Dưới cây dương lớn bên trái sân huấn luyện, Cố Lăng Vi và Hà Hiểu Vân bên trái bên phải ngồi cạnh Trương Lệ Hồng, vào mùa đông cũng qua mùa
huấn luyện gay gắt, gần đây các cô ngoại trừ huấn luyện trong đội điều
tra, mỗi ngày một lần cố định việt dã 5km và huấn luyện đánh nhau kịch
liệt, còn lại đều rảnh rỗi, cho nên cũng là thời gian tương đối thoải
mái nhất, ít nhất là so với trước kia đã tốt hơn nhiều lắm.
Nhóm nữ binh có lẽ đã quen với huấn luyện khắc nghiệt như thế.Quanh
sân huấn luyện đoàn bộ, có một vòng cây dương trắng cao lớn, giống như
trường quân đội ở thành phố C, tuy hiện giờ cây dương đã trút hết lá,
chỉ còn cành khô, nhưng khi muốn nhớ lại chuyện xưa, ba người vẫn thích
ngồi nghỉ ngơi ở đây nói chuyện, tới đây ngồi một lát để trò chuyện
thôi, dù sao giờ kí túc xá có hơn 10 người, còn trước kia phòng 308 chỉ
có 4 người, Hà Hiểu Vân và Cố Lăng Vi liếc nhìn Trương Lệ Hồng, gần đây
Trương Lệ Hồng có vẻ không yên lòng, mày luôn nhăn chặt, huấn luyện cũng hay mắc lỗi, tình huống này trước kia ở trường quân đội cũng xảy ra một lần, cho nên Cố Lăng Vi và Hà Hiểu Vân đoán chắc là chuyện khó giải
quyết.
Chỉ là tính cách Trương Lệ Hồng hết sức mẫn cảm, nếu giúp cô ấy phải
thật cẩn thận, để tránh chạm vào tự tôn, cho dù là bạn bè thân thiết,
đôi khi cũng phải bận tâm một chút về cảm nhận của người kia.
Mấy ngày nay chuyện cũng không có chuyển biết tốt đẹp, còn có xu
hướng nghiêm trọng hơn, bởi vậy Cố Lăng Vi và Hà Hiểu Vân nghĩ, quyết
định trực tiếp hỏi thì hơn, tính ra dù cho Lệ Hồng có khó giải quyết
nhưng có thêm hai người các cô có lẽ sẽ dễ dàng hơn, Cố Lăng Vi cũng thở dài, bất giác nhớ tới mình luôn dựa vào sự che chở của Diệp Bành Đào,
hóa ra cũng thành đặc quyền rồi.
Hà Hiểu Vân lặng lẽ chạm cô một chút, Cố Lăng Vi mới hồi phục tinh
thần, suy nghĩ rồi khoát tay lên vai Trương Lệ Hồng, nói: "Lệ Hồng,
chúng ta là bạn phải không?"
Trương Lệ Hồng ngẩn ra, mày giãn ra, liếc nhìn cô một cái nói: "Đương nhiên, còn hỏi, năm đó bốn người chúng ta đã thề rồi, có phúc cùng
hưởng".
Hà Hiểu Vân gật gật đầu: "Vậy cậu gần đây bị làm sao, có thể nói với
bọn mình được không, cho dù giải quyết không được ít nhất so với mình
cậu ngồi buồn thì cũng tốt hơn mà".
Trương Lệ Hồng suy sụp cúi đầu, lúc lâu mới ngẩng lên nói: "Cái kia Lăng Vi, Diệp Bành Đào không nói gì với cậu sao?"
Cố Lăng Vi lắc đầu: "Nói cái gì?"
Trương Lệ Hồng áy náy: "Chính là em gái mình, chuyện của Lệ Na". Nói
xong trên mặt có chút tức giận: "Mình nhiều năm không về nhà, không ngờ
Lệ Na lại biến thành cái dạng này, trước kia mình nhớ rõ nó hiền lành
lắm, giờ học hư, hám giàu, trèo cao".
Nói xong lại thở dài: "Lăng Vi, mình xin lỗi cậu, Diệp Bành Đào đã
giúp nó làm tiếp tân, việc rất tốt, sạch sẽ, thoải mái, thu nhập tốt lại ổn định, cơ hội như thế nó không thể nào tìm được, thế mà đi theo cái
đứa bạn trung học tên là Hoàng Khiết gì đó, hỗn độn, giờ mình cũng không quản được nữa rồi".
Hà Hiểu Vân nhíu mày: "Vẫn phải quản , Lệ Na tuổi nhỏ, lớn lên ở nông thôn rất dễ bị nhân tố bên ngoài ảnh hưởng, cậu nếu không quản sau này
càng phiền đó".
Trương Lệ Hồng gõ lên đầu mình vài cái: "Con nhóc này đúng là không
bớt lo được, không phải vì ba mẹ thân thể không tốt mình đã sớm đưa nó
lên xe lửa gửi về rồi, làm tiếp tân không làm lại đến làm phục vụ Thịnh
thế hoa đình nói gì mà lương tháng hơn vạn, mình cũng không tin, bưng
trà rót nước mà được 1 vạn, người ta cũng không phải ngốc, nếu kiếm tiền dễ thế mình còn làm lính làm gì, đi bưng trà rót nước cho rồi, chỉ là
mình nói, nó không nghe".
Trương Lệ Hồng cực kì lo lắng nói tiếp: "Lăng Vi, còn phải phiền toái Diệp liên đoàn trưởng nhà cậu, giúp mình hỏi thăm xem, chỗ Thịnh thế
hoa đình kia rốt cục là làm cái gì, phục vụ có thể kiếm nhiều tiền vậy
sao, mình nghe sao giống như nói hưu nói vượn thế".
Cố Lăng Vi nhíu mày cùng nhìn Hà Hiểu Vân, hai người rất ăn ý, không nói ngay cho Lệ Hồng biết Thịnh thế hoa đình là nơi ra sao.
"Trương Lệ Hồng có điện thoại, là ba cậu gọi tới".
Trần Thụ Hoa lớn tiếng gọi Trương Lệ Hồng cùng đi, Hà Hiểu Vân thấp
giọng: "Lăng Vi, mình thấy không tốt rồi, Thịnh thế hoa đình của anh
cậu, chúng ta cũng qua xem rồi, nào có phục vụ gì, ngoại trừ nam phục vụ bưng trà rót nước thật, còn lại chính là công chúa tiếp viên, em Lệ
Hồng không hay rồi".
Nói xong ném cành cây trong tay: "Cậu nói xem Lệ Na thông mình như thế sao lại không phân biệt được tốt xấu vậy chứ?"
Hà Hiểu Vân dũ dũ đứng lên: "Lăng Vi, không được, mai chúng ta ra
ngoài một chuyến, trước tìm cô bé đó nói chyện, đừng để Lệ Hồng biết lại khổ, ngoại trừ ba mẹ, Lệ Hồng chỉ có em gái này là thân thiết nhất,
mình sợ cô ấy không chịu nổi".
Cố Lăng Vi gật gật đầu.
Ngày hôm sau cơm chiều xong hai người liền tới cửa lớn Thịnh thế hoa
đình, cách đó không xa là em gái Lệ Hồng, qua tám giờ, từ rất xa có hai
cô gái ăn mặc hở hang đi tới, lúc cách các cô càng gần, Cố Lăng Vi và hà Hiểu Vân há hốc mồm kinh ngạc. Chỉ một tháng ngắn ngủi, cô nữ sinh
trước kia có vài phần quê mùa giờ đã là một phụ nữ đô thị xinh đẹp, tóc
dài uốn lượn sóng, thả sau lưng, ăn mặc cực kì ít vài, lộ ra đùi dài và
phần ngực cổ, vừa nhìn đã thấy không phải con gái đàng hoàng, trên mặt
trang điểm đậm, làm gương mặt thanh tú của cô bé càng thêm hoàn mỹ mà
diêm dúa, nhưng lại nồng đậm hương vị phong trần. Nhìn thấy Cố Lăng Vi
và Hiểu Vân, Trương Lệ Na hoảng sợ, đây là bạn tốt của chị, cô chỉ gặp
qua một lần nhưng ấn tượng rất sâu sắc, bởi vì nữ binh xinh đẹp như thế
cô chưa từng gặp qua, hơn nữa hai người này thực lòng đối tốt với họ,
điều này cô dù không có kinh nghiệm trong xã hội cũng có thể cảm nhận
được. Cô biết công việc của mình là chị Cố tìm giúp, hoàn cảnh làm việc
đúng là không tệ, nhưng một tháng chỉ được một ngàn, trừ tiền thuê nhà,
muốn mua thêm áo quần thời trang hay đồ trang điểm cũng không đủ, còn
Hoàng Khiết học cùng trung học lại ra trường sớm một năm so với cô, tủ
quần áo đầy đồ mới, trang sức tinh xảo và cả đồ trang điểm đắt tiền, rõ
ràng bộ dạng còn kém hơn cô nhưng người ta giờ lại đẹp hơn cô nữa. Bởi
vậy Trương Lệ Na lung lay, hơn nữa Hoàng Khiết cũng nói thêm vào, vì thế cô dứt khoát kiên quyết đến chỗ đó làm, còn cùng chị mình cãi nhau một
trận, chỉ nói cô hư vinh, học không giỏi, nhưng mà cô thích cuộc sống
như thế, cô không muốn suốt ngày dãy dụa ở thấng lớp thấp nhất xã hội
chỉ lo ấm no, mỗi ngày vì chút củi gạo mà chi li tính toán, cô nghĩ
Hoàng Khiết như thế, muốn ăn gì, muốn mua áo quần đẹp đều được, vì thế
Lệ Na nghĩ trao đổi như thế cũng đáng lắm. Chỉ là chỗ sâu nhất trong
lòng cũng có phần kiêng kị chị, dù cho lúc nhà cực kì khó khăn, cũng là
chị chống đỡ, cho nên trong cảm nhận của cô Trương Lệ Hồng vẫn rất có
địa vị, có khi còn lớn hơn cả ba và mẹ, nhưng lúc này đây cô không muốn
nghe theo chị khoa tay múa chân, dù sao đó là cuộc đời của cô, dù thế
nào cũng là cô tự mình quyết định.
Cố Lăng Vi đánh giá cô một lát rồi nói: "Lệ Na, bọn chị muốn nói chuyện với em được không?"
Trương Lệ Na cắn môi nói: "Em biết các chị muốn nói gì, nhưng em thích công việc bây giờ".
Hà Hiểu Vân có phần giận: "Cái này là công việc gì, Lệ Na em còn nhỏ, không hiểu chuyện, với con gái mà nói, tự tôn tự ái là cái quan trọng
quý giá hơn cả tiền tài, mất đi thì vĩnh viễn không tìm lại được, em
biết không?"
Lệ Na ngẩng đầu nhìn cô một cái, tia đối nghịch hiện ra trong đáy
mắt: "Chị Hà, em biết chị xem thường công việc của em, nhưng mà em tự
lao động kiếm tiền, so với việc các chị kiếm cho em thì tốt hơn nhiều
lắm, ít nhất em không lo chuyện tiền thuê nhà, cũng có thể mua quần áo
mình thích, trước kia nhìn còn không dám, hơn nữa đây là chuyện của em,
các chị không biết là các chị nhiều chuyện lắm sao?"
Cố Lăng Vi và Hà Hiểu Vân không ngờ Lệ Na lại không hiểu chuyện như
thế, cho dù tình tình Cố Lăng Vi không tồi mà cũng bị chọc tức: "Lệ Na,
em nếu là em gái Lệ Hồng thì cũng là em bọn chị, bọn chị sao có thể trơ
mắt nhìn em sa đoại như thế..."
Lời Cố Lăng Vi còn chưa nói xong đã bị Hoàng Khiết bên cạnh cưới lời: "Sa đọa, cái gì sa đọa, tôi thấy hai người không ăn được bồ đào thì nói bồ đào xanh, chúng tôi ở Thịnh thế hoa đình cũng không phải người bình
thường là vào được, không xinh đẹp không khí chất muốn vào cũng không có cửa đâu".
Cố Lăng Vi lúc này mới để ý đến người bên cạnh, ánh đèn đường chiếu
trên gương mặt có vài phần quen thuộc, Cố Lăng Vi bình tĩnh nhìn cô ta,
cân nhắc đã gặp qua người này ở đâu rồi.Đột nhiên nhớ ra, là cô ta, cô
gái buổi tối đó bị rượt đuổi, cô ngẩn ra: "Là cô sao?"
Hoàng Khiết không nghĩ là Cố Lăng Vi biết cô ta, hoài nghi nói: "Chị biết tôi?"
Cố Lăng Vi chau mày lắc đầu, vừa muốn khuyên Lệ Na vài câu nữa, chiếc xe dài bóng loáng xa hòa đã dừng lại bên cạnh các cô, cửa kính xe phía
sau hạ xuống, lộ ra gương mặt góc cạnh của Chu Tử Phong, trong mắt hiện
lên vẻ vui mừng vẫy tay nói: "Vi Vi, là em à, anh còn tưởng mắt bị viễn
thị rồi, không ngờ lại gặp em ở đây".
Cố Lăng Vi sửng sốt một chút, đi qua mới phát hiện ghế sau còn có một người đàn ông khác, cũng có vẻ rấy danh giá, nhưng trong mắt lại khiến
cho người ta không thoải mái. Nhìn thấy Cố Lăng Vi, trên mặt nở nụ cười
không có ý tốt, nói: "Anh, em không biết anh lại thích mặt hàng nhỏ tuổi như thế, nhưng mà cũng có hương vị đó".
Chu Tử Phong lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái, đối phương lập tức
liền ngậm miệng, nhưng ánh mắt vẫn làm càn như trước đánh giá chằm chằm
Cố Lăng Vi, cô nhíu mày nói: "Em đến tìm người thôi, anh vội thì đi đi,
lát em còn về chỗ đóng quân nữa".
Chu Tử Phong gật đầu, lướt mắt qua vài người nơi đường đi bộ, thản nhiên nói: "Về đừng quên gọi điện cho anh, Tiểu Ngụy lái xe".
Xe từ từ trượt qua người Cố Lăng Vi, Trương Lệ Na và Hoàng Khiết kinh ngạc khi nhìn hết thảy, mãi đến khi xe đi rồi Hoàng Khiết mới nịnh nọt
hỏi thăm Hiểu Vân: "Chị này, cái kia, có quen với ông chủ bọn em sao?"
Hà Hiểu Vân có chút khinh bỉ nhìn cô ta: "Ông chủ của các cô nhận Lăng Vi làm em gái".
Trương Lệ Na không khỏi lắp bắp kinh hãi: "Chị nói chị Cố là em gái nổi danh của ông chủ sao?"
"Nổi danh, nổi danh cái gì?"
Hà Hiểu Vân không rõ nói: “Lệ Na, em đừng nói bọn chị xen vào việc
người khác, có nhiều thứ em còn nhỏ không hiểu được, chị là Lăng Vi
không muốn tương lai em hối hận, hơn nữa chị của em cũng lo lắm, hiểu
không?"
Trương Lệ Na trầm lặng hồi lâu không nói, nhìn thấy Cố Lăng Vi đến
đây mới thân thiết đến bên giữ lấy tay Cố Lăng Vi ngọt ngào nói: "Chị
Cố, em không biết ông chủ là anh chị, cái kia, chị có thể nói tốt cho em vài câu, em muốn đến khu vực vip làm, dù sao ở đó đều là nhân vật lớn,
tiền boa cũng cao hơn".
Cố Lăng Vi và Hà Hiểu Vân liếc nhìn nhau, càng thất vọng, hai người
tận tình khuyên bảo như thế mà hoàn toàn là đàn gảy tai trâu, Cố Lăng Vi đẩy cô ra, lãnh đạm nói: "Xin lỗi em chuyện này chị không quản, Hiểu
Vân chúng ta về".
Đi vài bước Hà Hiểu Vân quay đầu lại nói: "lệ Na, em nghĩ lại đi, có một số việc khi làm dù hối hận cũng không kịp nữa".
Bóng dáng hai người đi xa, Hoàng Khiết bên cạnh mới than thở: "Nói
thì đường hoàng lắm, mình còn không minh bạch với ông chủ nữa mà".
Trương Lệ Na ngẩn ra: "Nói bậy gì đó, mình thấy bạn trai chị Cố rồi, rất tuấn tú, là liên đoàn trưởng kìa".
Hoàng Khiết cười khanh khách: “Thực nhìn không ra, bên ngoài thì
thanh cao, đúng là thủ đoạn, Lệ na, chị này thủ đoạn không kém chúng ta
đâu, đi thôi, lần này cơ hội của cậu tới rồi đó Lệ Na, không phải muốn
đến khu vực vip làm sao, chỉ cần nói với quản lý là cậu quen với em gái
ông chủ, đảm bảo sau này có gì tốt họ cũng nghĩ tới cậu trước".
Cố Lăng Vi và Hà Hiểu Vân trên đường về đều trầm mặc, ai cũng không
biết nên xử lý thế nào, Lệ Na đúng là cứng đầu chín trâu không kéo được, chẳng lẽ sức hấp dẫn của cuộc sống vàng son lớn thế sao, đáng để hi
sinh hết thảy
Hiểu Vân không hiểu đứng lại thở dài: "Lăng Vi, nếu không thì gọi cho anh cậu, đuổi Lệ Na đi, chúng ta thì bảo Lệ Hồng đóng gói đuổi nó về
nhà".
Cố Lăng Vi nghĩ đến Lệ Na vừa rồi ham hư vinh như thế, không khỏi lắc đầu thở dài: "Cũng chỉ có cách đó đúng rồi, về đừng nói với Lệ Hồng
chuyện này..."
Một tiếng còi chói tai cắt ngang lời Cố Lăng Vi, hai người ngẩng đầu
lên nhìn qua ngoài nơi đóng quân có một chiếc xe jeep quân dụng dừng
lại, Diệp Bành Đào hơn một tháng không gặp đang dựa vào cửa xe, cửa mở
tay vói vào bóp còi, ánh đèn đường mở nhạt, ánh mắt anh sáng rực như núi lửa sắp phun trào, cách một khoảng cũng cảm giác được đốm lửa văng khắp nơi. Hà HIểu Vân nở nụ cười: "Chà, oán phu nhà cậu tới kìa, xem ra mai
không có thời gian rồi".
Nói xong còn mờ ám tiến sát tai Lăng Vi nói: "Hai người kiếm chế một
chút, tuy là tiểu biệt thắng tân hôn, nhưng đừng kịch liệt quá".
Cố Lăng Vi mặt đỏ hồng đạp một phát: "Cút đi, chết tiệt".
Hà Hiểu Vân cười ha hả phất tay với Diệp Bành Đào, nhanh chóng chạy
vào, Cố Lăng Vi bước qua, vừa mới tới gần Diệp Bành Đào đã nhanh chóng
bắt lấy bả vai cô áp vào cửa xe, cúi đầu hôn mãnh liệt, Cố Lăng Vi mặt
đỏ bừng, đây là trước cửa nơi đóng quân mà, nếu bị lãnh đạo nhìn thấy
hậu quả không tưởng nổi đâu. Nhưng là hai tay định đẩy ra, Diệp Bành Đào lại sớm tính trước, một tay nắm chặt gáy cô, không động đậy nổi, nhưng
người này vẫn còn tia lý trí, chỉ một lát sau đã thả cô ra, thân thể vẫn dán chặt vào nhau, không một khe hở, giống như muốn khảm cô vào người
mới vừa lòng, hơi thở nóng rực bên tai Cố Lăng Vi, bởi vì khát vọng mà
có chút khàn khàn: "Hơn một tháng mới gặp, Vi Vi, em nghĩ đi, lát bồi
thường thế nào cho anh, hả?"