tìm lại với nhau khiến tim cô bị bóp nghẹt. Hơn cả là sự đau nhói. Hai mắt Chise nhòe đi vì nước mắt đã ngập tràn trên gương mặt.
Ghép các chữ lại với nhau, ta sẽ có...
Aishiteru.
Tớ yêu cậu.
Đột nhiên, từng câu nói của Toji như vang lên trong đầu cô.
Tớ sẽ đợi câu trả lời của cậu.
Tớ sẽ chờ cho đến lúc đó.
Đến bây giờ, Chise mới hiểu.
Câu trả lời mà cậu mong muốn, không phải là Chise có giải ra được mật mã hay không, mà là câu trả lời ngay sau khi tìm ra mật mã.
Ngay lập tức, Chise chạy thật nhanh ra khỏi nhà.
Từng câu nói của Toji không ngừng vang lên.
Đây là lời trăn trối.
Tớ đã tỏ tình, nhưng cậu ấy không hiểu.
Lúc tớ gặp cậu ấy, cậu ấy tóc ngắn.
Nhớ lại lúc nhỏ, lần đầu tiên cô gặp Toji là vào mùa hè. Trời nóng nực, nên Chise kéo tóc lên, và đội mũ, nên phần tóc bị rơi ra ngoài mũ rất ngắn. Toji đã lầm tưởng tóc cô ngắn ngang vai, và vô tư bảo rằng con gái nên để tóc dài, trông sẽ rất xinh đẹp. Vì câu nói đó, mà cô luôn để tóc dài cho đến bây giờ.
Mình ngốc kinh khủng. Lẽ ra nên nhận ra sớm hơn.
Chise vừa chạy, vừa lau nước mắt. Cô chạy vào phòng bệnh của cậu mà thậm chí còn không gõ cửa. Mẹ của cậu nhìn thấy Chise với hai hàng nước mắt, cùng với hơi thở hồng hộc, nên nghĩ là có chuyện gì đó. Bà vội rời khỏi phòng để tạo không gian riêng cho hai đứa nhỏ.
- Tớ... tớ cũng... tớ cũng rất yêu cậu, Toji-kun.
Chise nói trong tiếng nức nở tuyệt vọng. Toji mở mắt, quay sang nhìn cô, hơi mỉm cười. Nụ cười méo mó vì cơn đau đang truyền đến.
- Tốt quá... Cuối cùng cậu cũng giải ra rồi.
Toji thều thào, giọng nói nhỏ như không còn chút sức lực nào nữa.
- Tớ xin lỗi... Xin lỗi cậu Toji-kun. Lẽ ra... lẽ ra... tớ nên nhận ra nó sớm hơn.
Chise cúi xuống ôm cậu. Toji đưa bàn tay mình run rẩy chạm vào tóc cô.
- Không sao đâu. Cuối cùng thì... cậu cũng giải được rồi mà.
Rồi Toji dùng sức giật tay mình ra khỏi những thiết bị máy móc, hay tháo những ống truyền đang cắm vào cơ thể mình.
- Chise-chan, cậu có thể đỡ tớ dậy không?
Chise cẩn thận đỡ cậu dậy. Toji vòng tay ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô. Bằng giọng nói yếu ớt, Toji khẽ hỏi:
- Chise này, tớ... có thể... hôn cậu không?
Chise không cần phải trả lời, vì cả hai đều biết cô sẽ đồng ý.
Cô rời khỏi vòng tay của cậu. Toji áp môi mình lên môi cô. Nước mắt cô cứ thế rơi ra không ngừng.
Toji rời khỏi môi cô, rồi nở nụ cười rạng rỡ. Nụ cười của Toji lúc ấy, cho đến mãi sau này, Chise vẫn không thể nào quên.
Tớ yêu cậu.
Và cơ thể của Toji đổ ập lên người cô.
Chise cúi đầu ôm cơ thể cậu đang dần lạnh ngắt, thì thầm:
Tạm biệt cậu.
Ngủ ngon, Toji-kun.
...
Nakano Toji qua đời vào mùa hè năm cậu mười bảy tuổi với một nụ cười trên môi.
Trong tang lễ của cậu, tất cả người thân cũng như bạn bè đều khóc.
...
Nếu như có chuyện gì xảy ra, Chise đã hứa sẽ giúp Toji viết tiểu thuyết trinh thám và đăng lên mạng. Toji đã nói cô có thể lấy tên tác giả là Furano Chise. Chise chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Cô biết bản thân sẽ không tàn nhẫn đến mức tự nhận những câu chuyện đó là của mình. Mà cho dù cô có lấy tên tác giả là Furano Chise đi nữa, có lẽ cô cũng không vui vẻ gì.
Mười bảy tuổi, Furano Chise bắt đầu viết tiểu thuyết trinh thám và đăng nó lên mạng với bút danh NakaFura. Truyện của cô rất nhanh chóng được yêu thích bởi cốt truyện hấp dẫn và cách kể chuyện khác biệt. Đến năm mười tám tuổi, được bạn đọc ủng hộ, một vài độc giả khuyên cô nên gửi tham gia dự thi, và Chise đã gửi nó tham gia cuộc thi Sáng tác truyện trên toàn quốc.
Chẳng bao lâu, truyện của NakaFura trở nên nổi tiếng khắp cả nước. Tác phẩm đầu tay nhanh chóng được xuất bản thành sách, thậm chí còn được đựng thành phim, manga và anime.
Chise đã từng nhìn vào chiếc hộp mà Toji đưa cho, bên trong là những mật mã mà cậu đã từng kể. Mỗi mật mã có một câu chuyện riêng mà không lặp lại với bất kì những mật mã hay cốt truyện nào khác. Hơn bốn mươi mật mã mà cậu nghĩ ra từ năm sơ trung đến hiện tại, cậu đều viết lại và đặt vào chiếc hộp nhỏ này. Chise đã nghĩ rằng nếu muốn viết được một tác phẩm hay, cô phải dành thời gian cho chúng. Nếu thực hiện ước mơ của mình, cô sẽ không còn thời gian dành cho truyện trinh thám nữa.
Vì thế, Chise đã từ bỏ ước mơ của mình và dành toàn bộ thời gian cho truyện trinh thám.
Ước mơ của cô trước đây là trở thành một bác sĩ, bởi vì cô muốn mang đến sự sống cho người khác khi nhìn thấy hoàn cảnh của Toji.
Nhưng khi đến với truyện trinh thám, cuối cùng Chise cũng hiểu được niềm vui mà Toji muốn cho cô biết.
Toji-kun, cảm ơn cậu. Cuối cùng, tớ cũng hiểu rồi.
***
- Thế nên, xin lỗi vì không nghe theo những gì cậu khuyên nhé.
Furano Chise nói qua điện thoại. Cô bạn ở đầu dây bên kia cũng chỉ biết thở dài.
- Đến bao giờ cậu mới quên được Nakano-kun cũng như tình cảm trẻ con đó chứ?
- Tình cảm đó không trẻ con mà. Chúng tớ đã ở bên nhau mười hai năm... - Chise phản bác, giọng nói run rẩy như sắp khóc.
- Rồi rồi rồi, là tớ nói sai. Thôi nhé, tớ có việc rồi. À mà nếu cậu muốn điều gì có thể nói cho tớ, tớ có thể giúp cậu.
- Ừ. Cảm ơn cậu.
Chise trả lời. Cô nhìn vào màn hình điện thoại đã tắt, suy nghĩ mông lung.
Có thể đến một lúc nào đó, Chise sẽ tìm đến một công việc khác không phải là viết truyện trinh thám nữa. Nhưng những cảm giác vui vẻ và hạnh phúc mà truyện trinh thám đã mang lại, Chise biết mình sẽ không bao giờ quên.
Cũng giống như hình ảnh của cậu thiếu niên năm ấy, nụ cười rạng rỡ và ngập tràn hạnh phúc khi yêu và được yêu, mãi mãi không bao giờ quên được.
Hết
Câu chuyện tiếp theo: Người duy nhất