Ngồi lên taxi, Hiểu mở điện thoại và bấm gọi cho Mùa. Điện thoại cô để túi quần, mà tư thế ngồi hiện tại rất khó lấy điện thoại từ trong túi ra. Hiểu gọi gần hết chuông thứ nhất cô vẫn chưa lấy ra được, không thấy nghe Hiểu càng lo lắng hơn. Hết chuông, Mùa mới lấy điện thoại ra được, Hiểu tưởng có chuyện gì nên anh gọi tiếp cuộc thứ hai. Lần này cô bắt máy luôn, nghe thấy giọng cô, Anh liền hỏi:
Sao em không nghe điện thoại của anh?
Mọi người đang ở đâu rồi?
Em để ở túi quần mãi mới lấy ra được đây này...
Em cũng không biết là đang ở đâu, hỏi thì bạn anh cũng ko biết mà trả lời.
Đi đâu mà lâu vậy anh?
Tiếng giò ù ù vọng vào điện thoại, Hiểu đoán vẫn còn đang ở khu vực đèo dốc, anh động viên cô:
Sắp tới rồi, chút nữa thôi, em chịu khó vậy nhé!
Em sắp không chịu được rồi đấy!
Thôi... cố lên, lát nữa muốn anh làm gì anh cũng làm...
Đang bực đang khó chịu mà nghe câu nói ấy từ Hiểu, Mùa thấy vui hơn hẳn. Đúng là cái người gì đâu... dễ mủi lòng khủng khiếp!
Cầm điện thoại trong tay, Mùa nhìn lên phía trước môi khẽ mấp máy cười, bực dọc cả đường đi giờ bỗng tan biến hết. Mải chìm đắm trong những suy nghĩ yêu đương Mùa quên đi chuyện mình đang di chuyển trên đường. Đến lúc chú ý mới phát hiện ra, chiếc xe máy cà tàng chở ba người "khổng lồ"