Sự việc an bài đang âm thầm tiến hành nhanh chóng, lúc này Lâm Phong
lại cảm giác chính mình bỗng dưng rất nhàn hạ, cái gì cũng không cần
quản, cái gì cũng không cần làm, ăn uống ngủ nghỉ rồi lại cùng Bắc Thần
Thiên tán gẫu chuyện nhân sinh, chuyện giang sơn thiên hạ, thời gian ba
ngày cứ như vậy trôi qua, ba ngày này Lôi Nhiên cũng như bốc hơi khỏi
trần gian, không hề tìm nàng, Bắc Thần Thiên cũng không rời nàng nửa
bước.
Sáng sớm ba ngày sau, khuôn mặt tuấn tú của Lôi Nhiên xuất hiện trong tầm nhìn của Lâm Phong, đáy mắt là sự mừng rỡ đắc ý, vành mắt còn có
chút xanh đen.
“Lâm Phong, phủ đệ của nàng đã chuẩn bị xong cả rồi, hôm nay bổn
vương dẫn nàng đi xem một chút, chắc chắn nàng sẽ thích nơi ấy.”
“Đó là địa phương nào?” Mặc dù sự tình đã nói trước rồi, Lâm Phong vẫn hỏi một câu mang tính chất tượng trưng.
“Thiên Thành đẹp nhất là núi Triều Lâm, bây giờ cả một ngọn núi đều
là của nàng rồi, mấy ngày nay bổn vương đi an bài chuyện xuất hành ngày
hôm nay. Thế nào Lâm Phong, bổn vương đối với nàng cũng xem như dụng tâm đi? Nàng quên tên Bắc Thần Thiên hỗn đản kia đi?” Lôi Nhiên đắc ý dào
dạt nói, hận không thể bắt Lâm Phong lập tức gật đầu phụ họa “Đúng vậy”.
Lâm Phong nhún nhún vai, mặt không chút thay đổi nói: “Chưa bao giờ ghi tạc trong lòng, tại sao phải quên?”
Lôi Nhiên lúc này càng cao hứng: “Như vậy thật tốt quá…”
Không đợi hắn hết cao hứng, Lâm Phong lạnh băng nói thêm câu khác làm Lôi Nhiên không cười nổi: “Ta không nhớ rõ hắn, đương nhiên cũng không
nhớ kỹ Lôi Vương ngươi.”
Trên đầu đầy hắc tuyến, khóe miệng Lôi Nhiên co quắp, mặt đầy thất
bại, hắn đường đường là đế vương lại lũ chiến lũ bại trước mặt một nữ
nhân như thế, thật đúng là có một không hai.
“Aiz, ta thực hoài nghi nàng có phải không có trái tim không, đi
thôi.” Lôi Nhiên trừng mắt nhìn Lâm Phong hồi lâu, tựa hồ lần nữa cảm
nhận được nữ nhân này vô tâm vô phế, không khỏi lắc đầu, dẫn đường phía
trước, long xa đã chuẩn bị xong, lần này hành trình đi Lâm Sơn tương đối long trọng, nghi thức đội ngũ rất long trọng, cũng là vì Lâm Phong mà
tốn không ít tâm tư.
Lâm Phong cũng không cùng hắn nhiều lời, cũng tự đi ra ngoài, đột
nhiên cảm giác trên tay căng thẳng, Bắc Thần Thiên bên cạnh vẫn trầm mặc đuổi theo phía sau nắm chặt cánh tay nàng, Lâm Phong quay đầu nhìn, đã
thấy gương mặt hắn đang dịch dung nhíu chặt mi lại, mặt đầy sầu khổ, tựa hồ bị ủy khuất to lớn, ai oán nhìn nàng.
Cả người Lâm Phong lông tóc dựng đứng, dở khóc dở cười, người này như thế nào lại thế nữa?
Mấy ngày nay hắn luôn dùng ánh mắt như thế nhìn nàng, mỗi lần nhìn
nàng như vậy sẽ lại nắm tay tuyên thệ tâm ý, trình độ mặt dày có thể nói thiên hạ đệ nhất. Ngay cả gương mặt lạnh như băng của nàng cũng mau
chóng bị phá công. Người ta đều nói công phu ‘quấn người’ của nữ nhân
rất đáng sợ, không nghĩ tới một nam nhân nếu đã thật sự quyết tâm quấn
người thì so với nữ nhân còn kinh khủng hơn gấp bội!
Bắc Thần Thiên thật đúng là chưa đạt được mục đích thì chưa bỏ qua,
so với Lôi Nhiên, hắn còn có thể thừa nhận thất bại và đả kích, thập
phần bền bỉ.
“Ngươi cũng suốt ngày quấn quít lấy ta không tha rồi, ta còn cần ghi
nhớ trong lòng sao? Dù sao mở mắt nhắm mắt cũng có thể nhìn thấy.” Lâm
Phong tức giận nói khẽ với hắn, trong lòng rất rõ vì sao hắn u oán như
thế, đối với trình độ ‘quấn người’ của hắn nàng cũng phải giương cờ đầu
hàng rồi.
Nghe lời nói này, Bắc Thần Thiên nhất thời cười đến mặt mày hớn hở.
Long xa khởi giá, một đường từ đi ra hoàng cung hướng theo hướng Lâm
Sơn mà đi, vì là thiên tử xuất cung nên đội ngũ khí thế hừng hực, giống
như một con rồng lớn nhìn không thấy đuôi, Lôi Nhiên tựa hồ còn đang
kiêng kỵ lần trước Lâm Phong hủy hoại hình tượng của hắn nên một mình
ngồi long xa, Lâm Phong và Bắc Thần Thiên ngồi chung một xe, cả buổi
thong thả rốt cục cũng tới trước núi Triều Lâm.
Càng về phía núi Triều Lâm phong cảnh càng đẹp, như thơ như họa, trên núi rừng có vẻ đặc biệt u tĩnh và trong lành, cuốn bay hồn người, ngọn
núi thật lớn, có một con đường đã xanh đi thẳng lên trên núi, long xa
không thích hợp đi đường lên núi, Lôi Nhiên hạ lệnh dừng đội ngũ, cùng
Lâm Phong xuống xe đi bộ lên.
Đi trên đường, Lâm Phong quan sát cảnh sắc xung quanh một chút, trên
mặt toát ra vài phần ý cười: “Quả thật là địa phương tốt, vừa u tĩnh lại cách kinh thành không xa, kinh thành có động tĩnh gì đều thu hết vào
mắt, mà lại hoang vu đủ để người bình thường không dễ dàng qua lại, nếu
dùng để luyện binh, chỉ sợ là thần không biết quỷ không hay.”
Lôi Nhiên lông mi vừa động, cười nói: “Lâm Phong, nàng luôn thông
minh như vậy, bất quá có một số việc trong lòng biết là được rồi, không
cần nói ra.”
Lâm Phong nhướng mày cười không thèm nói lại, Lôi Nhiên tinh thần phấn chấn như mới ăn vài kí thuốc heroin.
Lôi Nhiên nghĩ Lâm Phong có thể thay hắn phân tích trước sau, tức là ý muốn giúp hắn rồi, bất quá Lâm Phong luôn mạnh miệng không chịu phục,
Lôi Nhiên thoạt nhìn bộ dáng dương dương đắc ý, bước đi cũng như nhảy
nhót, dường như hoan hỉ là rất nhanh sẽ tóm chặt được Lâm Phong rồi.
Mọi người nhanh chóng đến nơi, biển cao chữ vàng được treo cao đầu
phủ đệ đã gần ngay trước mắt, trên tấm biển viết ba chữ to “Ám vương
phủ”, đứng ở trước cánh cửa sơn hồng là một nam nhân anh khí lẫm lẫm hơn ba mươi tuổi đang nói gì đó với thị vệ đi trước, cửa phủ lại đóng chặt
lại, một hàng thị vệ đứng canh giữ ngoài cửa mang vẻ mặt khó chịu.
“Làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra?” Lôi Nhiên mày kiếm giương lên,
cùng Lâm Phong hai người đi tới phía trước, ánh mắt tối sầm lại.
“Triệu quốc cữu, phủ đệ này đã được Lý gia tặng cho Ám Vương rồi, ngươi sao lại ở đây?”
Nguyên lai nam nhân này chính là ca ca của Triệu Phỉ Nhi, cũng chính
là chỗ ngồi chủ nhân ban đầu của phủ đệ này, Lôi Nhiên có ý đối phó
Triệu gia, lúc này Triệu Cảnh đột nhiên xuất hiện, chỉ sợ là không có
chuyện gì tốt rồi, trong mắt Lâm Phong hiện lên tia chê cười, mình cứ
‘tọa sơn quan hổ đấu’, tất cả mọi chuyện dường như tiến triển rất thuận
lợi.
“Thì ra đây chính là chủ nhân nơi này, ta có một đồ vật muốn tặng Ám
Vương, xin Ám Vương nhận lễ, nhưng lễ vật này nếu nhìn thấy trước thì sẽ không còn mới mẻ nữa, kính xin Lôi Vương thứ tội.” Triệu Cảnh mỉm cười, mí mắt nhướng một chút lên nhìn Lâm Phong, trong con mắt mang theo vài
phần chê cười, rõ ràng không thích nàng.
Bởi vì nàng uy hiếp địa vị củaTriệu Phỉ Nhi sao? Lâm Phong bĩu môi,
trong lòng lại cảm giác được có chỗ nào đó không hợp lý, nàng mẫn cảm
nhận ra trong không khí có sự quỷ dị, dường như đang rơi vào một hố bẫy, lại hoàn toàn không rõ tột cùng chuyện gì đang xảy ra.
Triệu Cảnh có âm mưu gì sao? Lôi Nhiên đã phát hiện ra rồi sao? Lâm
Phong liếc mắt nhìn Lôi Nhiên một cái, người sau là bộ dáng thản nhiên:
“Đã như vậy, mời Triệu tướng quân đem lễ vật trình đến đây đi.”
“Mời theo ta vào phủ, vật ở ngay trong cửa phủ đệ.” Triệu Cảnh cười
nói, vỗ hai tay, cửa lớn sơn màu hồng bị người ở bên trong mở ra, trong
phủ đệ trống trải cái gì cũng không có, Lôi Nhiên có chút nhíu mày đi
vào trong, Lâm Phong cũng muốn nhìn xem một chút Triệu Cảnh rốt cục định giở trò gì, chỉ đứng ở cửa hẳn là không có gì nguy hiểm, nếu có vấn đề
gì thì binh mã Lôi Nhiên đang ở sau người, có thể trực tiếp rời khỏi,
nên lúc này theo hắn bước vào.
Hai người phía sau, Bắc Thần Thiên chờ bọn cung nữ thái giám rồi cũng hàng loạt đi vào, nhưng chưa phát hiện ra bất cứ đồ vật kỳ lạ nào.
“Triệu quốc cữu, chúng ta đã vào rồi, lễ vật của ngươi đâu?” Nhìn
quanh một vòng trống trơn phóng khoáng, Lâm Phong thoáng nhăn trán, con
ngươi mắt lạnh lẽo quay về nhìn hắn, hỏi.
“Lễ vật của ta, Ám Vương chẳng lẽ còn chưa rõ sao?” Triệu Cảnh giương giọng cười to, trên đầu tường phủ đệ đột nhiên xuất hiện vô số binh
lính, trên tay mỗi binh sĩ dũng mãnh là cung tên, trong phủ vốn yên
tĩnh không tiếng động thoáng cái ầm như nổ tung, rất nhiều binh sĩ áo
giáp ẩn nấp cũng xuất hiện, binh khí lạnh lẽo trong tay giương ra!
Phục binh! Bất quá, phục kích như vậy căn bản không có hiệu quả gì mà?
Lâm Phong trong lòng nghi hoặc, bọn thị vệ Lôi Nhiên mang đến cũng
nhanh chóng vọt tới trước cửa, cũng là đám người cầm cung tên giương
sẵn, nhưng lại không liều chết tiến vào.
Chiến trường như vậy dường như thiếu cái gì đó, mày liễu Lâm Phong nhíu lại, bỗng dưng mắt mở lớn, đúng rồi, tiếng kêu!
Tại sao, đội ngũ giao chiến lại không có tiếng kêu? Không có tiếng
kêu nghĩa là bọn họ căn bản không có ý định giao chiến, nói cách khác…
Nhưng vào lúc này, Lôi Nhiên đột nhiên xuất chưởng bắt Lâm Phong lại, Bắc Thần Thiên bên cạnh Lâm Phong lại tay mắt lanh lẹ hơn, một chưởng
xuất ra, trong nháy mắt hai nam nhân đã giao đấu được mười mấy chiêu.
Bắc Thần Thiên gắt gao bảo vệ Lâm Phong, không cho Lôi Nhiên có cơ hội
bắt nàng. Mắt thấy đã không còn cách nào đạt thành mục đích, Lôi Nhiên
tức giận hừ lạnh một tiếng, phi người lên, bọn lính ùa lên chặn đóng
cửa, đem trong cung nữ thái giám đang kinh hoảng, kể cả Lâm Phong toàn
bộ đều nhốt ở trong!
“Bắc Thần Thiên, chính ngươi tự vạch mặt nạ hay là đợi bổn vương lát nữa đến giúp vạch trần mặt nạ trên thi thể ngươi?”
Lôi Nhiên đang ở trong vòng bảo vệ của hai hàng, trong mắt là vẻ cười nhạt, gương mặt càng thêm lạnh lùng, hai mắt sáng quắc nhìn phía Bắc
Thần Thiên đang giả trang thị nữ, trên mặt hắn là thần sắc dường như đã
nắm chắc mọi chuyện trong tay, lộ ra nụ cười thắng lợi, Triệu Cảnh thản
nhiên đi đến bên cạnh Lôi Nhiên, hơi cúi đầu, động tác này viện đã thể
hiện ý nghĩa tương đối rõ ràng.
Triệu Cảnh đúng là người của Lôi Nhiên! Triệu thị bên ngoài là ngoại
thích nắm trong tay cầm binh quyền, ai ngờ bên trong lại là tâm phúc của Lôi Nhiên!
Lâm Phong có chút khiếp sợ đồng thời cũng hiểu rõ, chẳng trách không
hề có tiếng kêu la, thì ra bọn họ là cùng một đội! Mà nàng muốn « tọa
sơn quan hổ đấu » mới đáng chê cười, đây rõ ràng là bọn hắn cố tình che
mắt Bắc Thần Thiên, có chủ tâm dụ Bắc Thần Thiên đi ra, nam nhân này, cư nhiên tính toán cả việc Bắc Thần Thiên sẽ đến Thiên Thành tìm nàng.
Nguyên lai, Lôi Nhiên biểu hiện ra ngoài cũng không phải thái độ tự
nhiên, ba ngày nay chỉ sợ hắn là bố trí hết thảy trận chiến Lâm Sơn này, muốn vây chết Bắc Thần Thiên, mà nàng, lại bị đưa ra làm con mồi!
“Lôi Nhiên, muốn cướp người trong tay bổn vương, ngươi còn kém một
chút, về phần thi thể ta, chỉ sợ ngươi cũng sẽ không nhìn thấy được.”
Một tiếng cười thản nhiên tùy ý khẽ vang, Bắc Thần Thiên cũng không
trốn, mặt nạ da người trên mặt được lột bỏ, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ, đối mặt với hơn ngàn cung tên sắc bén mà thần sắc trấn định như thường,
không hề sợ hãi.
Sắc mặt Lôi Nhiên có chút âm trầm, hai mắt nhìn chăm chú Lâm Phong,
bỗng dưng cười: “Bắc Thần Thiên, chẳng lẽ ngươi không biết ai bán đứng
ngươi? Chẳng lẽ ngươi tiếp tục tin tưởng nữ nhân này?”