Triệu tổng vừa ra khỏi phòng, quản lý đã tới thấp giọng nói: “Chu tổng đến, đang ở ngay phòng bên cạnh”.
Triệu tổng ngẩn ra, mồ hôi cứ thế mà chảy, sao lại xui thế chứ, Chu
Tử Phong kia có tiếng là không dễ chọc, hơn nữa, trước kia tham gia quân ngũ, rốt cục không biết hắn có những mối quan hệ nào, cho nên phải biết chừng mực, huống hồ nữ binh kia có quan hệ với cả Chu Tử Phong và Lưu
Thiếu Quân, nếu gặp phải nhau nếu làm không tốt chỉ sợ có chuyện.
Nghĩ đến đây, ông phất tay, mặt tươi cười đẩy phòng bên cạnh đi vào,
nhìn thấy tình huống bên trong, Triệu tổng có chút khó xử, Chu Tử Phong
mang theo một người đàn bà, ông đã gặp qua, hình như là sinh viên, tân
sủng của Chu Tử Phong, nghe nói mới cặp không lâu, phần lớn đàn bà của
Chu Tử Phong, người này cũng được xem là yêu mến, mang tới đây hai lần,
nhìn kĩ đột nhiên ông thấy có vài phần quen mắt, giống như đã gặp ở đâu.
Suy nghĩ qua nhanh, ông mở miệng nói: “Chu tổng trăm công ngàn việc
sao trưa nay lại nhàn hạ đến thăm chỗ này, đúng là khó gặp khó gặp”.
Chu Tử Phong nhìn qua một cái: “A!Giữa trưa nay vừa lúc không có việc gì, cô ấy muốn ăn canh hải sản ở chỗ ông, cho nên mang cô ấy tới, ông
vội thì cứ đi, hôm nay chỉ ăn nhẹ, không cần Triệu tổng tự mình chiêu
đãi đâu”.
Triệu tổng nở nụ cười, vội sai người phía sau tới phòng bếp chỉ đạo
làm canh hải sản cho cẩn thận, Chu Tử Phong hôm nay tâm tình rất tốt,
tuy không đến mức cười tươi rạng rỡ nhưng ít nhất cũng không đen như
hằng ngày, cô gái bên cạnh được chiều mà càng nũng nịu hơn, nắm tay anh
đùa vài câu, Chu Tử Phong nheo mắt lại, cô liền ngậm miệng.
Chu Tử Phong như vô tình liếc qua Triệu tổng đang ngây người, Triệu
tổng giật mình vội hỏi: “Haha, cái kia, Chu tổng hôm nay thật khéo, vừa
lúc Lưu tổng cũng đến chỗ tôi, còn có hai công tử của Diệp tham mưu,
Trịnh tham mưu, còn có, còn có…”
Nói xong không khỏi chần chừ nhìn người đàn bà bên cạnh một cái, Chu Tử Phong lập tức hiểu ra:”Ông nói Vi Vi cũng đến đây”.
Tuy không biết có phải là Vi Vi hay không nhưng chắc là không sai,
Triệu tổng vội gật đầu, người phụ nữ bên cạnh nghe thấy tên người đàn bà khác, thân thể cứng đờ, ý thức được nguy cơ mà ngẩng đầu nhìn, mình vừa ngồi sát được với ngọn núi vàng, hơn nữa núi vàng này rất anh tuấn đẹp
trai, sớm đã nảy sinh nhiều tâm tư khác, tương lai mà gả được cho anh,
sung sướng không thiếu, dù cho anh có chút đáng sợ, hơn nữa không cho
phép cô can thiệp vào việc riêng, nhưng khả năng rất lớn.
Nhưng mà mấy tối gần đây, anh đưa cô tới một phòng ở, khỏi nói đến
các khoản tiền được cho, làm cho cô đã thoát khỏi cảnh sinh viên nghèo
khó, người đàn ông như thế thực sự là cực phẩm hiếm có, không bắt lấy
chắc cả đời phải hối hận, nhưng cô mẫn cảm phát hiện ra, Tiểu Vi Vi được nhắc đến này, người luôn lạnh lùng như thế lại có một nụ cười tươi dịu
dàng rất rõ.
Đường Nhị suy nghĩ về đối thử của mình, thì Chu Tử Phong đã đứng lên, nói với trợ lý im lặng phía sau: “Tiểu Ngụy, cậu đưa Đường tiểu thư về
trước”.
Đường Nhị nóng nảy, vội giữ lấy tay anh chu miệng: “Anh Phong, em còn chưa có ăn cơm”.
Chu Tử Phong nhăn mày, ánh mắt lạnh lùng đảo qua cánh tay cô đang
nắm, Đường Nhị không tự chủ mà run run buông ra, anh quét mắt nhìn thư
kí một cái: “Gói đồ cho cô ấy mang về”.
Triệu tổng không hiểu nổi,hóa ra người phụ nữ này và Tiểu Vi Vi kia
không hề giống nhau, người này là hàng hóa thì nữ binh kia là thần tiên, vội mở cửa ra, Chu Tử Phong ngay cả liếc nhìn Đường Nhị cũng không
thèm, thẳng hướng ra ngoài, trên mặt Đường Nhị đã lộ rõ sự ghen tị không che lấp nổi.
Từ trước cô luôn là người được đàn ông theo đuổi, chưa từng chịu sự
lạnh nhạt này, nhưng mà mới là sinh viên thôi, dáng cao gầy, bên ngoài
xuất sắc, cho nên ở đại học cô luôn là đối tượng theo đuổi của nam sinh, thường xuyên được làm giúp các việc vặt, như là được mời đến các bữa
tiệc vân vân, khi cô biết Chu Tử Phong, chính là buổi khai mạc công ty
anh, thực ra ở đó cũng chỉ liếc mắt qua một cái mà thôi.
Vào đêm đó, thư kí lạnh lùng đó trực tiếp tìm cô, không hề quanh co
dứt khoát hỏi bao nhiêu tiền một đêm, lúc đó cô mới cảm giác cực kì nhục nhã, tuy cô sớm không phải xử nữ gì, nhưng chưa từng lấy tình dục ra
trao đổi bằng tiền, cô cũng hiểu được, tiền là gì, tiền chính là vạn
năng.
Thư kí có vẻ châm chọc nhếch khóe miệng, thong dong ra giá: “Năm vạn, mười vạn, mười lăm vạn, hai mươi vạn”.
Đường Nhị lúc đó khẩn trương như lúc thi đại học, mâu thuẫn làm cả
người cô run rẩy, số tiền đó đã phá hủy hoàn toàn sự tự tôn kiêu ngạo
của cô, hai mươi vạn một đêm, cô thỏa hiệp, dù sao hai mươi vạn cô có
thể mua được rất nhiều áo quần hàng hiệu, đồ trang điểm, có thể tân
trang mình càng xinh đẹp động lòng người hơn.
Vốn tưởng là một lão già hói đầu xấu xa, nhưng lúc nhìn thấy Chu Tử
Phong, mới nhớ ra đó chính là vị tổng tài anh tuấn đứng trên bục khai
mạc, Đường Nhị nháy mắt cảm thấy được mình đã trở thành cô bé lọ lem
rồi, đáng tiếc Chu Tử Phong quá khó nắm bắt, lấy lòng rất khó, cho dù cô dùng hết tâm tư, cũng chỉ thấy được vẻ ôn hòa mà thôi.
Vốn nghĩ tới người đàn ông mặt không bao giờ đổi đó, chỉ nghe nhắc
đến Tiểu Vi Vi, Đường Nhị đột nhiên hiểu được, người được gọi là Tiểu Vi Vi đó, là một thứ quan trọng trong cuộc sống của Chu Tử Phong, ghen tị
ập đến trong nháy mắt, hơn nữa không kìm được mà muốn biết, ánh mắt lay
động đầy chủ ý.
Đứng lên ngoan ngoãn theo thư kí ra Thụy Cảnh, vừa tới dưới lầu lúc
chờ trợ lý đi lấy xe, cô xoay người bước tới Thụy Cảnh lần nữa, rốt cuộc phải nhìn xem Tiểu Vi Vi kia là mỹ nữ tài giỏi cỡ nào.
Chu Tử Phong mở cửa phòng bên cạnh, Cố Lăng Vi kinh ngạc đứng lên: “Anh, sao anh lại tới đây?”
Ánh mắt Chu Tử Phong đảo qua Cố Lăng Vi, ý cười ấm áp, Diệp Bành Đào
lập tức nói to như hai vại giấm chua lâu năm, trong lòng đầy chua chát,
Lưu Thiếu Quân ngẩn ra, đứng lên nói: “Hóa ra Chu tổng đang ở đây, hôm
nay tôi mời, lão Triệu, mang tới lẩu cua lớn, Bành Đào, cháu xuống dưới
mang cho cậu hai bình rượu Mao Đài dưới xe, xách lên cho cậu, hôm nay
cậu và Chu tổng không say không về”.
Chu Tử Phong cười hàn huyên vài câu, không chối từ, ngồi vào vị trí
bên cạnh Lưu Thiếu Quân, nhìn Cố Lăng Vi một cái vài phần bất mãn: “Sao
nào, anh gọi điện cho em tuần trước mà sao lại nói huấn luyện vất vả hôm nay không rảnh”.
Cố Lăng Vi cười ha hả nháy mắt: “Hiểu Vân vượt qua kiểm tra rồi, em không phải cùng luyện tập nữa”.
Chu Tử PHong nhìn Hiểu Vân và Trương Lệ Hồng thản nhiên gật đầu, Diệp Bành Đào tuy đối với Chu Tử PHong trong lòng đầy khúc mắc nhưng cậu út
đã nói thế, hơn nữa anh cũng sớm suy nghĩ cẩn thận, mình mà cứ không
được tự nhiên thì cuối cùng mình lại nhận toàn chuyện không hay ho thôi, còn cho người ta tiện nghi nữa chứ, mất nhiều hơn được.
Chu Tử Phong liếc mắt sang cô bé đang ngủ say sưa trong xe đẩy, không khỏi cẩn thận quan sát vài lần, phát hiện có vài phần giống Cố Lăng Vi, khóe miệng khẽ nhếch lên, nhẹ nhàng xoa khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của cô nhóc, Lưu Thiếu Quân không khỏi kinh ngạc nhíu mày.Chu Tử Phong
thuận tay gởi vòng hạt trên tay đưa cho Nghiêm Thuận Thuận: “Lần đầu gặp mặt, không có gì, hôm trước tôi đi miếu dâng hương chủ trì tặng, nhân
tiện tặng lại cho bé con”
Nghiêm Thuận Thuận nhìn sang chồng một cái mới nhận lấy.
Lưu Thiếu Quân haha cười: “Thật là Chu tổng khách sáo quá, nào nào, hôm nay khó gặp, chúng ta uống rượu”.
Chu Tử Phong, Lưu Thiếu Quân, Diệp Bành Đào và cả Trịnh Viễn mỗi
người anh một ly, tôi một ly, chốc lát hai bình Mao Đài đã vào bụng, Chu Tử Phong lặng lẽ đánh giá Cố Lăng Vi, một tháng không gặp, cô ấy hôm
nay sắc mặt hồng nhuận hơn, mắt long lanh, ánh mắt chuyển xuống dấu hồng trên cổ cô, ánh mắt không khỏi lạnh lẽo, dấu vết ẩn ẩn hiện hiện đó,
anh đương nhiên biết từ đâu mà tới.Thế nhưng lại không khống chế được mà tức giận, ghen tị ngút trời, âm u nhìn Diệp Bành Đào một cái, Diệp Bành Đào bỗng nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, ngẩng đầu đối điện với ánh mắt
của Chu Tử Phong, không biết có phải mình đa nghi không, nhưng ánh mắt
đó làm cho lòng Diệp Bành Đào rét run, Diệp Bành Đào là ai chứ, đương
nhiên sẽ không yếu thế, bưng chén rượu lên: “Chu tổng, cám ơn ngài luôn
cẩn thận chăm sóc Vi Vi nhà tôi, chờ chúng tôi kết hôn chén rượu mừng
này nhất định ngài phải uống”.
ánh mắt Chu Tử Phong chợt lóe lên, một chút cũng không thua, nói: “Vi Vi là em gái tôi, tôi chiếu cố cũng là đương nhiên, nhưng mà kết hôn,
tôi còn chưa nghe Vi Vi nhắc tới”.
Ánh mắt Diệp Bành Đào bốc hỏa, người này, con mẹ nó muốn đối đầu với
anh mà, Lưu Thiếu Quân vừa thấy không ổn, đứng lên ngăn hai chén rượu,
nói tránh đi: “Chu Tổng gần đây nghe nói phát tài à”.
Chu tổng nhíu mi: “Chỉ chút đỉnh, không bằng lợi nhuận của Lưu tổng được, luôn làm ra lớn”.
Lưu Thiếu Quân nửa thật nửa giả nói: “Anh có nhiều công ty con, tôi
chỉ có một công ty nhỏ, căn bản không sánh nổi, nghe nói Chu tổng còn
khai thác câu lạc bộ đêm, cuối tuần này khai trương, cửa hàng kinh doanh cũng tốt, nếu không phải chị tôi không cho phép, tôi cũng muốn làm
theo”.
Chu Tử Phong nở nụ cười: “thực ra cũng không có gì, tạo một nơi để
mình đến uống rượu tìm vui thôi, cuối tuần khai trương Lưu tổng nhất
định phải đến thăm nha”.
“Nhất định, nhất định”.
Mới nói tới đây cửa lớn bị đẩy vào, một cô gái xinh đẹp hùng hổ đi
vào, nhìn thấy Đường Nhị, mặt Chu Tử Phong trầm xuống, Diệp Bành Đào
nói: “Cô gái đi nhầm phòng rồi”.
Cố Lăng Vi nhếch mày dùng sức dẫm lên chân anh một cái, Diệp Bành Đào vội vàng ngậm miệng, quay sang nói: “Sao nào, ghen à, em với anh trai
mắt qua mày lại anh còn chưa nói gì, anh mới nói một câu đã chịu không
nổi rồi”.
Cố Lăng Vi cắn môi trừng mắt liếc anh thấp giọng nói: “Diệp Bành Đào, tối anh muốn ngủ sô pha phải không?”
Diệp Bành Đào vừa nghe đã vội đầu hàng: “Rồi, anh sai được chưa, có vợ mà không được ôm, ngủ sô pha rất là không nhân đạo đó”.
Đường Nhị dũng khí xông vào nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Chu
Tử Phong, cô lại co rúm người, âm thầm căn răng, thay bằng biểu tình nhu nược động lòng người: “Xin lỗi, em đến tìm anh Phong, cái kia, lúc nãy
em quên đưa cho anh, hôm qua đi dạo phố em chọn được”.
Nói xong tay đưa một món quà được gói tinh xảo cho Chu Tử Phong, Lưu
thiếu Quân hồi phục được tinh thần, hứng thú nhìn Chu Tử Phong: “A!Hóa
ra là hồng nhan tri kỉ của Chu tổng, mời ngồi”.
Nói xong kéo ghê bên cạnh Chu Tử Phong, mời cô ấy ngồi, DIệp Bành Đào ngẩn ra, trong lòng như nổi nhạc nở hoa, vừa thấy quan hệ hai người này gian phu dâm phụ thế, còn một mực thể hiện trước mặt Vi Vi là anh trai
thân thiết chứ, người đàn ông tiêu chuẩn như Chu Tử Phong luôn có một
mặt xấu xa như thế, mở quán bar à, Diệp Bành Đào nghe thôi đã hiểu.Mặc
dù anh có chút đáng thương cho đầu óc người đàn bà này, với thủ đoạn của Chu tử Phong, sợ là lành ít dữ nhiều rồi.
Chu Tử PHong nhìn sang ánh mắt ngạc nhiên của Cố Lăng Vi, trong mắt
càng lạnh hơn, không đợi cô hỏi Đường Nhị là ai, Chu Tử Phong đã đứng
lên, nói: “Thật có lỗi quá, công ty buổi chiều còn có hội nghị, xin cáo
từ trước, ngày đó mời Lưu Tổng ghé thăm Nhạc Nhạc”.
Nói xong cười với Cố Lăng Vi một cái, xoay người ra khỏi phòng.Đường
Nhị ngẩn ra, theo sát chạy ra ngoài. CHu Tử Phong đi rất nhanh, suýt
chút nữa làm gãy đôi giày 7 phân của cô, vừa ra đến xe đã đóng cửa đi
thẳng.
Đường Nhị đứng trước cửa Thụy Cảnh, sửng sốt, thư kí Ngụy mời cô lên
chiếc xe khác, vừa lên xe, Đường Nhị đã thấy ủy khuất vô cùng, không rõ
mình chỉ muốn nhìn người đó là ai, cũng tìm được lý do trở lại, tại sao
lại làm Chu Tử Phong giận đến thế.
Thư kí nhìn kính hậu, thầm nghĩ, người đàn bà này đúng là, không biết cô em gái đó chính là bảo bối của Chu Tử Phong sao, là người không thể
đụng vào, cô ta lại ngược lại, tự lên tìm, lúc trước bởi vì Cố Lăng Vi
hoài nghi Chu Tử Phong không phải người tốt, hơn một năm lúc nào cũng đề phòng, anh Phong phải mất nhiều sức lực mới có thể thay đổi cục diện,
hay thật, cuối cùng người đàn bà này lại gây rắc rối.
“Cái kia, anh Tiểu Ngụy, cô gái gọi là Vi Vi đó là gì của anh Phong?”
Đường Nhị hỏi thăm, thư kí Ngụy nhếch khóe miệng lạnh như băng: “Thật có lỗi Đường tiểu thư, tôi không thể nói”.
Đường Nhị lúc này mới phát hiện đây không phải đường về nhà, bối rối
đứng lên, thư kí Ngụy nói: “anh Phong dặn mang cô tới một nơi, tới rồi
cô sẽ biết”.
Giọng không hề có độ ấm, làm cho Đường Nhị đột nhiên thấy lòng bàn
chân lạnh băng, với khí thế của CHu Tử Phong, nhưng dù sao cũng là
thương nhân bình thường, hơn nữa giờ cũng là xã hội pháp trị, nhiều nhất là bị anh ta đá, cũng không có gì phiền toán, Đường Nhị mới thả lỏng
hơn.
Xe dừng lại trước một biệt thự ở lưng chừng núi vùng ngoại thành,
Đường NHị nhìn hai bên cây cối xanh um quanh biệt thự, không gian rộng
lớn với hoa và cây, đúng là một khu vườn xinh đẹp.Tòa phun nước màu
trắng, ào ào tỏa nước giữa nắng vàng buổi trưa, ảo mộng tươi đẹp.”Đây là đâu?”
Ngụy thư kí nói: “Đây là nhà anh Phong”.
Đường Nhị mắt vụt sáng, Chu Tử Phong hóa ra còn có nhiều hơn cô
tưởng, xuyên qua của lớn bằng thủy tinh đi vào, không gian trống trải
bên trong không có ngăn cách, cửa sổ sát đất có một tấm rèm trắng mỏng,
gió thổi lay động, nhẹ nhàng đung đưa, mang theo hương hoa cỏ vào phòng, quả thực là cảnh trong mơ.
Chu Tử Phong đưa lưng về phía cửa sổ sát đất, thân hình cang trở nên
cao lớn, không gian rộng lớn chỉ có hai người, Đường Nhị cũng cảm giác
rõ ràng không khí buộc chặt hơn, thư kí Ngụy đã ra ngoài, phút trầm mặc
ngắn ngủi càng làm cô không khỏi lo lắng.
“Đường tiểu thư, cô lại đây”.
Chu Tử Phong khách khí nói, giọng mềm mại bình thản, Đường Nhị nhẹ
nhàng thở ra, bước sang, sợ hãi than một tiếng, góc độ này là lưng chừng núi cao, ngẩng đầu nhìn khoảng không xanh ngắt, phía dưới lại là vách
núi đen dựng đứng, xa xa là doanh trại nghiêm mật.
Chu Tử Phong đưa tay chỉ: “Đó là quân khu 358, là chỗ huấn luyện của
Tiểu Vi Vi , cô ấy là lính trinh sát đặc biệt, là người duy nhất trong
lòng Chu Tử Phong tôi, không bao giờ có người được mạo phạm đến cô ấy,
trong mắt cô ấy, tôi là một người anh tốt, hiền lành, hòa nhã, là một
người đàn ông biết kiềm chế bản thân tốt, Đường Nhị, hôm nay cô đã phạm
phải cái gì cô biết không?”
Giọng nói CHu Tử Phong dần trở nên sắc lẻm, Đường Nhị càng sợ hãi: “Em….em chỉ là muốn gặp cô ấy thôi, có sao đâu?”
Chu Tử Phong như đang kìm nén tức giận, nở nụ cười: “Có sao đâu?”
“Em, em lần sau không dám nữa, anh Phong, anh tha thứ cho em lần này được không?”
Đường Nhị thực sợ hãi, nói xong rồi nắm lấy vạt áo Chu Tử Phong, tay
chưa chạm tới góc áo, đã bị Chu Tử Phong hất ra, sau đó là một cái tát
ập tới, bốp một tiếng.Lực mạnh đến mức Đường Nhị không chịu nổi, ngã lăn ra đất, tai ong ong hết cả lên, lúc này mới hiểu được người đàn ông này mạnh đến mức nào, đáng sợ, đáng sợ vì không phải một người thương nhân
tầm thường, cô rốt cục dây vào loại người nào.
Cô bật khóc, không dám lớn tiếng, chỉ nức nở, người lạnh run, Chu Tử
Phong bước vài bước, nâng cằm cô lên, không kiên nhẫn nói: “Cô thật quá
ầm ĩ”.
Ánh mắt trời chiếu xuống khuôn mặt chật vật đầy nước mắt, thế nhưng
làm cho Chu Tử Phong nheo mắt, trong đầu có một kế hoạch hiện ra, Chu Tử Phong đột nhiên thay đổi chủ ý, buông tha cô, nhàn nhã tiến tới sô pha
trắng bên cạnh, nói: “Đường Nhị, chúng ta làm một giao dịch, thế nào?”