Giấc Mộng Giang Sơn

Chương 4: Chương 4: Thị nữ




Nguy hiểm! Nguy hiểm!

Trực giác trong nhiều năm lăn lộn nguy hiểm nói cho Lâm Phong biết có sự không ổn, nàng không nghĩ tới nhanh như vậy, người của Bắc Thần Thiên vừa rời đi không tới hai canh giờ, quân Tập Lan đã tới rồi!

Lâm Phong vội vận chân khí, thanh loan đao cùng trường kiếm trên không trung giao nhau mãnh liệt, nàng bị đụng phải lảo đảo lui lại mấy bước, mặc dù mấy ngày nay nàng trăm phương ngàn kế làm quen với thân thể xa lạ này, nhưng là nắm giữ thứ chẳng bao giờ tiếp xúc qua, nói hợp lại đâu có dễ dàng? Nàng thông minh, nhưng võ thuật rất tinh diệu sâu xa, không thể tùy tùy tiện tiện là có thể tự thông hiểu được.

Lâm Phong hiện tại nhiều nhất chỉ có thể miễn cưỡng điều phối sử dụng chân khí ngăn cản, về phần cái gì kiếm khí, cái gì chưởng lực nàng cũng không hiểu được.

Thân thế của Lam Phượng thật là khiến người hoài nghi, nàng mấy ngày nay cơ hồ có thể khẳng định, Lam Phượng chẳng những biết võ, hơn nữa còn là một cao thủ tương đối lợi hại. Bên trong thân thể của nàng ta có nội lực khá cao, không phải là chuyện đùa, nàng hôm đó hơi có hoảng thần, vào thời điểm uống nước nội lực tự dưng phát ra tập trung trên tay, chỉ là một cái đụng nhẹ, chén sứ đã trở thành một bãi phấn vụn. . .

Thấy rõ người, là một nam tử tướng mạo đường hoàng, anh khí bức người, một thân áo tơ gấm rèn, tuổi tầm hai mươi đến ba mươi, trong tay bảo kiếm sắc bén lóng lánh, nhất định không phải là phàm phẩm. Lâm Phong nhìn trên tay mình là binh khí ngắn nhỏ đã có vết nứt vỡ, chém thêm nữa chỉ sợ là sẽ hỏng.

Nam nhân này thân thủ mặc dù không tệ, nhưng rõ ràng không phải cùng một loại người với Bắc Thần Thiên cùng Lôi Nhiên, hắn ngơ ngẩn bởi dung mạo khuynh thành của Lam Phượng, Lâm Phong trong lòng kêu to cơ hội tốt đây, liền vội vàng bỏ trốn mất dạng, nhanh chóng trốn vào một phủ đệ to lớn. Long xa (xe vua đi) dừng lại ở trước một mảnh viện, trong là các đình viện hợp với nhau, nếu tiến vào bên trong chỉ sợ người ở đó cũng sẽ choáng váng.

Lúc này vì chạy trối chết, Lâm Phong không kịp nghĩ nhiều như vậy, liền nhảy vào trong sân, đi xuyên qua nhiều gian phòng, cũng không biết mình đến địa phương nào nữa, người nam nhân kia bởi vì đình viện quá nhiều khó tìm được người nên không có đuổi theo, lúc này nàng mới thở phào một cái.

Gần như ngay lập tức, nàng liền phát hiện ra có vấn đề, chung quanh đây phòng ốc cơ hồ đều giống nhau như đúc, nàng cũng không phải là người cổ đại, sao phân biệt được nơi nào? Ở loại địa phương này mà lạc đường, tuyệt đối là trí mạng!

Một thân trang phục như vậy nếu như bị người ta phát hiện, thân phận căn bản là ẩn giấu không được, nàng có một trăm cái mồm cũng không thể không thừa nhận nàng là Lam Phượng, không thể nói mình là một du hồn, đột nhiên xuyên qua đến thân thể của người khác đi? Cái loại chuyện ma quỷ này, tin rằng không phải là không có mà là của những người thần kinh có vấn đề mới tin!

Việc cấp bách bây giờ là đổi trang phục khác, không thể để cho người khác dễ dàng nhận ra mình.

Nhanh chóng nấp vào bóng tối, Lâm Phong che giấu hơi thở của mình, một mặt tìm kiếm đường đi, mặt khác tìm kiếm xem có địa phương nào có tiếng người.

Rốt cục sau nửa canh giờ, nàng phát hiện một đại đình viện, so với những tiểu viện nàng mới đi qua thì tráng lệ hơn nhiều lắm, đình viện bốn bên đại trụ mạ vàng, trên có khắc Phượng Hoàng, mái nhà còn có chữ lớn: “Thanh Điểu Các”. Sảnh thiết kế cũng rất có khí thế, Lâm Phong đoán định trong này là nơi ở của người có địa vị, bên trong các tiếng cười mơ hồ, có người, hơn nữa còn là nữ nhân.

Tung mình leo lên đại trụ, nàng mặc dù không có võ công quá cao thâm, nhưng chỉ cần giữ vững, dụng nội lực vận đến dưới chân, nhảy được cao chút ít thì không thành vấn đề, nguyên lai đây chính là cái gọi là khinh công a…

Bên trong sảnh chỉ có ba bốn nha đầu và một tiểu cô nương xinh xắn y phục hoa lệ, tầm tuổi mười ba mười bốn tuổi, bên cạnh nàng các nha đầu cũng sáng sủa, ngày thường cũng là xinh đẹp.

Lâm Phong cẩn thận xác định hạ xuống, chung quanh cũng không có người, mấy nha đầu bên cạnh tựa hồ cũng không có vũ khí, thị vệ có lẽ đã bị điều đi đuổi giết đám người của Bắc Thần Thiên. Nơi này đến gần bên trong viện rồi, không có ai dẫn đường nói vậy không vào được, coi là nàng vận khí tốt mới có thể lục lọi tới nơi đây.

Sự tình đã rõ, nàng ổn định lại tâm tư, âm thầm cười nói, các ngươi cũng chớ có trách ta, ai bảo ta Lâm Phong lúc này gặp chính ngươi, ta không muốn chết, không thể làm gì khác hơn là để các ngươi chết!

Lâm Phong vẫn tin tưởng một câu danh ngôn, thà rằng ta phụ người trong thiên hạ, chứ không để cho người thiên hạ phụ ta! Cho nên tới hiện tại, những chuyện thương thiên hại lý nàng làm không ít.

Nàng cũng tin tưởng một câu nói nữa, người tốt không sống thọ, độc ác sống ngàn năm! Ngươi gặp qua ác nhân nào chết sớm? Bình thường ác nhân luôn sống đến cuối cùng, chỉ có bậc trung lương chí sĩ là chết sớm hàng loạt.

Thật đáng tiếc, Lâm Phong vạn phần không muốn làm một bậc trung lương, cho nên đương nhiên là một tên ác nhân rồi.

Nghĩ đến liền làm, Lâm Phong trong mắt hung quang nổi lên, lặng lẽ phục đến phía sau giường, nàng một tay xông lên đã hạ hắc đạo bang phái, hơn nữa trở thành nhân vật nổi tiếng một thời, hàng thật giá thật. Hiện tại nàng không sử dụng hoàn toàn tất cả các phương pháp cổ đại, Lâm Phong xuất thần từ phía sau giường lao ra, loan đao nhỏ chẳng biết lúc nào đã ra tay, vừa một đao đã đem cắt cổ hai người thị nữ, các nàng ngay cả kêu cũng không kêu được một tiếng.

Tiểu cô nương y phục hoa lệ muốn mở miệng kêu cứu, Lâm Phong xoay người đá một cước, nàng ta liền bị đá đến tê dại, quay cuồng ngã trên mặt đất, hạ ngạc trật khớp, một chữ cũng kêu không được, sắc mặt thống khổ không ngừng giãy dụa, phát ra mấy thanh âm ô ô…

Trong phòng còn lại hai nha đầu, Lâm Phong đứng ở trước cửa phòng mặt lạnh lùng tuyên bố cái chết của các nàng, một người trong hai nha đầu đột nhiên cắn răng một cái, từ trên đầu rút xuống một cây trâm gài tóc dài nhọn, xoay qua phía…thị nữ hầu phía sau, cây trâm xuyên thủng yếu hầu thị nữ đó. Cây trâm sắc nhọn rút ra, máu cơ hồ phun đến cả người Lâm Phong, nha đầu kia không thể tin được nhìn lại một cái, hai mắt co quắp ngã xuống đất.

Nực cười nhìn thị nữ vừa ngã quỵ, Lâm Phong hiểu chuyện gì xảy ra, cười nói: “Ngươi cảm thấy ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao?”

Nha đầu kia mặc dù có sợ, cũng rất trấn định: “Tiểu Thúy tự nhận có chút công phu, mặc dù so ra kém cô nương rất nhiều, nô tỳ không muốn ở lại chỗ này, nếu như cô nương nguyện ý để cho Tiểu Thúy một con đường sống, Tiểu Thúy tự nguyện theo hầu cô nương.”

Lâm Phong lạnh lùng cười một tiếng: “Ta nào dám muốn ngươi hầu hạ? Ngươi hôm nay có thể giết nàng, chẳng lẽ ngày mai sẽ không giết ta?”

Tiểu Thúy trấn định nói tiếp: “Nếu như là cô nương, ta nghĩ ta sẽ không có cơ hội kia.”

Nhíu nhíu mày, Lâm Phong có chút do dự, Tiểu Thúy này không thể nghi ngờ là một nữ tử thông minh, linh hoạt đa dạng, hơn nữa nàng mới tới Ân Tang, có rất nhiều chuyện cũng không rõ ràng, vạn nhất xảy ra chuyện gì còn có thể tìm người chết thế.

Bất quá vấn đề Tiểu Thúy thông minh lại làm nàng nhức đầu, sợ là bị nàng ta đâm một đao từ sau lưng nàng, Lâm Phong không thích lúc nào cũng phải đề phòng người khác, không bị khống chế bởi thủ đoạn của nàng, nàng không muốn mạo hiểm.

Thấy Lâm Phong trầm mặc, Tiểu Thúy biết tánh mạng của mình đang ở cảnh chuông treo mành chỉ, tim đập bang bang, Lâm Phong mới vừa tới tuyệt đối là một cao thủ, nếu như nàng muốn giết mình, còn không phải là dễ như trở bàn tay?

Đang giằng co, đột nhiên nghe thấy cạnh cửa có một trận tiếng động, Lâm Phong sắc mặt trầm xuống, thuận tay đè chặt cửa như muốn bị mở ra, sau đó một cước đá tiểu cô nương muốn kêu cứu kia lộn mấy vòng, ngã trở về chỗ cũ, lúc này mới nhớ tới, nha đầu kia còn chưa giết chết, con ngươi đảo một vòng, nàng cười đến cực kỳ âm lãnh.

“Tiểu Thúy, ngươi đã có lòng, ta Lâm Phong cũng không phải là người vô tình, ta tạm thời thu ngươi làm nha hoàn của ta. Bất quá, ta ghét nhất là người không biết nghe lời, muốn giữ lại cũng vô dụng, tựa như người này. . .”

Lâm Phong mỉm cười đi lên trước, loan đao nhọn nhanh-mạnh-chuẩn vừa vung lên, bốn đạo huyết quang chợt lóe, trong phòng xuất hiện hình ảnh tiểu cô nương bị gọt nhanh chóng trở thành nhân côn, đã sớm không chịu nổi đau đớn mà hôn mê.(nhân côn: gậy người, tỷ ấy chặt hết chân tay biến người ta thành cây gậy).

Tiểu Thúy nhìn nụ cười hài lòng của Lâm Phong, toàn thân lạnh như băng phát run, còn “không phải là người vô tình”, căn bản người này là điển hình của một ác ma! Vốn là nàng còn có tâm tưởng chạy trốn, lúc này thì nửa điểm phản kháng cũng không dám có, nếu như bị nữ nhân này bắt được rồi gọt thành nhân côn, chẳng thà chết đi cho xong.

Bất quá Tiểu Thúy rốt cuộc cũng từng trải qua huấn luyện, qua chốc lát liền trấn định trở lại, kinh hãi nói: “Tiểu Thúy biết rồi, tạ ơn cô nương. . .”

Lời nói chưa dứt âm, ngoài viện có thanh âm binh lính đang lục soát truyền đến, chắc là đến tìm Lam Phượng .

Tiểu Thúy vội vàng ý bảo Lâm Phong không lên tiếng, mình ra mở hé cửa sổ, phía ngoài thấy không rõ bên trong, cao giọng hô: “Người đâu! Có thích khách! Có thích khách!”

Lâm Phong trong lòng giật mình, nhưng ngay sau đó trấn định lại, nàng cũng muốn nhìn một chút xem Tiểu Thúy muốn làm cái gì.

Nghe thấy thanh âm của Tiểu Thúy, rất nhanh chóng, một đội binh lính đã tới.

“Thích khách, thích khách ở đâu, tiểu cô nương?”

Tiểu Thúy lo lắng nói: “Mới vừa rồi thích khách kia muốn hành thích công chúa, nghe thấy thanh âm các ngươi tới, liền phi thân qua bên kia, các ngươi còn không mau đuổi theo, Tam hoàng tử còn ở đằng kia!”

Binh lính vừa nghe, không nghi ngờ gì, rối rít bỏ qua cung vàng điện ngọc hướng về phía kia mà đuổi theo.

“Ngươi cũng rất cơ trí.” Lâm Phong nửa thật nửa giả cười một tiếng, Tiểu Thúy cúi đầu nói: “Cô nương quá lời rồi.”

Chẳng qua là trong lúc bất chợt, thần sắc Lâm Phong lại trở nên cực kỳ lãnh băng: “Bất quá, ngươi mặc y phục đó có dính máu nếu bất chợt có một trận gió lớn thì có thể làm cho phía ngoài nhìn thấy được, đáng tiếc là hôm nay trời trong nắng ấm, không làm cho người khác phát hiện ra, dưới mắt ta lại dám làm chuyện mờ ám? Ngươi thật đúng là không đem Lâm Phong ta để vào trong mắt a!”

Nghe thấy lời ấy, Tiểu Thúy kinh hoảng ngã quỵ, sợ hãi nói: “Tiểu Thúy không dám nữa, cô nương thông minh tuyệt đỉnh, Tiểu Thúy nhất định trung thành, vì cô nương làm việc.” Nhưng thấy Lâm Phong lạnh lùng đưa mắt nhìn bộ dáng của nàng, Tiểu Thúy khẽ cắn răng, kẹp chặt ngón tay nhìn trời thề, cả đời không phản bội Lâm Phong. Lâm Phong ở trên đường có nghe qua một chút tin đồn, Ân Tang tối trọng thần linh nhất là trời, nếu như nhìn trời thề, tuyệt đối không thể phản bội, nhìn dáng dấp tiểu nha đầu này đúng là bị nàng hù chết mà.

Vung tay áo, sắc mặt nàng hòa hoãn chút ít: “Trước tiên, chúng ta đi giải quyết chút, tìm cho ta một bộ nam trang, một thanh bội kiếm, nơi này nếu là gian phòng của công chúa hẳn là có chút nữ trang châu báu, có tiền mặt nữa thì mang theo chút ít, chúng ta phải nhanh chóng nhân lúc này mà rời đi thôi.”

Tiểu Thúy đáp: “Y phục không khó tìm, chỉ là ở trong phòng công chúa không có vũ khí, cũng không có bội kiếm.”

Lâm Phong ngẫm thấy cũng đúng, liền phân phó Tiểu Thúy đi thu xếp đồ đạc, trên mặt đất lại có thanh âm ô…ô…truyền đến, là Tiểu công chúa đau quá tỉnh lại, lúc này không muốn hành hạ nàng, Lâm Phong dứt khoát một đao đoạt đi tánh mạng nàng.

Trên thế giới, nếu không giết ngươi, thì ta phải chết, trên đời sự trùng hợp nhiều lắm, ai biết sau một khắc vì nữ nhân này không chết mà phát sinh sự tình ngoài ý muốn? Đạo lý này Lâm Phong rất hiểu , không thể do dự, càng không thể không đề phòng lòng dạ đàn bà, đây là kinh nghiệm bốn năm hành tẩu nàng có được.

Lâm Phong đổi y phục nam tử, Tiểu Thúy khôn khéo sửa sang một cái bọc nhỏ, hai người rời Thanh Điểu Các, Tiểu Thúy dẫn đường, từ từ tiếp cận gần chỗ ở phía dọc.

Dọc theo đường đi Lâm Phong hỏi chút ít vấn đề, Tiểu Thúy nhất nhất trả lời, thì ra Tiểu Thúy cũng không phải là người Tập Lan, mà là gian tế của Tiền Thang, Tiền Thang hoàng thất trước đó không lâu đã bị khống chế, trên danh nghĩa, gian tế cũng đã chết, Tiểu Thúy một mực ở cạnh Tập Lan Thanh công chúa, không người nào điều động đi.

Bất quá trong chuyện này có bao nhiêu có thể tin, Lâm Phong không rõ ràng lắm, nàng chỉ cho là nói đùa nói, một chữ cũng không thật. Bất quá nàng lúc này thật đúng là lòng tiểu nhân, Ân Tang Quốc dân kính thiên, Tiểu Thúy này dù thế nào cũng không ngờ là đã nhìn trời đại tuyên thệ , tự nhiên cũng sẽ không lừa gạt nàng, bất quá trong đó còn có chút giấu diếm thôi.

Mặt khác, Tiểu Thúy còn kể lại tình huống trước mắt của Tập Lan, bọn họ cùng Thiên Thành Quốc đã thành nhất trí, cùng nhau chặn lại quân đội của Bắc Thần Thiên, trong chuyện này đương nhiên là có thật có giả. Thiên Thành là bức bách Tập Lan, lúc này Tập Lan đang cùng Bắc Thần Quốc khai chiến, mà Bắc Thần một đời chiến thần, Tập Lan chính là lợi dụng khi Bắc Thần Thiên không có ở đây mới dám hưng binh, nào dám để lúc Bắc Thần Thiên trở về?

Bọn họ huy động mười vạn binh lính giữa đường chặn lại, nhưng phủ phục vô ích, sau khi Bắc Thần Thiên tặng một lễ xe tới trước, quay về biệt uyển riêng ở ngoài. Bên trong thành không có người nào, chỉ có hoàng thất Tập Lan, Tam hoàng tử đi thăm dò lễ xe, mấy hoàng tử khác truy tìm Bắc Thần Thiên, nhưng Bắc Thần Thiên thật giống như đã bốc hơi khỏi nhân gian rồi, tìm mãi cũng không ra.

Lâm Phong cũng thấy kỳ quái, đám người Bắc Thần Thiên rõ ràng là chờ bọn họ ở nơi này, chẳng lẽ thật có thể tìm không thấy?

Đột nhiên trong tâm chấn động, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, khó trách mới vừa rồi đội binh lính đi lục soát nhìn thấy cửa phòng công chúa khí thế quỷ dị nhưng không có một chút ý tứ muốn vào bên trong lục soát, chẳng lẽ. . .

Đột nhiên, phía trước một trận binh khí giao nhau tạo tiếng truyền đến, Lâm Phong biết lúc này còn chưa thoát hiểm, lá gan cũng lớn lên, phất tay phân phó Tiểu Thúy: “Đi xem một chút!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.