Giấc Mộng Xuân

Chương 2: Chương 2: Chương 1




CHƯƠNG 1

Trong góc của một khách sạn, một nam một nữ yên lặng ngồi đối diện nhau, người phụ nữ nhìn chằm chằm cái cốc để không trước mặt, người đàn ông cũng trầm mặc như vậy, chỉ là hắn vẫn thuận tiện dùng cơm trên bàn.

Đây rõ ràng là một cảnh thân mật. Kiều Dĩ Hạm ngay cả miễn cưỡng cười cũng không thể, chỉ có thể yên lặng ngồi chờ thời gian trôi qua bởi vì buổi gặp mặt này là do thủ trưởng giới thiệu nên cho dù phiền chán cũng phải ngồi tại chỗ chờ hết thời gian

Chỉ cần một giờ, một giờ là đủ nể mặt rồi. Kiều Dĩ Hạm trong lòng không thoải mái tự thuyết phục chính mình. “Kiều tiểu thư” – Người đàn ông rốt cục ăn uống no nê ngẩng đầu lên nhìn cô : “Tôi nghĩ chúng ta không nên lãng phí thời gian nữa, nói thẳng đi! Nói thật thì cô cũng không phải mẫu người tôi thích mà xem ra cô cũng chẳng có hừng thú với tôi, cho nên hôm nay hãy dừng lại ở đây đi”

Hắn nói thật sự quá rõ ràng, cũng làm cho Kiều Dĩ Hạm lần đầu tiên nhìn hắn theo cách khác. Khuôn mặt tao nhã, da trắng nõn, mũi cao lộ vẻ thư sinh, ngón tay thon dài nhìn ra được bình thường luôn dùng bút, thân hình thon dài chính là lý tưởng – một người đàn ông tao nhã lương thiện

Đáng tiếc…Chỉ là giống, trên mặt hắn ánh mắt qua cặp kính kia lộ quá mức rõ ràng thái độ khinh thường phụ nữ, đồng thời cũng không hề gợi được nơi cô chút hứng thú nào: “Tôi cũng sẽ không lãng phí thời gian của chúng ta nữa, mời anh thay tôi nói lại kết quả của buổi gặp mặt hôm nay.” Bởi vì cô biết nên để lại chút tự tôn cho hắn –.

“Đương nhiên” – hắn trưng ra một bộ dáng đương nhiên. Cầm lấy ví da, Kiều Dĩ Hạm tin tưởng hôm nay mình đã nể mặt thủ trưởng rồi, đứng dậy định rời đi.

Hắn đột nhiên gọi cô lại : “Kiều tiểu thư, xin chờ một chút”.

“ Còn có chuyện gì vậy?” Kiều Dĩ Hạm khó hiểu dừng lại nhìn hắn.

“Xin lỗi, phục vụ vừa mới đưa hóa đơn cho tôi, cô có thể trả tiền phần ăn của cô trước được không? Lát nữa tôi ăn xong sẽ trả sau”. Hắn không đỏ mặt ngượng giọng nói, không biết hành vi có cái gì không đúng.

OK!!! Buổi gặp mặt không nhất thiết là do hắn phải trả, cô nhẹ nhàng xác định, chỉ là không nghĩ tới hắn không khách khí nhắc nhở cô, khiến cô có chút không vui.

Người đàn ông phong độ thoạt nhìn giống như quỷ đòi tiền, trong buổi gặp mặt đối tượng chẳng nhẽ một ly cà phê cũng đòi tiền sao?

Lại một lần nữa đem hình tượng của đối tượng xem mắt này trừ xuống một phần. Kiều Dĩ Hạm hít một hơi thật sâu nhịn xuống tức giận lấy hóa đơn trên bàn : “Không cần! Tôi sẽ tính tiền là được rồi.” Cho dù cô căn bản là chưa ăn gì.

“A!!!Vậy làm phiền rồi”. Hắn chiếm tiện nghi rồi nở một nụ cười thật to.

“ Không sao”

Nhịn xuống, lắc đầu thở dài. Kiêu Dĩ Hạm nghiêm túc cầm hóa đơn đến quầy tính tiền, rồi ra khỏi khách sạn, bên ngoài trời mưa to giống như ai điếu cho bi thảm hôm nay cô mới gặp vậy, cản trở bước đi của cô. Cô nhìn những hạt mưa lớn rầm rầm hạ xuống không nói gì, bỏ đi ý nghĩ bắt taxi hay các phương tiện giao thông công cộng khác trong đầu mà bước đi tùy ý trong mưa. Dù sao hôm nay tâm trạng của cô xấu đến cực điểm……………

Trở lại phòng mình, Kiều Dĩ Hạm bỏ giầy cao gót ra, cởi quần áo, cả người ướt đẫm đi vào phòng tắm để cho nước ấm rửa sạch khí lạnh trên người. Mở ra cửa phòng, bật đèn trong phòng ngủ, ngã lên giường, nhíu mi rồi rốt cuộc cũng thả lỏng, sau đó tùy ý quấn chăn bông mềm mại quanh mình, nặng nề rơi vào giấc ngủ…………

☆ ☆ ☆

Miệng khô, lưỡi khô, bây giờ cô lại có cảm giác đó, Kiều Dĩ Hạm đỏ mặt, cắn môi, hai tay nắm chặt không buông, chỉ sợ sẽ phát ra những âm thanh không nên nghe. Xung quang cô mọi thứ rất quen thuộc – chính là văn phòng mà mỗi ngày đi làm. Lúc tan tầm, tất cả các ngọn đèn đều tắt chỉ có thể mơ hồ dựa vào cửa sổ ở trên cao cùng với ánh đèn nê-ông chiếu sáng trên đường. Mặt cô dán sát tại cửa sổ, quần áo hỗn độn, tóc bình thường được búi cũng bị xõa ra, những sợi tóc quấn quanh khuôn mặt nhỏ nhắn, làm cho cô không còn vẻ khí thế thường có mà thay vào đó là vẻ nhu nhược. Mà tất cả đều là vì phía sau cô không ngừng tản ra hơi thở săn bắn của một người đàn ông. Bàn tay xấu xa của hắn đang làm loạn trên áo sơ mi của cô, chiếc áo lót bằng ren sớm đã bị cởi bỏ, nam căn của hắn ngay phía sau cô, bàn tay làm càn trên ngực cô mà vuốt ve

“Kiều nhi, thoải mái không?” Hơi thở ấm áp của hắn phun lên cổ cô, những lời nói ái muội của hắn đều rơi vào tai cô. Càng xấu hổ hơn là, cho dù tâm trí luôn thanh tỉnh nhưng cô không thể biết người đàn ông phía sau mình là ai, mà cô cũng không có ý muốn phản kháng, giống như những đụng chạm của hắn đã thành thói quen từ lâu rồi vậy. Hiện tại cô đang ở trong mơ nhưng bản thân vẫn không muốn thừa nhận đang ở trong trường hợp xấu hổ như thế.

“Đừng nói…Sẽ có người đến đó….” Kiều Dĩ Hạm thở gấp kéo lại một chút ý chí, ngăn cản hành động tiếp tục làm càn của hắn *như chỗ không người =))~*

“Sợ cái gì chứ…Thân thể em nhỏ như thế, có tôi che bên ngoài, sẽ không để cảnh xuân của em lộ ra đâu….” Hắn giống như không biết liêm sỉ là gì mà còn cuồng vọng cười to. Cô có chút giận, đang muốn lên tiếng phản kháng thì đột nhiên động tác của hắn khiến cho thanh âm kháng nghị lại biến thành tiếng rên cao vút. Ngón tay thô ráp của hắn chui qua quần ren nhỏ không có xác định cô đã ướt át hay chưa mà trực tiếp tham nhập, hơn nữa còn vuốt ve tiểu hạch.

“Thân thể em thật mẫn cảm, tôi mới sờ hai lần mà nơi này đã ẩm ướt như vậy……”. Giọng nói khàn khàn của hắn vang lên giễu cợt cô

Kiều Dĩ Hạm đỏ bừng mặt, nhưng thân thể cô lại vô cùng thành thật có phản ứng khiến cho cô không thể nói điều gì.

“Van xin anh……Đừng làm ở nơi này” Cô thấp giọng cầu xin hắn

Nơi này là nơi mỗi ngày cô đều phải đi làm, nếu cứ ở trong này như vậy cùng hắn, đi làm xấu hổ đã không nói nhưng nếu lát nữa bảo vệ đi tuần tra mà thấy thì cô thật không thể sống nổi

“A!!! Là thẹn thùng hay sợ hãi thế…” Hắn ác liệt hỏi, ngón tay bắt đầu ở trong cơ thể cô di chuyển lúc nhanh lúc chậm

“Cả hai….Thật sự là không cần..” Hắn mang lại cảm giác thoải mái làm cho lời nói đứt quãng, hai chân cô nhũn ra phải dựa vào tường, mới có thể cố gắng đứng thẳng

“Tôi không phải loại đàn ông muốn ép buộc phụ nữ, vì vậy nếu em thật sự không cần, đi đi” Hắn nói như vậy nhưng lại không ngừng vỗ về chơi đùa thân thể cô, không hề có ý định dừng lại. Cô miễn cưỡng chuyển động thân thể, muốn làm như hắn không tồn tại, nhưng hai chân mềm nhũn không tự giác mà ôm lấy hắn

“Làm sao vậy? Không phải nói là không cần sao? Sao lại giữ tay của tôi chặt thế?” Giọng nói trêu đùa ác ý của hắn từ trên đầu cô vọng xuống

“Anh……” Biết được người đàn ông này không có ý định dừng lại, khiến cô thật muốn khóc

“Ngoan..Kiều nhi…không cần phải chống cự như vậy…làm xong nhanh một chút không phải sẽ không bị ai phát hiện sao?” Hắn nói rồi cứ vậy ôm cô ngồi lên ghế. Cô ngây ngô chỉ có thể để hắn tùy ý dùng kinh nghiệm phong phú mà trêu đùa, cô ngồi trên ghế, váy bị kéo cao lên tận bắp đùi, nút thắt trước ngực áo sơ mi đã bị mở ra, không khí lạnh lùa vào khiến cho da thịt trắng nõn trước ngực nổi lên nhiều điểm đỏ ửng. Cô không nhìn rõ mặt hắn, chỉ thấy hắn tháo dây lưng, quần rất nhanh rồi sau đó nhấc cao chân cô lên. không có báo trước cứ như vậy mà đâm thẳng vào cô……

Gã đàn ông thô lỗ này, Kiều Dĩ Hạm thở hổn hển, trong lòng thầm nghĩ: “ Nam nữ cùng rên rỉ trầm thấp như vậy ở trong văn phòng không người rõ ràng nguy hiểm. Kiều Dĩ Hạm chỉ cảm thấy thân thể mình không ngừng nóng lên, hơi thở của hắn luôn quẩn quanh khiến cô không thể thở dốc

Khoái cảm dần dần tăng lên, cô siết chặt chiếc áo lót trên người hắn, đôi môi đỏ mọng cắn chặt răng, hắn rốt cuộc tiếp tục kích động, mồ hôi của hắn rơi vào trong miệng cô, cô thậm chí còn nhấm nháp được hương vị của giọt mồ hôi ấy

Rất nhanh, thời điểm cao trào thổi quét qua hai người, một luồng nóng bỏng lan tràn dưới hạ thân, khoái cảm đốt cháy thần kinh của cô, làm cho cô rốt cục nhịn không được cất lên một tiếng kêu to

☆ ☆ ☆

Ngoài cửa sổ tiếng mưa vẫn rơi như trước, ở đầu giường đồng hồ báo thức im lặng chuyển động “tích tắc” trong không gian. Kiều Dĩ Hạm đầu đầy mồ hôi ôm lấy chăn ngồi dậy, nhìn quanh mình vẫn là cô ở trong cảnh tượng của giấc mơ kia, khiến cô không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Cô vẫn đang ở trong phòng mình, không phải là ở trong văn phòng mờ mịt kia, cũng không có hơi thở gấp gáp nồng hậu của một người đàn ông và đương nhiên là cũng không có phát sinh chuyện lúc nãy. A!! Tựa như tình tiết của một câu chuyện tình.

Cho nên tất cả lúc nãy đều là trong giấc mơ của cô? Một giấc mộng xuân sao?

Haizzz!!!Kiều Dĩ Hạm chính là muốn cười mà cười không nổi, bởi vì những hình ảnh trong giấc mơ vừa rồi vô cùng sinh động, da thịt cô dường như vẫn còn xót lại những đụng chạm nóng rực của người đàn ông đó, thậm chí ngay cả những cảm giác phong phú cũng lưu lại những dấu vết trên cơ thể cô. “Hoang đường, hoang đường quá rồi….!!!” – Kiều Dĩ Hạm lắc đầu thở dài, muốn làm cho đầu óc hỗn loạn của mình tỉnh táo lại. Được rồi!! Cho dù cô vẫn là xử nữ, cho dù cô cũng sắp ba mươi tuổi, cho dù đã thật lâu không có bạn trai, thậm chí cũng chưa từng tiếp xúc thân mật rồi hôn môi linh tinh nhưng cũng đâu đến mức là mơ mộng xuân chứ?

Càng khoa trương hơn là, cô không biết người đàn ông trong giấc mơ đó rốt cuộc là ai nữa, khiến cho hắn,…. “Dừng lại!!! Không nên suy nghĩ nữa..Đó chỉ là một giấc mơ.. chỉ là một giấc mơ thôi..” Kiều Dĩ Hạm không ngừng nói những lời này để thuyết phục chính mình. Đúng vậy!! Đó chỉ là một giấc mơ, làm gì có chuyện trong giấc mộng đó chứ, nhất định là vì hôm nay buổi gặp mặt không thuận lợi, mà cô cũng đã rất lâu rồi không có bạn trai. Đúng vậy!! Nhất định là như vậy!!. Tìm được lí do có thể thuyết phục chính mình, Kiều Dĩ Hạm nhịn không được mà thả lỏng tâm tình, sau đó ra khỏi chăn, uống nước, làm cho bản thân tỉnh táo rồi tiếp tục đi ngủ. Xuống giường cô nháy mắt đứng yên tại chỗ, hạ thân dính ngấy khó chịu, nhắc nhở cô là di chứng của giấc mộng kia, làm cho cô nhịn không được thấp rủa một tiếng : “Đáng chết !! Cái gì mà mộng xuân vô ngân chứ, đều là gạt người mà”.

Thứ hai đi làm, tất cả mọi người tinh thần đều có vẻ không tốt, đợi chút chỉ cần tưởng tượng ra phải đối mặt với những con số rườm rà nhàm chán, lại làm cho người ta cạn kiệt sức lực mà, hơn nữa các tổ trưởng lại như ma nữ làm cho người ta muốn tránh xa. Vì thế, phòng uống trà chính là chỗ lánh nạn tốt nhất, cũng là địa điểm tốt nhất để một nhóm người nói chuyện phiếm.

“Các cô có thấy hôm nay sắc mặt chủ nhiệm kém hơn mọi ngày không?” Một OFFICE LADY bưng tách cà phê đưa ra quan sát gần đây của mình.

“Đúng vậy, nghe cô nói vậy tôi cũng thấy có cảm giác đó”

“Cô lần trước vì báo sai số liệu nên mới cảm thấy thế đúng không?”, trong đó một OFFICE LADY trêu chọc khiến cho cả phòng trà tràn ngập tiếng cười.

“Không phải như vậy đâu” Bị cả nhóm trêu đùa nhưng vẫn không cho là như vậy “Các cô không biết là gần đây chủ nhiệm rất hay ngẩn người sao? Hơn nữa có đôi khi bộ dạng đó thật đáng yêu”

“Không phải là chủ nhiệm có bạn trai chứ?”

“Không có khả năng!! Làm sao có thể như vậy chứ?

Đúng vậy đó! Làm sao có thể? Chủ nhiệm của các cô được xưng là chủ nhiệm mặt đen mà. Mặt giống như bảng đen mỗi ngày ngoài hai màu trắng đen thì không hề nhìn thấy màu khác, tóc cũng búi lại có nề nếp, sắc mặt giống như chỉ có một biểu cảm, ánh mắt lạnh lùng, không cần nói cũng khiến các cô cả nam lẫn nữ đều lùi lại vài bước, phụ nữ như vậy làm sao có bạn trai được chứ?

Một trận cười mỉa mai, nguyên nhân là khi nhắc tới đề tài đó đều biết không thú vị nên đã chuyển sang thảo luận về đề tài khác

“Đúng rồi, các cô đã xem Tạp chí hoa quả lần này chưa? Trên đó có giới thiệu một cửa hàng rất đặc sắc, nghe nói là chuyên giải đáp những giấc mộng, hơn nữa là rất chuẩn, tôi rất muốn đi xem thử một chút” Một OFFICE LADY mở ra tạp chí xong hưng phấn mà nói

“Giải mộng? Nghe qua cũng rất thú vị”

Nhất thời một trận ồn ào, những cô gái nhỏ ngồi xem báo nhất thời không chú ý tới khi họ đang thảo luận vấn đề thì đã có một người đi tới phòng trà.

“Bản báo cáo của phòng kế hoạch lát nữa đã chuẩn bị xong rồi?”

Thanh âm kia không lạnh lùng thậm chí còn rất ôn hòa, nhưng là từ Kiều Dĩ Hạm nói ra chính là có cảm giác nghiêm túc, ngay lập tức khiến cho một đám trẻ OFFICE LADY sợ tới mức ngay cả tạp chí rơi trên đất cũng quên, cười gượng vài tiếng rồi ngay lập tức tản ra như ong vỡ tổ, trở lại chỗ ngồi của chính mình. Lắc lắc đầu, Kiều Dĩ Hạm đối với những lời thảo luận vừa rồi vô cùng lơ đễnh, cầm cốc chuẩn bị pha một tách cà phê nhắc nhở chính mình, cô bây giờ rất cần một ly cà phê đậm để làm thoải mái tinh thần mình. Khóe mắt không tự giác nhìn lên phía trên của cuốn tạp chí, vấn đề mà họ vừa thảo luận nhất thời rơi vào trong đầu cô, khiến cô có chút giật mình nhặt quyển tạp chí lên nhìn chỗ “ Bạn có thấy vấn đề trong giấc mơ phức tạp không? Bạn có muốn biết bí mật trong giấc mơ là gì không? Vậy bạn nhất định phải đến Hoa mộng quán một lần, chủ quán sẽ chờ bạn đến”

Không thể phủ nhận là đoạn quảng cáo trên đã tác động đến lòng của cô, Kiều Dĩ Hạm [....]. Tuy rằng mơ là chuyện rất bình thường, nhưng chỉ nghĩ đến nội dung trong giấc mơ, cô không thể duy trì bình tĩnh hoặc duy trì vẻ mặt nghiêm túc mãi được, cô thật sự không nghĩ đến sẽ bị cảnh trong giấc mơ kia làm phiền. Mấy ngày sau đó khi trở về, mỗi khi trời tối, cô đều bị dây dưa trong giấc mơ đó, có đôi khi thì bắt đầu ở giữa có đôi khi lại bắt đầu từ đầu, có đôi khi còn lại là……. Lắc đầu, Kiều Dĩ Hạm không nghĩ tới những cảnh trong giấc mơ kia sẽ ảnh hưởng đến cảm giác ban ngày của cô

Ngón tay xiết chặt lấy quyển tạp chí vô tội kia,Kiều Dĩ Hạm hít một hơi thật sâu, lộ ra vẻ mặt kiên định, quyết định một việc trọng đại. Coi như là bị lừa cũng được, đi xem vậy. Có lẽ cái Hoa mộng quán kia có thể giải đáp được những phức tạp trong giấc mơ của cô, cô có thể tìm lại giấc ngủ yên bình mỗi đêm, tiếp tục làm việc cố gắng lên.

Tan tầm, trước con mắt kinh ngạc của mọi người, Kiều Dĩ Hãm đi tới cửa lớn của công ty rồi bắt một chiếc taxi. “Đến địa chỉ này” – Rút ra quyển tạp chí, vội vàng đưa tới một tờ, Kiều Dĩ Hạm trực tiếp đem bản đồ cùng địa chỉ chỉ chỗ tài xế. Tài xế gật đầu không dám nhiều lời, nhấn mạnh chân ga đi thẳng tới địa chỉ mà cô đưa. Chỉ một lát sau, bất thình lình chiếc xe dừng lại khiến cho cô va vào chỗ ngồi đằng trước, cô đau quá hừ một tiếng nhưng cố nhịn xuống rồi rất nhanh liền thanh toán tiền rồi xuống xe. Tài xế nhanh chóng lái xe đi chỉ để lại một mình Kiều Dĩ Hạm, xem ra thật không có dũng khí, đứng trước cửa hàng bói toán kia mà cô do dự không dám vào. Vốn là từ khi xuất phát đã hạ quyết tâm, nhưng khi đến cô chỉ có thể tự lừa mình là đến để giải đáp thắc mắc trong giấc mơ, thân thể không hiểu sao lại có chỗ không thoải mái. Nhưng mà giấc mộng kia đã khiến cho cuộc sống của cô trở nên vô cùng phức tạp, ngay tại thời điểm cô đang do dự không biết có nên vào hay không thì đột nhiên cửa lớn Hoa mộng quán mở ra, phía sau truyền đến một giọng nữ thanh thúy “Đến đây rồi thì mau vào đi, tôi cũng không có thói quen ra cửa đón khách đâu”

Kiều Dĩ Hạm bị âm thanh kia làm cho giật mình, ngẩng đầu nhìn về hướng cửa nhưng không có thấy ai ở nơi đó, chỉ thấy một con mèo lười ngồi ngay ngắn ở cửa liếm móng vuốt của mình rồi nhìn cô bằng ánh mắt trong trẻo. Đột nhiên, cô cảm thấy có lẽ hôm nay quyết định đến giải mộng là không đúng, bởi vì cửa hàng quỷ dị này làm cho cô không tự chủ được muốn tránh xa

Chỉ là, mặc dù nghĩ như vậy nhưng cô giống như không tự chủ được ý thức, cứ như vậy hướng cửa đi đến……Trong nháy mắt cô đi đến cửa, cửa mở ra, một con mèo đen nhẹ nhàng dừng bước, vẫy đuôi đi đến trước mặt cô. “Đi theo trăng tàn đi thôi” – Giọng nói thanh thúy đó lại vang lên. Cau mày, Kiều Dĩ Hạm mới phát hiện cho dù cô không muốn làm như vậy nhưng căn phòng quỷ dị đó lại làm cho cô không thể không làm như vậy. Cô đi theo con mèo đen đó vào một căn phòng, căn phòng không giống như trong tưởng tượng của cô đều là một màu đen, cũng không có một vũ nữ cùng quả cầu thủy tinh ra vẻ thần bí, chỉ có một cô gái trẻ ước chừng hai mươi tuổi. Căn phòng sáng ngời bởi phong cách trang trí truyền thống, trên bàn không có quả cầu thủy tinh mà chỉ có một giá đồ cổ bằng sứ tinh xảo, còn có một tách hồng trà nóng

“Ngồi đi” – Cô gái trẻ cười nói.

Lần này Kiều Dĩ Hạm rốt cuộc có thể khống chế hành động của bản thân, cô nghiêm túc đứng nhìn cô gái trẻ tuổi trước mặt.

“Không cần, tôi nghĩ tôi đứng là được rồi” Ngồi tại căn phòng quỷ dị này sao, trừ phi cô điên rồi.

Cô gái cũng không có phản ứng gì quá lớn, chỉ tao nhã dùng hồng trà : “Tùy cô!! Nếu chân cô không sợ mỏi, đúng rồi tên của tôi là Toa Lena”

Bổ sung xong câu nói giống như tự giới thiệu, Toa Lena mỉm cười “ Được rồi tôi đã giới thiệu xong, cô cũng có thể nói về vấn đề phức tạp trong giấc mơ của cô rồi đó”

“Thực ra hiện tại tôi không muốn nói” Chính xác là căn phòng cùng cô gái trẻ tuổi này đều làm cho cô có cảm giác quỷ dị, cô hiện tại rất muốn bỏ chạy ra ngoài, hoàn toàn không nghĩ đến sẽ đem những cảnh trong giấc mơ nói cho bất kì một ai.

Che miệng cười khanh khách vài tiếng,Toa Lena xem xét Kiều Dĩ Hạm: “Tôi đoán, giấc mộng của cô rất xấu hổ khiến cho cô không dám nói đúng không? Tôi lại đoán đó không phải là giấc mộng nóng bỏng triền miên chứ?”

Suy đoán chính xác khiến cho Kiều Dĩ Hạm mặt trắng xanh, càng chứng minh cho suy đoán của Toa Lena là không hề lầm.

“Thật ra không có gì phải xấu hổ đâu, đàn ông và phụ nữ đều giống nhau, cho dù là mộng xuân cũng rất bình thường”Toa Lena không biết sống chết tiếp tục nói.

Sắc mặt Kiều Dĩ Hạm chuyển từ trắng sang hồng, sau đó từ đáy lòng dâng lên một cơn tức giận. Chết tiệt!! Vì sao cô lại đứng ở chỗ này nghe những lời nói không chừng ngay cả bạn trai cũng không nói với bạn gái những lời nói ẩu như vậy, nói cho cô phụ nữ cũng sẽ có dục vọng?

“Như vậy đã tức giận sao? Xem ra cô còn phải tập luyện tu dưỡng” Toa Lena không tiếp tục kích thích Kiều Dĩ Hạm, cô phất phất tay, Kiều Dĩ Hạm liền tự động ngồi xuống, thậm chí còn chủ động dùng hồng trà.

“Đến đây đi, đầu tiên nói cho tôi biết giấc mộng này của cô đã bao lâu rồi?” Toa Lena khẽ cười đứng đắn hỏi.

“Một tuần rồi” Cho dù là tâm không cam tình không nguyện nhưng cô vẫn ngoan ngoãn trả lời.

Tuy rằng rất không muốn thừa nhận, nhưng mà ở trong căn phòng cùng cô gái rất cổ quái này, cô hiện tại tốt nhất nên phối hợp một chút, cô cũng không nghĩ ngay cả năng lực nói chuyện cũng bị khống chế.

“Một tuần…” Trầm ngâm một lúc, Toa Lena tiếp tục hỏi : “Vậy cô có thấy rõ khuôn mặt người đàn ông kia không?”

“Nếu thấy…Tôi sẽ không tìm đến cô”

Nếu không cô ít nhất cũng có thể biết là chính mình phát xuân với ai, cố tình để một tuần trôi qua nhưng vẫn đều không thấy gì.

“Đối với vần đề này, cô có cảm thấy hình như mỗi lần nằm mộng, bề ngoài cùng dáng người của người kia ngày càng chân thật hay không?”

Hồi tưởng lại những cảnh trong giấc mơ đó, Kiều Dĩ Hạm cảm thấy hoảng sợ, bởi vì thật sự đều giống như lời mà Toa Lena nói, gần đây hình dáng của người đàn ông đó cô đều có thể cảm giác được, ngoài gương mặt anh ta.

Xem sắc mặt của cô, Toa Lena biết mình đã nói đúng, cô lộ ra một nụ cười khẽ: “Người đàn ông kia có quan hệ rất sâu sắc với cô, hơn nữa anh ta rất nhanh sẽ xuất hiện”

“Quan hệ rất sâu sắc” Kiều Dĩ Hạm khó hiểu nhíu mày hỏi.

“Đúng vậy, chỉ là cô phải cẩn thận, người đàn ông này không đơn giản, anh ta sẽ không dễ dàng lộ ra diện mạo thật của mình, đại biểu cho anh ta có một bộ mặt không muốn người ta biết, cô phải cẩn thận, nếu như không muốn bị cuốn vào chuyện tình cảm phiền toái” Giống như một lời tiên đoán, Toa Lena nghiêm túc dặn dò.

“Phiền toái?” Tại sao người trong giấc mộng đó lại mang lại phiền toái cho cô? Sao càng nói lại càng li kỳ vậy?

“Đúng vậy, chính là phiền toái” Loại đàn ông đó, gặp phải đều rước lấy phiền toái.

Những lời nói hoang đường này chỉ làm cho Kiều Dĩ Hạm cảm thấy nhất định là do cô bởi vì giấc ngủ không đủ nên mới có thể rước lấy phiền toái, mà hiện tại cô cũng không kiên nhẫn nữa.

“Thật xin lỗi, những lời nói liên quan đến những việc không có thật đó tôi cũng không muốn biết, tôi chỉ muốn biết cô có biện pháp gì có thể làm cho tôi không mơ lại giấc mơ quái quỷ đó nữa được không?” Tuy lời nói là như vậy nhưng trong lòng cô cũng không có nhiều hy vọng.

“A!!Tất nhiên là có biện pháp” Nếu không Hoa Mộng Quán này chẳng phải là giả sao?

“Chẳng qua, cô xác định muốn vậy sao? Mỗi ngày buổi tối đều có một người đàn ông mạnh mẽ làm bạn, loại giấc mơ này không phải là ai cũng có….”

Cắn răng, Kiều Dĩ Hạm kiên định trả lời: “Tôi xác định!! Lập tức làm cho tôi không thấy giấc mộng đó nữa mà là một giấc ngủ thật tốt, hiện tại tôi rất cần”

“Được rồi, tôi sẽ giúp cô” Toa Lena nhợt nhạt tươi cười gợi lên một chút thần bí: “Nhưng đừng quên những lời tôi đã nói, hãy cẩn thận người đàn ông đó, hắn cũng không phải đối tượng dễ chọc đến, hơn nữa sắp tới hắn sẽ xuất hiện trong cuộc sống của cô”

Sau đó, Toa Lena còn nói thêm một chút gì đó, Kiều Dĩ Hạm cũng không có nghe rõ ràng, chỉ cảm thấy nhiều ngày chưa được ngủ nên rất mệt mỏi, làm cho mí mắt của cô tựa như không thể chống đỡ.

Rèm cửa sổ màu trắng nhẹ nhàng lung lay bởi gió đêm, Toa Lena chậm rãi đứng dậy, trìu mến nhìn Kiều Dĩ Hạm ngủ say trên ghế, gọi con mèo đen lớn mang một chiếc chăn mỏng lại đắp lên trên cho cô.

Dưới ánh trăng, Toa Lena dùng những âm thanh mềm nhẹ thôi miên quanh quẩn bên tai Kiều dĩ Hạm đang ngủ say

“Đừng bao giờ không tin những lời tiên đoán về cảnh trong mơ đó, bởi vì khi người kia xuất hiện trong cuộc sống của cô, cô sẽ nhận ra hắn ngay lập tức, hơn nữa…” Hai người sẽ yêu nhau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.