Giấc Mộng Xuân

Chương 6: Chương 6: Chương 5




CHƯƠNG 5

Kiều Dĩ Hạm đỏ mặt, cắn môi, hai tay không dám buông lỏng, chỉ sợ sẽ phát ra âm thanh không nên có.

Hoàn cảnh xung quanh vô cùng quen thuộc – phòng làm việc nơi mỗi ngày cô đến làm.

Lúc tan việc không còn bóng người, đèn cũng tắt hết, cả một không gian rộng lớn chỉ dựa vào ngọn đèn mơ hồ ngoài cửa cao ốc cùng với ánh đèn nê-ông rọi sáng trên đường.

Gò má cô dán trên cửa sổ thủy tinh, quần áo vốn dĩ chỉnh tề lại có vẻ lộn xộn, búi tóc mọi khi nay cũng bị tháo ra, một vài sợi tóc vòng quanh khuôn mặt yêu kiều, làm cho cô không còn vẻ khí thế ngày thường mà có chút nhu nhược.

Mà hắn ở phía sau đang không ngừng tỏa ra hơi thở săn bắn của đàn ông.

Từ buổi trưa hai người ở trong phòng hội nghị ‘xát thương’ quá lời, xảy ra lần đầu tiên tiếp xúc thân mật, cả một buổi chiều tâm trạng cô luôn không yên muốn về nhà, nhưng vừa nghĩ tới việc mình thật có lỗi với đạo đức nghề nghiệp, không thể làm gì khác hơn là cứng rắn chờ đợi.

Thế nhưng hắn giống như đoán được cô muốn trốn, vừa lúc tan việc liền nghênh ngang dẫn theo thùng dụng cụ, nói muốn sửa vài bóng đèn điện, để cho cô phải tăng ca với danh nghĩa đợi ở chỗ ngồi, còn hắn thủy chung nhìn cô bằng ánh mắt nguy hiểm.

Kết quả đến khi cô phát giác ra thì dường như thời gian nguy hiểm đã đến, trong phòng làm việc trừ hai người bọn họ ra , từ lâu đã không còn ai cả, mà chính hắn cũng lộ ra vẻ tươi cười nguy hiểm đi về phía cô.

Sau đó – bàn tay xấu xa của hắn đang ở áo sơ mi của cô di chuyển, nội y đã sớm bị cởi ra, mặc cho tay hắn ở trên vú mềm mại non nớt làm càn vuốt ve.

“Tiểu Kiều, thoải mái không?” Hơi thở ấm áp của hắn phun lên cổ cô, ngôn ngữ mập mờ xấu hổ chui vào tai cô.

“Đừng làm rộn…sẽ có người tới…” Kiều Dĩ Hạm thở gấp, thử cố gắng kéo về một chút lí trí ngăn cản hắn tiếp tục làm càn.

“Sợ cái gì? Em nói nhỏ một chút, có người đến còn có tôi ngăn cản, sẽ không để cảnh xuân của em lộ ra ngoài đâu.” Hắn tựa hồ như không hiểu phép tắc lễ nghĩa gì, tiếng cười cuồng vọng vang lên.

Kiều Dĩ Hạm có chút giận, hắn vừa nói như vậy, cô vốn muốn kháng nghị nhưng hành động tiếp theo của hắn đột nhiên tới khiến cho tiếng kháng nghị trực tiếp biến thành một tiếng ngâm nga cao vút.

Ngón tay thô ráp của hắn chui qua quần nhỏ của cô, không có xác nhận xem cô đã ướt át mà trực tiếp tham nhập, làm càn vuốt ve ở tiểu hạch.

“Thân thể em thật là mẫn cảm, tôi mới tìm tòi một chút, mà phía dưới cũng đã ướt rồi này.” Thanh âm khàn khàn của Uông Đông Nam giễu cợt cô.

Kiều Dĩ Hạm xấu hổ nhưng không có cách nào phản bác, bởi vì thân thể thành thực phản ứng khiến cho cô không dám nhiều lời.

“Van xin anh, thực sự không nên ở đây.” Cô thấp giọng khẩn cầu hắn.

Nơi này chính là nơi mỗi ngày cô đi làm, nếu như ở chỗ này cùng hắn làm càn, mỗi ngày tới nơi đây xấu hổ không nói, bị bảo vệ tuần tra nhìn thấy thì cô cũng không muốn làm người nữa.

“A! Đúng là xấu hổ lại còn sợ hãi nữa?”Hắn xấu xa hỏi, ngón tay lúc nhanh lúc chậm di động trong cơ thể cô.

“Tại vì….ân! Thực sự không nên.” Hắn tạo ra vui vẻ khiến cho lời nói của cô đứt quãng, hai chân mềm nhũn phải dựa vào cửa sổ mới có thể làm cho mình miễn cưỡng đứng thẳng.

“Tôi cũng không phải loại đàn ông hay miễn cưỡng phụ nữ, nếu em cảm thấy thực sự không nên thì đi đi.” Hắn nói vậy nhưng tay vẫn vỗ về chơi đùa thân thể cô không hề dừng lại.

Cô miễn cưỡng xoay người, muốn xem như tay hắn không tồn tại, nhưng hai chân mềm nhũn khiến cho cô không tự chủ mà kẹp chặt lại hai chân.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Không phải không thích sao? Sao lại kẹp chặt tay tôi như vậy?” Giọng nói trêu đùa ác ý của hắn từ trên đầu cô truyền xuống.

“Anh…” Hiểu rằng hắn không có ý định dừng lại, khiến Kiều Dĩ Hạm buồn bực, vành mắt đỏ ửng.

“Ngoan…..Tiểu Kiều , không nên chống cự, nhanh lên một chút làm xong không phải sẽ không bị ai phát hiện sao?” Uông Đông Nam bất chấp đạo lí nói, ôm cô ngồi lên ghế làm việc.

Cô ngây ngô chỉ có thể để mặc cho hắn kinh nghiệm phong phú chi phối, váy bị vén lên cao tới bắp đùi, nút buộc trước ngực áo sơ mi đã bị cởi ra, không khí lạnh lẽo đánh thẳng vào da thịt trắng nõn trước ngực, nhất thời da thịt nổi lên một chút khó chịu.

Trong mộng cô không thấy rõ mặt hắn, nhưng bây giờ khuôn mặt hắn lại vô cùng rõ ràng.

Đôi mắt ngập nước mở ra nhìn gương mặt hắn đang tràn ngập ham muốn, trên trán đầy mồ hôi và động tác hắn nhanh chóng cởi dây lưng quần, cuối cùng kéo cao chân của cô lên, không có bất kì báo trước nào cứ như thế tiến nhập cô.

Hắn không có một thân bắp thịt to lớn… Kiều Dĩ Hạm thở phì phò nhìn Uông Đông Nam, thầm nghĩ.

Tiếng nam nữ rên rỉ thở gấp trong phòng làm việc bất chấp tất cả, Kiều Dĩ Hạm chỉ cảm thấy thân thể không ngừng nóng lên, không ngừng thỏa mãn bồi hồi, hắn xâm lược hơi thở của cô quá mức khiến cho cô không còn cách nào thở dốc.

Khoái cảm từ từ tăng lên, cô giữ chặt áo may ô trên người hắn, môi đỏ mọng cắn chặt in đậm dấu răng, hắn kích động khiến mồ hôi rơi vào miệng cô, cô thậm chí còn nhấm nháp được mùi vị của mồ hôi…rất nhanh, đỉnh điểm cuốn sạch hai người, một luồng nhiệt lưu lan tràn dưới bụng, khoái cảm khẩn trương đốt cháy thần kinh cô, khiến cô cuối cùng không nhịn được kêu to một tiếng.

Trong nhát mắt cao trào, Kiều Dĩ Hạm hiện lên một suy nghĩ cô thực sự muốn cùng người đàn ông ghê tởm này dây dưa không rõ sao?

Sau ngày đó, mỗi một ngày trôi qua đều như nhau, Kiều Dĩ Hạm vẫn duy trì nghỉ ngơi và làm việc bình thường, chỉ là trong thời gian làm việc cô luôn luôn trước một giây đi vào phòng làm việc, khi hết giờ làm trong vòng ba phút đã không thấy cô đâu.

Đương nhiên, trong phòng làm việc không có một quản lý đáng ghét, các OL phía dưới tự nhiên vui vẻ hẳn lên, càng không cần phải đuổi theo hỏi nguyên nhân.

Dù gì có thể đúng giờ đi làm lại không bị quản lí nhìn chằm chằm đến run lẩy bẩy, ai muốn tự tìm rắc rối lại đi hỏi cô đã xảy ra chuyện gì sao?

Chỉ có một người ngoại lệ, đó chính là mỗi lần tới tìm người đều vồ hụt – Uông Đông Nam.

Nụ cười bình thường trên mặt biến mất, thay vào đó đường cong căng thẳng thô lỗ, có loại khí thế không giận mà uy, không chỉ nói đồng nghiệp trong công ty, ngay cả gương mặt Lam Kỉ đã nhìn thành quen cũng không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt, chỉ lo thu thập tin tức, loại biểu cảm này thật kinh khủng.

Tránh xa một chút không thì khó sống với hắn.

Huynh đệ ruột thịt của hắn – Lam Kỉ đúng thật là biết tính toán thời gian, mỗi lần đều chọn thời gian lão đại nổi trận lôi đình đều đem điện thoại ném cho hắn, khiến hắn phải liên lạc cùng lão đại, huynh đệ ruột thịt sẽ làm ra chuyện này sao? Lam Kỉ này nhất định không biết “Vốn cùng nguồn gốc, là tiên cũng vậy thôi.” (giống như câu ‘vật hợp theo loài’.)

“Lão đại, sao vậy? Dạo trước không phải còn cười đến vui sướng, chẳng lẽ là bị cô nào đá?” Lão đại chỉ lo công tác thu thập tin tức, Lam Kỉ lớn mật hỏi ra nghi vấn trong lòng.

Một câu hỏi này nói trúng chỗ đau trong lòng khiến sắc mặt Uông Đông Nam sa sầm thêm vài phần, trừng mắt nhìn Lam Kỉ không biết sống chết, mắt hiện lên vẻ hung ác.

“Không có việc gì thì đi xuống đường.” Uông Đông Nam hung hăng nổi giận.

Chết tiệt! Hắn hiện tại không muốn nghe chính là loại lời nói châm chọc giậu đổ bìm leo này.

Vài ngày buồn bực không thấy người, cô gái kia trốn mất ngay trước mắt hắn, hắn nhịn một bụng tức, hiện tại lửa giận trong bụng lại bị khơi lên sôi sùng sục, nếu như lúc này có người ngứa da, tự động đưa tới cửa như đống cát để hắn luyện, hắn cầu còn không được.

“Này này, đương nhiên là có việc mới cấp bách mà.” Vẻ mặt Lam Kỉ Trung đau khổ, thể hiện tư thế ngừng bắn.

“Vậy nói nhanh đi.”

“A! Ừ!…Tư liệu lần trước anh lấy được đã đem đi phân tích, ước chừng đã tìm ra được mấy người quan trọng, chờ một chút em sẽ đem danh sách và tư liệu gửi cho anh , mặt khác, người ẩn danh phía trên cũng muốn gặp anh, muốn trực tiếp biết tình huống hiện tại là ra sao?”

“Thời gian kí hợp đồng không phải đã nói không lộ diện sao?” Uông Đông Nam nhíu chặt mi.

Những người này kí hợp đồng không nhìn rõ điều khoản sao? Lúc bấy giờ rất kiêng kị ra mặt, nếu như mỗi ông chủ nói muốn gặp để chỉ biết mặt, vậy bọn họ còn có thể tiếp tục lăn lộn sao?

“Ai biết? Đại khái là ngay cả vài nét bút cũng sợ thua thiệt, rất cấp bách muốn biết tình huống bây giờ rốt cuộc là phát triển tới đâu rồi?”

Uông Đông Nam hừ lạnh một tiếng: “Không biết dùng người còn sợ công ty sẽ không đổ sao?”

“Lão đại, cho tới bây giờ anh nói chuyện luôn rất tàn nhẫn, xem ra lần này Mã Tứ muốn cho anh tổn thất rất nặng nề? Lam Kỉ không sợ chết tiếp tục nói.

“Cậu muốn tìm cái chết thì cứ tiếp tục nói, đừng ngại.” Uông Đông Nam nghiến răng nghiến lợi uy hiếp.

Cô gái này gây ra thất bại cho hắn đúng là sinh ra một vết nhơ lớn, cho tới bây giờ hắn không có cô gái nào ăn rồi đánh đỏng , lần này không thể không thừa nhận mình đá phải cửa sắt.

Bất quá Lam Kỉ rất tự tin vào tài tán gái của mình, nhịn không được nói: “Lão đại, kì thực cô gái này, đúng là phải dỗ dành một chút! Nếu anh muốn vào vấn đề chính, thì chỉ cần dùng 1,2 thủ đoạn là có thể dụ được lên giường, mấy chiêu này thì cô nào cũng dính! Em không tin cô gái này thoát được!”

Kỳ thực, Lam Kỉ chỉ là hơi có chút nhỏ nhen muốn trả đũa, ai bảo mỗi lần bọn họ đi hộp đêm, những cô em xinh đẹp vừa nhìn thấy lão đại là lại như ong thấy mật bu lại, lão đại thậm chí ngay cả một ngón tay cũng không dùng, một đám đàn bà liền tự nguyện như hậu cung, xếp hàng chờ đợi lão đại cưng chiều, làm sao không làm cho đàn ông như hắn đấm ngực giậm chân chứ?

Lần này khó có được lão đại vì phụ nữ mà ‘đá phải cửa sắt’, sao không nhân cơ hội này mà chế giễu một chút chứ?

Không nghĩ tới Uông Đông Nam nghe được những lời này lại rơi vào trầm tư, con ngươi nhìn chằm chằm một chỗ khác, chậm rãi mở miệng.

“…Cậu nói, đối phó với loại phụ nữ cứng nhắc nghiêm túc không biết tình thú này cần phải dùng phương pháp gì đây?”

Cái này…hỏi hắn hắn cũng không biết ah! Lam Kỉ đổ mồ hôi lạnh, cũng không dám đem những điều trong lòng nói ra, nếu như để lão đại biết hắn vừa nói bậy, hắn có thể sẽ không thấy ngày mai.

“Em nghĩ… dùng khổ nhục kế là tốt nhất.” Ấp a ấp úng nói ra một câu, Lam Kỉ không khẳng định nói ra đáp án.

Căn cứ vào miêu tả của lão đại, cô gái khiến hắn ‘đá phải cửa sắt’ là một cô gái cứng nhắc, nghiêm túc và không biết tình thú, loại phụ nữ như vậy thông thường tương đối truyền thống, cũng tương đối có bản năng chói lọi của người mẹ, cho nên dùng khổ nhục kế sẽ không có vấn đề gì?

“Khổ nhục kế?” Uông Đông Nam suy nghĩ sâu xa mà chậm rãi.

Không sai! Cô gái kia xem ra nên sử dụng sự mềm mại, hắn có thể dùng khổ nhục kế để giành được đồng tình, bắt lấy cô gái kia? Hiện tại trong mắt cô hắn có thân phận là một “Gián điệp thương nghiệp” nhưng cũng không ai quy định là gián điệp thương nghiệp không mắc bệnh hoặc bị thương?

Nghĩ đến đây Uông Đông Nam lộ ra một nụ cười xảo quyệt, mà một chỗ khác Lam Kỉ vì vậy mà toàn thân nổi lên một tầng da gà.

Tuy rằng không biết cô gái nào khiến lão đại lộ ra nụ cười quỷ dị này, nhưng xin cho hắn vì cô mà đau đớn tưởng niệm ba phút đồng hồ.

Bởi vì dã thú săn đuổi, muốn an toàn thoát thân, là chuyện không thể nào!

Giữa trưa mùa hè, ở lối đi bộ lớn Kiều Dĩ Hạm không giải thích được mà rùng mình một cái, nắm chặt áo khoác mỏng che nắng trên người.

Khó có được ngày nghỉ, Kiều Dĩ Hạm không muốn tiếp tục ở nhà làm ‘kiền vật nữ’, thế là liền vứt bỏ trang phục đi làm bình thườn , thay đồng hào bằng bạc, trang điểm xinh đẹp, tô chút son , cầm ví tiền đi ra cửa.

Chỉ là bình thường, ngoại trừ đi làm thì cô đều ở nhà, ra cửa cũng không biết đi đâu, cuối cùng chỉ có thể ngồi ở quán cafe ven đường đờ ra, nhìn mọi người đi đi lại lại.

Hình ảnh công việc lướt qua, lại đến suy nghĩ lơ là của mình, gương mặt lơ đãng của Uông Đông Nam cứ như thế sôi nổi xuất hiện trong đầu cô.

Hẳn là cô không muốn nhớ đến quan hệ với người đàn ông này, nhưng hết lần này đến lần khác cùng hắn chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi phát sinh quan hệ dây dưa không rõ, chẳng lẽ thực sự đúng như người phân giải giấc mộng đó nói sao, nhất định là cô sẽ chọc cho hắn phiền phức sao?

“Ôi…”

“Than thở cái gì vậy?” Thanh âm của Toa Lena đột nhiên phát ra từ phía sau Kiều Dĩ Hạm, không mời mà đến, ngồi xuống ở trước mắt cô.

“Cô…”

“Tôi đã từng giúp cô giải quyết giấc mộng khó khăn, cô sẽ không quên tôi chứ?” Bồi bàn đưa tới một ly cafe đen, Toa Lena cười nhìn Kiều Dĩ Hạm, khuôn mặt trẻ tuổi càng lộ ra non nớt.

“Tôi không.” Kiều Dĩ Hạm thu hồi vẻ khiếp sợ.

Cô sao có thể quên? Gặp gỡ Toa Lena, đi vào mộng quán kia, đúng là đời này cô đã làm một chuyện rất không lí trí.

“A! Khó có khi chúng ta gặp nhau, có muốn cùng tôi nói một chút tại sao hiếm có được ngày nghỉ mà cô lại ngồi ở đây thở dài than ngắn như vậy hay không?”

Kiều Dĩ Hạm liếc nhìn Toa Lena, tuy rằng cô cảm thấy rất phức tạp, thế nhưng cô không quá chắc chắn có nên nghe lời cô gái trẻ chỉ mới gặp có một lần này hay không.

Bất quá, đúng là cô không nói, Toa Lena cũng không có biện pháp bắt cô nói? Kiều Dĩ Hạm cau mày ngẩng đầu lên nhìn Toa Lena, Toa Lena đồng thời cũng nhìn cô cười thần bí.

Quên đi! Nói đi! Kiều Dĩ Hạm hít một hơi thật sâu: “Tôi gặp…Tôi gặp người đàn ông trong giấc mộng kia.”

“A…Nhất định mộng xuân kia khiến cô làm không xong với hắn?”

Âm thanh không lớn không nhỏ nhưng lại làm cho những người khách bên cạnh đều quay đầu ánh mắt chăm chú, khiến mặt Kiều Dĩ Hạm đỏ lên, vội vàng che miệng Toa Lena lại.

Lời như vậy mà cũng lớn tiếng nói ban ngày được sao? Kiều Dĩ Hạm bắt đầu hoài nghi cô gái trẻ này đến đây để chỉnh cô.

“Ha ha …. người trẻ tuổi da mặt hay mỏng!” Toa Lena buồn cười nhìn Kiều Dĩ Hạm, cô dâu mới thể lực tràn đầy, đây là chuyện tốt, có cái gì phải xấu hổ?

“Đúng vậy…Là cô không có sai, thế nhưng không nên dùng loại miêu tả này.” Cho dù thực sự đã từ cảnh trong mơ biến thành hiện thực, nhưng cô vẫn không thể nào đem vấn đề này để bên miệng bàn tán.”

“Được rồi, đây không phải là trọng điểm.” Bắt lất tay Kiều Dĩ Hạm , Toa Lena cười nhìn cô , “Hãy nói một chút xem nguyên nhân gì khiến cô thở dài!”

Kiều Dĩ Hạm dừng lại, khẽ thở dài: “Tôi cũng không biết, cảm giác từ khi hắn xuất hiện trong cuộc sống của tôi, mọi chuyện đều không được bình thường.”

Không đề cập đến vấn đề mấy lần cô đang làm việc đều luống cuống tay chân, mỗi ngày đều phải chờ đợi lo lắng, chỉ sợ hắn lại cầm thùng dụng cụ tiến đến, lại ở một nơi khác trốn người. Từ sau khi hai người phát sinh quan hệ, cô tuy rằng biểu hiện giả vờ bình tĩnh, những mỗi ngày trước khi đi làm đều bồi hồi, giãy dụa.

A! Đàn ông quả là phiền phức, nhất là hắn, càng là một siêu cấp phiền phức.

“Tôi cũng không biết.” Cô có chút chán nản, cúi đầu, “Tôi không nên đối với hắn ôm ấp cảm tình tốt gì, tay chân hắn vụng về, vẻ mặt lại lưu manh, không một chút đứng đắn, cùng điều kiện chọn bạn đời của tôi khác biệt nhiều lắm.”

Không có bằng cấp, ít nhất cũng nên đeo kính mắt, không có khí chất, chí ít dáng dấp nên nhã nhặn lễ độ, nhưng hắn hết lần này đến lần khác cái gì cũng không có, dáng dấp cao lớn không nói, càng hay thích trêu chọc cô, khiến cô tức giận chết khiếp, tay chân vụng về lưu lại vết tích trên người cô, khiến cho cô mặc quần áo cũng phải che che giấu giấu.

Như vậy hắn làm sao có thể khiến cho tim cô đập nhanh hơn một chút, thậm chí là sinh ra tình cảm tốt được chứ?

“Không nên có tình cảm ….Như vậy là cô đã có tình cảm với hắn, đúng không?”

Toa Lena bắt lỗi trong lời nói của cô, nói trúng tim đen chỉ ra: “Thích là thích, cần gì phải nghĩ nhiều như vậy chứ?”

Thế sự vô thường, giờ khắc này không nắm bắt, ai biết một giây sau nắm trong tay hạnh phúc có thể hay không liền biến mất? Toa Lena suy nghĩ, trên mặt hiện lên vẻ u sầu không tương xứng.

“Nếu chỉ như vậy còn chưa tính, nhưng hắn hết lần này đến lần khác còn là….” Kiều Dĩ Hạm đột nhiên không nói, do dự không biết có nên nói ra hay không, dù sao hắn là gián điệp thương nghiệp, chuyện như thế bị cô lộ ra, tựa hồ không tốt lắm.

“Hết lần này đến lần khác còn là cái gì?”

“Không , không có gì…”

Toa Lena thấy Kiều Dĩ Hạm có gì đó muốn giấu, chỉ là cười cười, không có lại tiếp tục, “Tôi đã nói rồi, người đàn ông kia nhất định có giấu một bí mật nào đó, cũng sẽ mang đến phiền phức cho cô, bây giờ nhìn lại, phiền phức đã đến, nhưng phiền não mà cô gặp phải không phải là vấn đề trên, mà là trong lòng cô.”

“Lòng của tôi?” Kiều Dĩ Hạm không giải thích được.

“Không sai, chính cô đang nghi ngờ, đau đầu hiện giờ bởi vì hắn xuất hiện trước mắt cô không giống như những gì cô đang tưởng tượng sao? Thậm chí hắn mang đến phiền phức cũng giống như vậy.”

Đúng như vậy sao?

“Cho nên cô chỉ cần đính chính lại chờ mong trong lòng cô không phải là được rồi sao?” Toa Lena nói một cách dễ dàng: “Đơn giản mà nói, đem tiêu chuẩn trong lòng cô hạ thấp một chút.”

Nói nghe thật dễ, nhưng nào có thể đơn giản? Huống chi cô luôn mong chờ ấp ủ nó, đó chính là hình tượng anh chàng mối tình đầu của cô, mang kính mắt, vóc người thon thả, khí chất tao nhã, khiến mắt của cô luôn luôn không nháy mà dõi theo hắn.

Ai! Chẳng qua thật vất vả khi cô lấy dũng khí để tỏ tình với hắn, hắn lại đột nhiên tạm nghỉ học, khiến trong lòng cô thủy chung vẫn ôm nuối tiếc.

Toan Lena lẳng lặng nhìn Kiều Dĩ Hạm, bởi vì nghe những lời trong lòng của cô mà cảm thấy buồn cười.

Mối tình đầu? Nghĩ không ra một cô gái thông minh, giỏi giang như vậy lại đối với mối tình đầu mà nhớ mãi không quên, thậm chí còn đem hình tượng anh ta trở thành tiêu chuẩn chọn bạn đời.

“Được rồi, quay trở lại vấn đề, lời khuyên của tôi là như vậy.” Uống xong một hơi cuối cùng ly cà phê đen, Toa Lena cười đứng lên: “Nói chung nên hỏi lòng của cô đi! Loại tình yêu này, tùy tâm mà thôi.”

Tùy tâm mà thôi? Kiều Dĩ Hạm lẩm bẩm trong miệng bốn chữ này.

Toa Lena quay đầu lại nhìn Kiều Dĩ Hạm rơi vào trầm tư, nụ cười thần bí liền quay đầu rời đi, dù sao giữa trưa mùa hè nóng cháy thật không thích hợp với cô gái này!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.