Giấc Mộng Sói Vương

Chương 3: Chương 3




Nếu như hôm đó ông trời rủ lòng thương, dội xuống một trận mưa lớn để gột sạch vết chân và mùi sói vương lại trên thảo nguyên thì xúc giác của con chó trắng to đó và khướu giác có thính nhạy đến đâu cũng khó mà đuổi sát Tử Lam; nếu như Tử Lam quắp con hươu và chạy một mạch về hang không dừng nghỉ thì con chó trắng đó có chạy nhanh hơn nữa cũng chẳng thể nào đuổi kịp Tử Lam.

Tử Lam vốn không có ý định dừng chân trên đường, nhưng sức sống của con hươu nằm trên miệng nó yếu ớt quá đỗi. Con hươu non ban đầu còn giãy giụa rồi dần dần chẳng động cựa. Thực ra, Tử Lam không cắn vào chỗ chí mạng của nó, có lẽ nó sợ quá nên ngạt thở. Lúc đó, Tử Lam đã bỏ rất xa chuồng nuôi hươu với ánh lửa sáng rực; tiếng súng, tiếng chó sủa và tiếng náo loạn của bầy hươu dường như không còn vang bên tai nữa. Tử Lam nghĩ mình đã thoát cơn hiểm nghèo, bước chân loạng choạng trở nên thong thả hơn. Tử Lam vừa ung dung bước những bước nhỏ trở về hang động vừa lắc lư con hươu ngoạm trong miệng. Con hươu non thoi thóp thở những hơi thở cuối cùng. Tử Lam hiểu rằng, con mồi khi đã ngưng thở thì cơ thể sẽ dần dần cứng lạnh, máu huyết trong người sẽ đông đặc. Tử Lam thật sự thèm khát những giọt máu hươu nóng hổi. Nó muốn dùng máu hươu để bồi bổ cơ thể trước khi sinh nở, để bầu sữa của nó trở nên căng mọng. Nó nghĩ dừng lại một chút chắc không đến nỗi quá nguy hiểm.

Nghĩ sao làm vậy, Tử Lam dừng lại phía sau một tổ kiến và cắn mạnh vào cổ con hươu non. Lập tức, một dòng máu nóng hổi, đặc sánh, thơm nồng và tanh ngọt chảy vào trong cái miệng đang đói khát của Tử Lam. Tử Lam thấy toàn thân mình thỏa thuê và sung sướng, bầu sữa căng đầy ngay tức khắc. Tử Lam hút lấy hút để những giọt quỳnh tương của cuộc đời tới khi cổ họng con hươu non cạn sạch, không mút ra một giọt máu nào nữa. Tử Lam thấy mình hơi mệt, bèn duỗi thẳng lưng rồi dụi mặt vào lá cỏ đong đầy những hạt ngọc của buổi đêm. Tử Lam xốc lại tinh thần rồi thong dong quắp lại con hươu mang về hang từ từ thụ hưởng.

Nếu như Tử Lam có khả năng đoán vận mệnh, biết trước phút dừng chân sau tổ kiến sẽ tạo thành tai họa; biết trước dòng máu hươu thơm ngọt thực chất là bát rượu đắng của vận mệnh thì nó cam lòng để dòng máu đó từ từ đông đặc lại trong cơ thể con hươu non và quyết tâm chạy một mạch về hang động.

Nhưng đã là số mệnh thì không thể chống lại.

Tử Lam vừa quắp con hươu lên chuẩn bị rời khỏi tổ kiến thì bất chợt trông thấy một vệt trắng mờ mờ xổ ra từ bụi cỏ đen nhánh phía trước mặt và sau đó là hai tiếng sủa gâu gâu the thé đầy tức giận của con chó trắng. Tử Lam giật mình kinh hãi, không ngờ con chó trắng đáng ghét đó có thể đánh hơi được mùi sói mà truy sát nó tới tận đây. Tử Lam dựng tai lên nghe ngóng, xa xa phía sau con chó trắng vang lên tiếng hò hét của gã thợ săn. Tử Lam không dám sơ suất, lập tức quay đầu bỏ chạy theo hướng đồng hoang. Con chó trắng theo sát đuôi nó.

Bình thường thì loài sói chạy nhanh hơn loài chó. Có điều, ở vào thời điểm này, con hươu non ngoạm trong miệng tuy không quá nặng nhưng cũng tạo thành gánh nặng với Tử Lam, làm ảnh hưởng tới tốc độ chạy của nó. Con chó trắng bám đuổi ngay đằng sau, Tử Lam không có cách nào thoát khỏi sự truy kích của nó. Nếu vứt bỏ con hươu non, Tử Lam sẽ mau chóng thoát cảnh hiểm nguy, nhưng nó không nỡ. Nó đã phải liều mình qua cơn thập tử nhất sinh để cướp con hươu này, sao có thể vứt bỏ dễ dàng thế được!

Cứ thế, Tử Lam và con chó trắng, một trước một sau, cách nhau vài bước chân cùng nhau bước vào cuộc đua maraton đường dài trên thảo nguyên Ga Marr.

Tử Lam xoạc rộng bốn cẳng cuống cuồng chạy băng qua những dòng suối, những thảm cỏ, những vũng nước thấp. Chẳng mấy chốc, Tử Lam đã chạy tới chỗ tận cùng của thảo nguyên Ga Marr. Trước mặt Tử Lam giờ chỉ có hai lựa chọn, một là chạy về hang động của nó dưới chân núi tuyết Streca, hai là nhảy xuống con mương cạn khô trước mặt. Sau một hồi do dự, Tử Lam nhảy xuống con mương cạn bởi nó vốn xuất thân từ một loài vật có bản năng bảo vệ nơi ở, nó không muốn mang nguy hiểm về hang động của nó. Nó sắp sinh rồi và các con của nó chắc chắn sẽ phải sống trong hang động một thời gian khá dài, lỡ như con chó trắng và chủ nhân của nó phát hiện nơi Tử Lam náu thân thì hậu quả thật khó mà tưởng tượng.

Tử Lam chạy một lúc lâu giữa con mương rải đầy đá cuội. Vòm trời đen sẫm màu dần le lói sáng. Vầng dương màu hồng nhung của buổi sớm tinh sương đang nhô lên phía chân trời. Tử Lam đã sức cùng lực kiệt. Tử Lam lắng nghe động tĩnh của con chó trắng đang bám sát theo sau, thấy nó cũng thở hổn hển, chỉ sủa ư ử trong cổ họng. Theo kinh nghiệm của Tử Lam thì chủ nhân của con chó đã bị bỏ lại rất xa, nhưng không hiểu sao con chó trắng vẫn không ngớt đuổi theo Tử Lam. Tử Lam vừa tức giận vừa buồn rầu trong lòng. Theo lẽ thường, một con chó không đủ sức đối phó với một con sói. Sở dĩ nó hung hãn và trở nên kiêu dũng thiện chiến trước mặt một con sói hoang là nhờ vào thế lực của chủ nhân nó. Tục ngữ có câu “chó cậy thế người”. Nhưng khi chủ nhân không ở bên cạnh thì uy phong của một con chó giảm thê thảm, từ một đấu sĩ dũng cảm bỗng chốc biến thành một kẻ thất phu cúp đuôi bỏ chạy. Lúc ấy, chủ nhân của con chó trắng đã không biết đi theo hướng nào từ lâu, con chó cũng không phải quá ngốc nghếch, nó nên biết điểm yếu này của mình chứ nhỉ! Thế tại sao nó vẫn đuổi sát Tử Lam, kiên quyết không buông tha đến vậy? Không lẽ con chó đã ăn nhầm gan báo? Hoặc con chó này bị điên vì các dây thần kinh bị chèn ép hoặc đảo lộn lung tung? Tử Lam nghĩ thầm, con chó này có lẽ là loại chó nghiệp vụ giống thuần và xuất sắc. Chó nghiệp vụ là loài tinh anh và hào kiệt trong số các loài chó, nó ngang tài ngang sức với loài sói cả về sức lực và sự dũng cảm. Nếu thế thật thì phen này Tử Lam gặp xui xẻo rồi!

Thực ra Tử Lam lo lắng hơi thừa. Con chó trắng này không phải là chó nghiệp vụ, nó xuất thân từ một giống chó bình thường và chỉ là một con chó cái mà dân cư trên thảo nguyên Điềm Bắc hay nuôi. Nó là con chó nhà của gia đình Ankedu phụ trách việc nuôi hươu của trại Lang Bạc. Con chó đó cũng chưa hề ăn gan báo và các dây thần kinh của nó cũng không hề bị đảo lộn. Sở dĩ nó liều mình truy sát Tử Lam khi ở cách xa chủ nhân như vậy là vì nó muốn giành lại niềm thương mến của chủ nhân.

Không hiểu sao do thời vận không tốt hay do đồng hồ sinh học trong người nó trục trặc mà mấy hôm nay nó gặp đủ chuyện đen đủi, sơ suất liên tiếp. Buổi trưa hôm đó, tại bãi chăn thả, một con rắn to nhân lúc nó gà gật ngủ đã nuốt chửng một con hươu con; tới nửa đêm, khi chủ nhân đang say giấc nồng, còn con chó đực và một con chó cái khác trong trại tên bí mật hẹn hò nhau, tạo cơ hội cho một con báo đáng chết gặm đứt hàng rào và khóa sắt xông vào trong chuồng hươu ngoạm đi một con hươu đực chừng ba tuổi… Bị tổn thất nặng nề như thế, chủ nhân của nó vô cùng tức tối, đùng đùng nổi giận với nó, coi nó như tên tội phạm. Trước đây, chủ nhân rất yêu quý nó, thường kéo nó vào lòng, vuốt ve sống lưng nó, thơm vào má nó. Từ khi chuyện mất mát trong trại liên tiếp xảy ra, chủ nhân không còn sủng ái nó nữa, không còn những cử chỉ thân thiết yêu thương với nó nữa, nhất là sau khi con hươu đực ba tuổi mới nhú bốn cái nhung bằng nhau bị cắp mất thì chủ nhân của nó càng căm ghét nó tới mức đá liên tiếp hai cái vào bụng nó. Nó không phải bị chủ nhân đá vào bụng mà bị chủ nhân đá vào tim. Nỗi đau trong tim nó lớn hơn nỗi đau ở bụng rất nhiều. Nó hiểu rõ, từ xưa đến nay, loài chó luôn phải sống dựa vào con người, một con chó mất đi tình yêu mến của chủ nhân có khác nào mất đi giá trị sống. Nó đã từng tận mắt chứng kiến kết cục bi thảm của đồng loại khi bị chủ nhân ghét bỏ. Trước kia, chủ nhân nó có nuôi một con chó cái già tên La La. La La càng già yếu càng trở nên lười nhác, chân không đứng vững, không chạy nổi với bầy hươu nên cuối cùng bị chủ nhân bán cho một tay đồ tể chuyên giết thịt chó với giá 10 tệ. Thứ đang chờ đợi La La chắc chắn sẽ là một nồi nước sôi. Nghe nói, khi còn trẻ, La La và chủ nhân từng là đôi bạn thân như hình với bóng, chẳng khi nào rời nhau. Con chó trắng sợ rằng rồi đây chủ nhân của nó cũng sẽ vứt bỏ nó bởi nó không hoàn thành nhiệm vụ, không có năng lực. Loài chó không có quyền làm chủ vận mệnh của mình, hạnh phúc của nó hoàn toàn phụ thuộc vào ân điển của chủ nhân. Bởi thế, chỉ còn cách lấy lại tình yêu mến từ chủ nhân thì sự sinh tồn và hạnh phúc của nó mới được đảm bảo. Chủ nhân nó sẽ không đếm xỉa đến những lời tha thiết van nài của nó, nó chỉ còn cách lập công chuộc tội, phải bắt cho được kẻ liều lĩnh mạo phạm chủ nhân, cả gan làm tổn thất tài sản của chủ nhân. Niềm mong mỏi ấy chính là động lực và chỗ dựa tinh thần khiến con chó trắng trở nên dũng cảm khác thường, liều mình bám đuôi Tử Lam dù biết chủ nhân đang còn ở rất xa.

Con chó trắng chẳng phải kẻ ngốc, nó biết rất rõ, mất đi sự hỗ trợ là cây súng săn trong tay chủ nhân, chỉ một mình chiến đấu với con sói hung tàn, nó rất khó chiếm thế thượng phong, sơ ý một chút sẽ mất toi sinh mạng. Bản năng không ngừng nhắc nhở nó, phải nhanh chóng kết thúc trò chơi rượt đuổi đầy nguy hiểm này, nhân khi con sói ở phía trước mệt rã rời vì những bước chạy thục mạng vẫn còn chưa tỉnh ngộ và khi ánh mắt nó dừng lại ở cái bụng tròn tròn không thể phình to hơn được nữa của Tử Lam, nó không nỡ từ bỏ cuộc rượt đuổi. Cảm giác vui mừng bỗng ào đến trong lòng nó, nó nghĩ, sỡ dĩ con sói đang cắm đầu mải miết chạy kia không quay ngược trở lại tấn công nó chắc chắn là do nó đang mang thai nên cơ thể suy nhược, chưa biết chừng đã mất đi khả năng vồ và cắn mồi, đây đúng là cơ hội vàng mà ông trời ban cho nó để lập công chuộc tội. Cắn chết con sói này, nó không những giành lại được tình yêu mến của chủ nhân mà còn có thể nâng cao địa vị và uy tín với bầy sói trong trại Lang Bạc. Ha ha, một mình nó đơn thương độc mã giết chết một con sói, tiếng tăm anh hùng của nó ắt sẽ vang khắp thảo nguyên Ga Marr rộng lớn.

Bị lòng ham hư vinh và cảm giác lâng lâng vui mừng thúc giục, con chó trắng quên cả hiểm nguy của mình, tiếp tục truy đuổi vô cùng dũng mãnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.