Cảm giác đầu tiên khi ta lờ mờ có ý thức là cả người đau nhức,cơ hồ như bị rút cạn sức lực vậy,cỗ họng hơi khô khan và đắng.Ta theo bản năng nói yếu ớt phát ra trong cổ họng ta:
_Nướ...c..
Ta mơ hồ nghe thấy tiếng ai đó reo lên rồi biến mất,rồi cảm giác co người ta dậy,1 giọng nước ấm vô cổ họng ta,khoảng 1 khắc ý thức ta phục hồi hoàn toàn ta đưa mắt nhìn quanh thì thấy khung cảnh xung tương đối xưa cũ và 1 cô gái tầm 15,16 tuổi,đôi mắt sứng lên hình như là khóc quá nhìu.ta yếu ớt lên tiếng:
_Đây là đâu vậy?ngươi là ai?
Cô gái tròn mắt nhìn ta,ấp úng ngắt quãng;
_Nương nương,người...k nhớ nô tì sao?_vừa nói xong cô gái khóc lớn lên.ta nhíu mày nương nương sao?Ta hơi khó chịu lên tiếng:
_Đừng khóc.nói cho ta biết đi.ta rất mệt k hỏi lại nữa đâu.
Cô gái nín khóc lau nước mắt,chậm rãi nói:
_Nô tì là tiểu đào.đây là phủ của Huyết Chiến vương gia.
ta nhíu mày,tiểu đào?Huyết Chiến vương gia?cái tên này có trong truyện Nữ Nhân Họa Thủy sao?Ta nhanh chóng hỏi:
_Đây là nước nào?
_Là Thanh Long quốc.
Cái nhíu mày của ta càng ngày càng chặt,không lẽ ta xuyên vào cuốn truyện đó sao?Thật xúi quậy mà.lại xuyên thành nhân vật ta ghét nhất:Lãnh Thiên Kim.Ta chưa kịp hoàn hồn thì có 1 giọng nói lạnh thấu xương vang lên:
_Ngươi còn sống sao?