Đường xá trung
tâm thành phố X,đông đúc và nhộn nhịp vô cùng.Tại khu phố danh cho gia
đình danh gia vọng tộc,có 1 căn biệt thự sang trọng giữa khu phố đó.Độ
sang trọng của căn biệt thự nói lên sự cao qúy của chủ nhân nó,trong
phòng khách một cô gái tóc ngang lưng mượt mà và đen óng,da trắng,môi
đỏ,mắt nâu,một cô gái nhỏ nhắn và xinh đẹp.
Cô gái lặng lẽ buông
tiếng thở dài,khoé môi anh đào mang theo ưu phiền,cả người dựa vào ghế
da hươu đầy sự bất lực.Bỗng 1 giọng nữ phụ vang lên khiến cô quay đầu:
_Nhà thật vắng,A Điệp à,con nên sinh 1 hài tử.
Cô thở dài,gượng ép cười,nhẹ nhàng cười:
_Mẹ à,rất nhanh sẽ có.
Người nữ phụ sấp sỉ 50,gương phúc hậu,khí chất hiền hòa,làm người cảm thấy dễ gần:
_A Điệp à,con với Tử Dật lấy nhau 2 năm rồi,sao hiện tại...
Bà Tử thở dài,giọng chút thất vọng,bà Tử là người có tiếng trong thương
trường,người nào cũng cũng tôn trọng bà 2,3 phần.Đối với đưa con dâu này mà nói,bà rất yêu qúy,rất xem trọng đi.Ngày đó,Tử Dật dẫn Thanh Điệp về nhà,dù bà biết Thanh Điệp là trẻ mồ côi được con bà cứu về sau 1 lần
tông xe máy,nhưng bà k hề coi thường bời đứa Thanh Điệp ôn nhu,thanh
thuần,lại giỏi cầm kì thi họa,nấu ăn rất ngon,rất biết học hỏi,thật
khiến bà vạn lần yêu qúy,bà liền đồng ý hôn sự ngay,tìm được con dâu này rất khó nha.Nhưng bà k vui nhất chính là 2 năm nay bà k ngừng đợi cháu
nội nha,mà hoàn toàn k có,điều này khiến bà thườn thượt thở dài.
Cô gái kìa âm thầm thở dài,đành hứa hẹn với bà Tử :
_Con và Tử Dật sẽ cố gắng.
Bà Tử gật đầu hài lòng:
_Nhanh một chút.ta có cuộc họp con ở nhà lo tốt nhà cửa một chút.
Rồi bà Tử cười nhẹ,rời đi.Cô day day thái dương,miệng lẩm bẩm:
_Lãnh Hàn,Hàn Hy ta rất nhớ 2 người.
Không sai đây là các Hồ Điệp,nàng xuyên trở về đã đc 2 tháng nay nếu k phải
Tử Dật kia đi công tác thì nàng thực sự k bít nên làm cái gì.Nhưng người đàn ông này ôn nhu và hiền lành,nàng k biết nói làm sao cho hắn
hiểu.Nghĩ đến tào tháo đến ngay,nàng giật thót khi nghe thấy tiếng nam
nhân vang lên,trầm ổn và ôn nhu:
_Tiểu Điệp,Anh về rồi.
Nàng ép mình nở nụ cười,giọng kìm chế sự run rẩy:
_Anh có mệt k?
_K sao.Anh rất tốt.
Nàng mỉn cười,giọng cũng giãn ra:
_Anh nên đi tắm một chút đi.
Tử Dật nhíu mày nhìn nàng,tâm trùng xuống k nhịn được hỏi nàng:
_Tiểu Điệp em rất khác?
Nàng khựng lại,thở dài thực sự k chốn được rồi,nàng thận trọng mở miệng:
_anh có tin vào tá thi hoàn xác k?
Anh thoáng ngạc nhiên,nhưng lại gật đầu,giọng mang tia lo âu:
_K phải cô nhập vào cơ thể Thanh Điệp chứ?
Nàng thở phào nhẹ nhõm rốt cuộc có người tin nàng.Nàng mở miệng nói:
_Ân.Anh tin sao?
Tử Dật đi tới bên sô pha,giọng mang chút hồi tưởng:
_Lúc trước tôi gặp cô ấy khi tai nạn,đưa cô ấy vào viện khi cô ấy tỉnh lại
đối với cái gì cũng lạ lẫm,cố ấy nói cô ấy tên Lãnh Thiên Kim.tôi điều
tra thì biết cô ấy tên Cô Thanh Điệp,gặn hỏi thì cô nói cô tá thi hoàn
xác,ban đầu vốn k tin nhưng sau đó mới biết rõ thực sự cũng phải tin.
Các Hồ Điệp nghe cái tên nghe cái tên Lãnh thiên kim thì trợn mắt k thôi,gì nha xuyên của xuyên a.Nàng thở dài:
_k biết là duyên gì a?
Tử Dật thất vọng hỏi:
_Cô ấy có trở lại k?
Nàng cũng chỉ biết lắc đầu,giọng sầu não k thôi:
_Ta k biết xem giữa anh và cô ấy còn duyên k đã.Ta cũng rất nhớ phu quân và hài tử của ta,k biết họ như thế nào rồi.
Căn phòng thoáng chốc rơi vào trầm mặc...Duyên....họ bây giờ cần chữ này nhưng chữ Duyên này có đến hay k?
........................Ta nguyện trọn đời trọn kiếp cung dưỡng ngươi
.........................Người trong thế gian có quá nhiều phiền não phải quên
.........................Giữa bể khổ thấp thoáng bóng hình xưa của nàng
.........................Quay đầu lại chợt thấy hồng trần vạn trượng đã qua từ lâu