Nhà hàng nơi Mùa làm việc rất đông khách, hôm nào sớm thì 6h30 cô hết ca, muộn thì 8h mới được nghỉ. Hiểu cùng Tiểu Bảo trò chuyện rất ăn ý, anh thích con lắm, cứ tranh thủ nhìn ngắm Tiểu Bảo không biết chán. Cậu bé được gặp bố thì sung sướng bởi bao lâu rồi, hằng ngày mẹ chỉ cho xem bố qua ảnh, nhìn hình nhiều đến mức bố Hiểu có đặc điểm gì dễ nhận biết cậu bé cũng nhớ hết.
Hiểu nhớ mẹ của Tiểu Bảo, anh vui vì cả hai đã có với nhau một đứa con, hạnh phúc hơn nữa là cô vẫn ở vậy chờ đợi anh quay về. Ngồi ôm con trong vòng tay, Hiểu nghĩ xem lát nữa mẹ Tiểu Bảo về mà gặp hai bố con thì cô sẽ phản ứng như thế nào... có vui giống như anh bây giờ không? Hiểu thì thầm vào tai con:
Mẹ ở nhà có hay mắng con không?
Dạ, mẹ không mắng con đâu.
Mẹ chỉ yêu con thôi!
Tiểu Bảo hồn nhiên đáp.
Bố không tin đâu, chẳng lẽ con không mắc lỗi bao giờ sao?
Con ngoan nên mẹ không mắng con...
Vậy con có nghe lời bố không?
Hiểu ghé má vào má con trai, cưng nựng con dễ thương hết nấc.
Nhưng bố phải ở nhà với con cơ.. suốt ngày bố đi làm xa, mẹ cũng đi làm, con ở nhà với bà buồn lắm!
Ai nói với con là bố đi làm xa?
Mẹ. Mẹ bảo bố bận chưa về được...
Vậy bố hết bận chưa bố? Hôm nào bố cho con đi chơi công viên đi, con xem tivi thấy công viên đẹp lắm!
Mẹ cho con đi lần nào chưa?
Dạ chưa. Mẹ chỉ thích đi làm thôi!
Được rồi con yêu... mẹ bận nên thế, chúng ta phải thông cảm cho mẹ chứ...
Ngày mai bố cho con đi chơi... chịu không nào?
Dạ chịu...
Tiểu Bảo quay lại hôn lên má bố, đây là lần đầu tiên trong đời kể từ khi sinh ra... cậu bé mới được bố ôm ấp và gần gũi như thế này. Cảm giác có bố ở bên thật là tuyệt... Tiểu Bảo hãy còn nhỏ, chưa thể diễn tả được niềm hạnh phúc ấy ra sao, nhưng qua biểu hiện mà cậu bé thể hiện với bố cho thấy Tiểu Bảo rất rất vui.
Hiểu nghĩ gì đó một hồi, anh ghé tai con nói nhỏ:
Tiểu Bảo đã được đến nơi mẹ làm việc bao giờ chưa?
Dạ. Con đến mấy lần rồi!
Ở đó có thích không con?
Thích lắm bố ạ. Có nước dâu màu hồng, có cả trà sứa nữa... ngon lắm!
Vậy bây giờ hai bố con mình đến đó uống nước dâu màu hồng đi!
Yeahh... đi uống nước dâu màu hồng...
Tiểu Bảo hét lên đầy thích thú.
Con xuống xin phép bà ngoại đi, bà đồng ý cho đi thì hai bố con mình sẽ đi.
Tiểu Bảo chạy xuống dưới nhà, bà ngoại đang nhặt rau chuẩn bị bữa tối, cậu bé nói to:
Bà ơi, bà cho con đi uống nước dâu màu hồng với bố nhé!
Mẹ Mùa sợ Hiểu lạc đường nên chạy vội lên nhà hỏi lại xem có đúng anh rủ thằng bé đi không.
Con định cho Tiểu Bảo đi đâu?
Dạ. Đến nhà hàng của mẹ Tiểu Bảo...
Hiểu đáp.
Nhưng mẹ nó chưa được nghỉ đâu, cũng sắp tối rồi, trời còn mưa phùn nữa...
Con gọi xe đến đón!
Mẹ Mùa định nói thêm để ngăn cản nhưng rồi bà nghĩ lại, có thể Hiểu cũng nôn nóng được gặp lại con gái bà, muốn được đoàn tụ ba người với nhau nên thôi bà không ngăn cản nữa. Nghìn trùng cách trở anh còn tìm được về đây, huống chi... có chút mưa phùn thế này... Tiểu Bảo được đi với bố chắc thích lắm đây.
Vậy con nhớ trông thằng bé cẩn thận nhé, nó ra ngoài là hiếu động lắm, chạy nhảy linh tinh.
Dạ.
Nếu như ngày trước, nơi này chắc chắn sẽ không có xe ôm rồi các dịch vụ taxi đón trả khách. Nhưng từ ngày bờ hồ được cải tạo thành điểm du lịch, sân golf mọc lên, khách trong nước và nước ngoài đến nhiều bởi vậy dịch vụ xe đưa đón luôn sẵn sàng 24/24. Hiểu gọi xe đến, hai bố con ngồi lên, chỉ chưa đầy 10 phút taxi đã dừng lại trước cửa nhà hàng Hương Biển.
Nơi này Tiểu Bảo đã được mẹ cho đến mấy lần nhân dịp lễ Tết hoặc ngày đặc biệt nên cậu bé có chút ấn tượng, vừa xuống xe cu cậu liền nói:
Con chào chú Hoàng!
Hoàng là một cậu thanh niên trẻ tuổi, làm bảo vệ của nhà hàng này, vì mẹ Mùa làm việc ở đây nên Tiểu Bảo quen mặt mọi người từ nhân viên phục vụ, chú bảo vệ...
Tiểu Bảo đấy à? Chú chào con... đến đón mẹ Mùa hả?
Chuyện Mùa không chồng mà có con thì ở xã này ai cũng biết, đương nhiên nơi cô làm việc cũng không ngoại lệ. Nhìn thấy người đàn ông đi cạnh Tiểu Bảo, Hoàng liền nghĩ đây có thể là người quen, người thân của Mùa.. hoặc có thể là người đang tán tỉnh chị ấy nên mới đưa Tiểu Bảo đến đây. Nghĩ vậy nhưng chuyện đó không phận sự đến bản thân, Hoàng lịch sự nói:
Mời anh và cháu vào bên trong ạ!
Hiểu gật đầu rồi bế Tiểu Bảo vào trong, vừa đi anh vừa hỏi con:
Tại sao con biết chú ấy?
Mẹ cho con đến đây chơi nên con thích chú Hoàng!
Hiểu có chút ghen tuông, tại sao cậu ta lại thân thiện với con trai của mình như thế? Nhưng rồi cảm giác ấy nhanh chóng mất đi bởi đi vào bên trong, gặp người quen Tiểu Bảo đều dõng dạc chào hỏi rất ngoan... Hai bố con chọn một bàn và ngồi xuống, Tiểu Bảo hiếm khi được đi chơi thế này nên vô cùng thích thú, đúng như lời bà ngoại, cu cậu không ngồi yên chút nào, có bình hoa giả đặt trên bàn, cậu bé cứ nhấc lên lại đặt xuống, bàn tay bé xíu cứ bật bật lên những cánh hoa và lăm le ý định xé nát chúng. Hiểu quan sát con nên anh kịp thời ngăn chặn:
Tiểu Bảo đang nghịch gì thế?
Cậu bé mải nghịch nên không trả lời bố.
Con mà làm hỏng cái này nhà hàng sẽ bắt đền đó, biết không?
Bắt đền là gì ạ?
Tiểu Bảo ngơ ngác.
Là hôm nay sẽ để mẹ lại đây, không cho mẹ về nhà nữa.
Con không muốn cho mẹ nghỉ ngơi sao?
Tiểu Bảo nghe lời dọa nạt của bố liền dừng tay lại, trầm ngâm suy nghĩ một lát...
Mẹ không về thì con có được ngủ cùng với bố không ạ?
Hiểu ban đầu còn tưởng cậu bé thương mẹ, sẽ thôi không nghịch nữa... ai ngờ cậu hỏi câu xanh rì.. nếu như tiếp tục nghịch thì mẹ không về, mẹ không về cũng chẳng sao, hôm nay có bố rồi mà? Anh cười thầm trong lòng, không ngờ Tiểu Bảo lại lém lỉnh như thế.
Con ngủ với bố cũng được, nhưng mẹ làm cả ngày vất vả rồi, con không thương mẹ sao?
Con... con...
Thôi, quay lại đây với bố, lúc ở nhà con nói thích uống nước gì nhỉ?
Bố con mình gọi đồ uống đi....
Em ơi, cho anh xin cái menu nào!
Đây, con xem thích cái gì thì chọn...
Hiểu lật từng trang một nhưng Tiểu Bảo không xem qua, vẫn giữ vững lập trường:
Cái này nhiều lắm, con không uống hết đâu. Bố cho con nước dâu màu hồng, gà rán... trà sứa nữa....
Con có muốn gọi thêm gì không?
Hiểu chiều con vì lần đầu tiên anh được ở bên con, con thích điều gì anh sẵn sàng mua cho con cái đó.
Dạ. Con không bố ạ. Con chỉ thích vậy thôi!
Nhân viên mang thực đơn của khách xuống phòng pha chế đồ uống rồi sang nhà bếp để mọi người chuẩn bị. Lúc đi đến chỗ Mùa, cô bé nhân viên như phát hiện ra điều gì liền nói:
Chị ơi, em thấy... hình như bé con nhà chị đang ở trên lầu 1 đấy.
Mùa đang đảo tay thật nhanh món xào thập cẩm, cô không quay ra nhìn nhưng tai vẫn lắng nghe bé nhân viên nói chuyện.
Em có nhìn nhầm không? Tiểu Bảo đang ở nhà với bà ngoại mà, sao có thể đến đây được chứ?
Chắc chắn luôn chị ạ. Đi với ai thì em không biết, nhưng chắc là Tiểu Bảo nhà mình luôn, khi nãy đi vào cậu bé còn chào hết mọi người mà?
Bé nhân viên khẳng định.
Thế à... Tiểu Bảo đi với ai nhỉ?
Mùa nghe cô bé nói vậy thì chột dạ..
Là nam hay nữ đưa Tiểu Bảo đến đây vậy em?
Mùa hỏi tiếp.
Dạ. Là nam chị ạ.
Anh ấy cao to, ăn mặc đẹp lắm chị ạ...
Nhìn cũng có nét giống Tiểu Bảo nữa..
Mùa giật mình, cô suýt đánh rơi đôi đũa trên tay, nhưng công việc dang dở, tự nhiên cô thấy run run. Một cảm giác lạ lùng, MÙA tự hỏi trong đầu, lẽ nào là Hải sao? Tại sao lại mặt dày như thế? Nhân lúc cô vắng nhà nên anh đến để tiếp cận con trai cô ư? Đã nói là không có quan hệ gì với nhau rồi mà... Càng nghĩ Mùa càng thấy bực, bởi cô không biết chuyện Hải đi vào Tây Nguyên. Và hơn thế, cô cũng không nghĩ đến việc Hiểu đã quay về.
Mùa quay ra lẩm bẩm:
Được rồi, 30 phút nữa chị hết ca. Để chị xem là ai... bà ngoại Tiểu Bảo hay thật đấy, trời đang mưa mà dám để cháu đi ra ngoài.... sắp tối đen rồi còn gì...
Dạ. Vậy em lên nhà trên trước nhé!
Ừ.. đi đi.
Bé nhân viên đi khỏi, cô bé vô tư không nghĩ gì vì không hiểu được chuyện của Mùa. Mùa vẫn tiếp tục nấu nướng, nhưng thái độ đã khác nhiều bởi bây giờ cô đang bực bội lắm, nghĩ chắc rằng người đưa Tiểu Bảo đến đây là Hải nên cô suy tính xem lát nữa lên trên cô sẽ xử trí anh ta thế nào.
Hiểu ngồi chơi nhìn Tiểu Bảo ăn và uống đầy thích thú. Chính xác là gần 1 ngày trời anh chưa lót dạ chút gì trong bụng. Đáp xuống sân bay chỉ uống nước, chưa ăn gì, lại đi xe gần 100km về tìm gặp mẹ Tiểu Bảo nữa. Có lẽ do quá hồi hộp, vui mừng và hạnh phúc nên Hiểu không thấy đói, anh ngồi lắng nghe con trai kể chuyện và chờ đợi Mùa tan ca.
Ba mươi phút sau, Mùa nhanh tay tháo tạp dề, thay đồng phục ra và rảo bước đi lên lầu 1 của nhà hàng. Cô nhìn xung quanh xem Tiểu Bảo đang ngồi với ai vì khi nãy nghe bé nhân viên nói là có một người đàn ông đưa cậu bé đến đây. Bây giờ chỉ cần nhìn thấy Tiểu Bảo thì chắc chắn biết được người đó là ai rồi.
Vừa đi vừa nhìn, và rồi ánh mắt Mùa chợt dừng lại ở bàn phía giữa, chân cô không bước tiếp được nữa, trái tim trong lồng ngực cũng đập dồn dập hơn. Tiểu Bảo đang ngồi ăn uống và thích thú trò chuyện cùng người trước mặt. Bao nhiêu bực tức khi nãy cô chuẩn bị để xả lên đầu người đàn ông đó bỗng nhiên tan biến.. Là anh thật sao? Anh đã trở về tìm cô rồi? Cô không nhìn lầm đấy chứ? Ba năm trôi qua tại sao anh vẫn trẻ như vậy? Mùa đứng khựng lại, cô bối rối không dám bước lên phía trước, sợ rằng đây chỉ là ảo giác... Một giấc mơ có anh mà thôi.
Một nhân viên phục vụ khác thấy Mùa đứng đơ ra như pho tượng liền kéo kéo cô mấy cái rồi hỏi:
Chị sao thế?
Mùa vẫn im lặng không nhúc nhích, ánh mắt cô không rời khỏi khu vực có hai người đàn ông một lớn một bé kia. Giây phút ấy, bỗng nhiên Hiểu nhìn lên và bất ngờ nhìn thấy cô, Mùa ngỡ tim mình đã rơi khỏi lồng ngực. Ánh mắt ấy của anh tại sao lại chất chứa nhiều tình ý đến thế. Hiểu cũng vui mừng, anh kiên nhẫn chờ đợi cô là bởi anh tôn trọng cô đang làm việc, dù sao cũng có con ở bên rồi, nơi đây là nhà hàng, anh không muốn người khác dị nghị mẹ Tiểu Bảo, vì ngày tháng còn dài, bị phê bình là điều không nên.
Hiểu nói với Tiểu Bảo:
Con yêu, Mẹ lên rồi kìa!
Tức thì Tiểu Bảo bỏ dở bữa ăn và nhìn lên. Thấy mẹ, cậu bé phấn khích chạy đến gần mẹ, Hiểu cũng đứng dậy nói:
Nền nhà trơn trượt.
Đừng chạy, để bố bế con!
Nói xong Hiểu giữ tay con lại rồi bế vào lòng, anh chậm rãi tiến về phía Mùa. Cô vẫn đứng ở đó, nhìn ngắm anh bế cục cưng của mình trong lòng thì xúc động, nước mắt lại lăn dài trên gò má nóng hổi. Hiểu không biết phải nói gì cả, Tiểu Bảo ở trong vòng tay của bố cứ đưa tay lên phía trước vẫy vẫy nói:
Mẹ ơi... mẹ ơi...
Bố về rồi...
Con và bố đến đón mẹ này!
Mẹ ơi...
Bố của con... Mẹ của con...
Cả Hiểu và Mùa đều không hẹn mà cùng nhau chảy nước mắt, giọt nước mắt của hạnh phúc, giọt nước mắt của giây phút đoàn tụ sau bao ngày tháng xa nhau. Cô vì anh mà hy sinh chịu đựng, kiên cường vượt qua để nuôi con khôn lớn... Anh cũng vì cô mà cố gắng, để quay về được nơi đây là một nỗ lực không thể nói trong phút chốc. Mọi người nghe Tiểu Bảo nói đều quay lại nhìn, có người cũng hiểu ra vấn đề "Mùa thực sự không chửa hoang... không những vậy, anh ấy còn đẹp trai xuất sắc nữa"....