Đông Long các....
Nơi thư phòng,một bóng người cao lớn,thân mặc tử bào,khuôn mắt tuấn lãnh,khí chất phi thường lạnh lẽo,đứng cạnh cửa sổ
phòng mái tóc đen nhánh buộc tùy tiện bằng một sợi dây lụa tím,làm người ta nhìn hắn có chút thở k thông.ĐC Lãnh Hàn đưa mắt ra xa,tâm tình hắn
trầm xuống,nàng đi rồi,k phải rất tốt sao?tại sao hắn lại thấy khó chịu
và mất mát đến vậy.
_Vương gia đang nghĩ gì?
Một đạo âm bình thản truyền tới,hắn chậm rãi quay đầu lại,ánh rơi trên
người hồng y nữ tử trước mặt,kèm theo vài tia nhu hoà trong tử mâu lạnh
lẽo,hồng y nữ tử kia dung mạo như ngọc,thanh thuần và thoát tục,Hoàng
Ngọc Dung cầm chiếc rỏ tre để trên bàn hắn,giọng trầm ổn nói:
_Lãnh cô nương kêu ta đưa ngươi cái này.
Hoàng Ngọc Dung k nhanh k chậm mở miệng:
_Ta có hài tử của Phong rồi.Ngươi nên buông tha ta được rồi.
ĐC Lãnh Hàn chấn động,tử mâu thất thần nhìn về phía Hoàng Ngọc Dung,nàng ta đạm mạc nhìn về phía hắn,rồi chỉ vào chiếc rỏ tre:
_Tâm ý của Lãnh cô nương ngươi nên nhận.Cáo từ.
Nàng ta quay lưng rời đi,ánh mắt hắn dõi theo rồi chậm rãi đến bên bàn,lật
chiếc khăn lụa ra ngoài,khoé mắt bi thương nhìn vào đĩa bánh quế hoa,tâm hắn chua xót vô cùng,nàng vẫn quan tâm hắn như vậy sao?Mặc cho hắn đối
xử tệ với nàng sao?Hắn cầm 1 chiếc bánh quế hoa lên ăn,hương vị thơm
ngọt lan vào miệng,nhưng mà lòng hắn đắng chát vô cùng.Mắt hắn rơi trên
phong thư đặt dưới đĩa bánh,hắn bỏ bánh xuống,mở phong thư ra đọc sắc
mặt hắn tối sầm sau là hối hận và hoảng loạn.Hắn lao ra khỏi thư
phòng,leo lên huyết mã,cấp tốc xuất phủ,lao như điên ra bờ sông Trạch
Mân,trong đầu hắn hiện lên dòng thư thấm nước mắt của nàng.
"Lãnh Hàn,khi ngươi đọc được bước thư này thì ngươi k còn thấy ta nữa.Ngươi
biết k?từ ngày ta tá thi hoàn hồn vào xác Lãnh Thiên Kim ta thề rằng
tuyệt đối k như nàng ta,vì yêu ngươi mà đau khổ,nhưng là người tính k
bằng trời tính ta lại có tình cảm với ngươi.Ta đang mang hài tử của
ngươi,nó được 3 tháng rồi đó,ta biết chỉ có người ngươi yêu mới có thế
mang hài tử của ngươi nhưng mà đáng tiếc ta k phải.Ta sẽ chăm sóc hài tử thật tốt,ngươi chăm sóc bản thân thật tốt,ít uống rượu lại.Quế hoa ta
làm mùi vị k tệ,nếu ngươi chê ăn nhiều một chút.Tạm biệt ngươi,Lãnh
Hàn,ta yêu ngươi."
Hắn lao ra tới bời sông,nhưng là hắn bất lực khuỵ xuống mặt đất lạnh lẽo,nhìn chiếc thuyền kia đã đi xa chỉ còn
lại 1 cái chấm nhỏ mà thôi.Tâm hắn điên cuồng có rút,ông trời đang trừng phạt hắn sao?tại sao k cho hắn nhận ra sớm hơn,nàng mang hài tử của hắn đi,rồi vô thanh vô thức mang cả tâm hắn đi.Thời điểm này hắn mới biết
hắn đã sớm động tâm với nàng,trong đầu hắn hiện lên từng đoạn kí ức về
nàng,từ chi tiết một như sóng dữ ập về hắn.Hắn lảo đảo,tử mâu hiện lên
sự mất mát và đau thương đến cực điểm,hắn hét lên điên cuồng:
_Lãnh Thiên Kim...Các Hồ Điệp nàng k được đi.Về đây cho ta.
Nhưng là chiếc thuyền khi đã khuất vào khúc quanh của sông,hắn tuyệt vọng
nhìn theo,con sông muà thu lạnh lẽo vô cùng lạnh như tâm hắn bây giờ.
*****
Cách k xa ĐC Lãnh Hàn,trên một nhánh cây lớn,1 bạch y nam tử,tóc đen tùy
tiện thả,huyết mâu đăm chiêu mơ hồ,khuôn mặt tuấn tú xuất hiện nụ cười
mang theo tia bi ai,giọng trầm lặng mê người:
_ĐC Lãnh Thiên ta kiếp này k thể có được nàng rồi,Lãnh Thiên Kim.