“Được.” Lý Do Hỉ đáp ứng ngay lập tức.
Hứa Dực hơi ngớ ra.
Nàng thật không phải là Lâm Nguyệt rồi, từ khi Lâm Nguyệt lên Tiều Vân sơn, chưa bao giờ rời khỏi sơn môn.
Bây giờ khuyên nàng đi, vốn là vì tốt cho nàng, nhưng thấy nàng đáp ứng một cách sảng khoái như thế, trong lòng lại khó tránh khỏi cảm giác mất mát.
Hứa Dực cúi đầu, lấy một cái túi gấm từ trong tay áo ra, nói: “Ngươi ta đồng môn một hồi, ta cũng chẳng có gì có thể tặng ngươi, đây là một ít linh thạch và đan dược, ngươi nhận lấy đi...”
Lý Do Hỉ nhận lấy mà chẳng ngại ngần chút nào, để biểu hiện thành ý, lại còn bắt đầu thu dọn hành lý trước mặt hắn.
Đi sớm, đi muộn đều phải đi, đừng nói trong thức hải của nàng vẫn có một anh đẹp trai đợi giải cứu.
Chỉ nói thế giới bên ngoài rộng lớn như thế, Lý Do Hỉ cũng muốn đi xem.
Thập Dương đưa cho nàng một cái túi giới tử, cái túi này có hình dáng như một cái túi vải hình tròn, bên trong lại giấu càn khôn, có thể đựng được vạn vật.
Đây là do Tiều Vân sơn phân phát cho mỗi đệ tử, dùng để đựng đồ vật tùy thân, bất luận khi xuất hành, hay là bình thường dùng để trữ vật, đều rất thuận tiện.
Lý Do Hỉ nhận lấy, bắt đầu nhét đồ vào.
Nàng mở hòm, lấy từng bộ y phục của Lâm Nguyệt ra, gấp gọn lại, bỏ vào trong túi giới tử, cái túi này nhìn thì không to, nhưng nhét đồ vào thế nào cũng không đầy.
Lý Do Hỉ đang cảm thấy rất thần kỳ, lại không đề phòng, bất ngờ bị người ta nắm chặt cổ tay.
Hứa Dực dùng lực sơ sơ đã kéo nàng vào trong lòng, Lý Do Hỉ bị hắn giữ cổ tay chống ở trước ngực, nàng trợn mắt, ngả người ra sau theo tiềm thức, cổ cứng lại, ép đến mức hiện ra cả hai cằm rồi!
Linh khí trong tay hắn ngầm chuyển động, xâm nhập vào thức hải của nàng để tìm hiểu kết quả.
Hắn vẫn luôn nghi ngờ đối với cách nói nhất thể song hồn này, nhưng nếu có thể vào thức hải của nàng, chân tướng tất sẽ rõ ràng.
Kê Vô Trần đang lim dim, bỗng đột ngột mở mắt, lật bàn tay, một luồng khí đen được tung ra.
Hứa Dực chỉ cảm thấy linh lực của hắn bị một hơi thở cường đại và âm lãnh ngăn chặn, không thể tiến thêm về phía trước nửa tấc, một cái đao rất lớn bằng khí đen bổ tới trên đỉnh đầu hắn!
Hứa Dực đột nhiên hồi thần, đẩy Lý Do Hỉ ra sau vài bước, tâm trạng tràn đầy kinh hoảng.
Lý Do Hỉ xoa cổ tay, cau mày nhìn hắn, đang thấy kỳ lạ về phản ứng của Hứa Dực, thì nghe thấy Kê Vô Trần nói trong thức hải: “Nhanh chóng đẩy hắn đi chỗ khác.”
Giờ nàng mới nhớ đến còn có một yêu ma thân phận không rõ đang ở trong thức hải của mình! Nếu bị phát hiện thì toi!
Lý Do Hỉ có ý tưởng, lại bắt đầu cởi từng cái quần áo một! Vừa cởi, vừa nói: “Tôi muốn thay quần áo, thay xong sẽ đi luôn nhé.”
Hứa Dực còn chưa tỉnh táo lại được từ trong kinh ngạc ban nãy, thì thấy nàng cởi chỉ còn vẻn vẹn nội y, dưới lớp sa mỏng là bờ vai mượt mà, cánh tay mảnh mai hệt ngó sen của thiếu nữ như ẩn, như hiện…..
Hứa Dực kinh ngạc thất sắc, vội lấy tay áo che mắt, hốt hoảng bỏ chạy! Hành vi phóng đãng thế này, không biết xấu hổ, chắc chắn là yêu ma, không sai được!
Lý Do Hỉ chậm rãi mặc y phục, nhếch khóe miệng kha kha, “Tiểu Dương!”
Thập Dương đi theo lão già Ô Thiệu Tùng tu hành cả nghìn năm, tâm trí có thể so với lão tăng.
Sắc đẹp trước mặt mà vẫn đứng im, không động đậy, vẻ mặt như thường hỏi nàng: “Lúc nào thì đi?”
Lý Do Hỉ ôm hổ ra ngoài cửa, trả lời: “Lúc nguyệt hắc phong cao.”
Ôm hổ trắng Lý Viên Viên đến gian phòng chứa đầy cục đá màu lam kia, còn chưa kịp thả nó xuống đất, Lý Viên Viên đã giãy ra khỏi tay nàng, lao lên đống núi đá, chôn đầu vào đấy, ăn điên cuồng!
Thương Lan thú có hình dáng giống con hổ trắng.
Thiên cung ngũ thú gồm có: Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ và Hoàng Long.
Theo quan hệ họ hàng (1) thì Thương Lan thú cũng có thể xem là nửa thần thú đấy, sau khi trưởng thành có thể phun lửa màu lam, mọc cánh.
Muốn nuôi dưỡng linh thú lại rất rắc rối, thức ăn chủ yếu là một loại khoáng thạch tương đối hiếm thấy: Tinh Lam thạch.
Tiều Vân sơn là ngọn núi nhỏ ở phàm giới, nuôi con hổ này cũng phải tiêu không ít tiền, nhưng nếu nuôi lớn được, nó có thể trở thành trợ lực lớn cho môn phái.
Cho dù chỉ làm một con linh vật biểu tượng thôi cũng nở mày nở mặt lắm rồi.
Từ sau khi Lâm Nguyệt chết, con hổ này bắt đầu tuyệt thực kháng nghị, cũng không biết đã bị đói bao lâu, lần này nó ăn, có thể nói là không còn chút hình tượng nào, cả người đều sắp bị chôn trong đống đá.
Lý Do Hỉ ngồi xổm dưới đất, nghe nó nhai lộc cà lộc cộc, nhìn nó chôn mình trong đống đá, trong lòng sinh nghi.
Thế giới bao la đúng thật là không điều kỳ lạ gì mà không có, con mèo lớn này lại có thể thích ăn cục đá! Thấy nó ăn ngon lành như thế, Lý Do Hỉ cũng không nhịn được mà nhặt một cục lên, cho vào mồm thử.
Cục đá màu lam vừa vào miệng thì ngay lập tức vỡ ra thành mảnh nhỏ.
Sau khi hòa trộn với nước bọt, lại hóa thành một luồng khí tức thanh lãnh, hệt như kẹo bông, nhưng lại không mùi, không vị.
Lý Do Hỉ chép chép miệng, chẳng có vị gì hết.
Nàng ngồi xổm dưới đất đợi con mèo béo ăn đến bụng tròn vo mới cưỡng chế ôm nó rời khỏi.
Lúc này là giữa tháng bảy, nắng bên ngoài như thiêu như đốt, trong phòng trúc lại mát mẻ không gì sánh được.
Một người, một kiếm, một hổ nằm ở trên giường, nghe huân, kèm theo tiếng ve sầu mùa hè, cứ như thế cho đến khi mặt trời lặn ở phía Tây.
Lúc trời nhá nhem tối, Lý Do Hỉ mới lơ ma lơ mơ tỉnh dậy nấu cơm, nấu hết toàn bộ rau ban ngày hái trộm được, hai người một hổ ăn một bữa no.
Ăn cơm xong, Lý Do Hỉ xem xét một lần nữa, vơ vét hết những đồ vật có thể mang đi ở trong phòng, đến nồi, xẻng (đảo thức ăn), gáo múc nước cũng không để lại.
Lại nhặt toàn bộ Tinh Lam thạch vào túi giới tử, thu gom xong hết, vừa nhấc thử mới phát hiện là tu vi của nàng quá thấp, không nhấc lên nổi.
Thế là nàng gọi Thập Dương đến, chuyển hết toàn bộ đá sang túi càn khôn của Thập Dương.
Mọi việc xong xuôi thì mặt trăng đã sớm treo trên đỉnh đầu.
Lý Do Hỉ tùy ý buộc hết tóc dài đang bay tán loạn thành một cái đuôi ngựa lỏng lẻo, thay một bộ váy đen, tay áo được túm gọn rất linh hoạt, đeo túi giới tử.
Thập Dương kiếm không có vỏ, Lý Do Hỉ lấy vải bọc lại.
Thập Dương ôm kiếm, đeo cái gùi cõng hổ, hai người cùng nhau ra khỏi viện.
Đi ra phía ngoài theo con đường nhỏ trong rừng cây, lúc ngang qua linh điền của Hứa Dực sư huynh, hai người nhìn nhau cười một cái, không hẹn mà cùng dừng bước.
Lý Do Hỉ nói: “Cậu lên đi.”
Thập Dương nói: “Ngươi lên đi.”
Lý Do Hỉ liếc trắng mắt, thấp giọng nói: “Tôi đã trộm hai lần rồi! Cậu không thể ngồi mát ăn bát vàng được!”
Thập Dương không chịu, nói: “Vậy thì cùng lên!”
Lý Do Hỉ gật đầu đáp ứng.
Chuồng gà bằng hàng rào tre được bao quanh bởi một tầng sáng màu nhạt, là kết giới do Hứa Dực thiết lập.
Lý Do Hỉ giơ tay chạm thử nhưng không thể thò vào trong được, quay đầu nói: “Tôi đã bảo là phải cậu lên mới được mà.”
Thập Dương chế nhạo: “Có chút đạo hạnh tí tẹo thế này, tiểu gia ta hoàn toàn không thèm đặt vào mắt.” Nói xong, đầu ngón tay bắn ra một tia kim quang nhỏ, kết giới “Pặp” một tiếng, bị phá vỡ.
Hắn lật bàn tay, mười mấy con gà còn chưa kịp kêu đã bị tóm hết vào trong túi càn khôn.
Thập Dương xoa tay, đắc ý hất cằm với Lý Do Hỉ.
Lý Do Hỉ vẫn đang cảm thán trong lòng, chẳng có một chút tự giác nào là mình đã làm việc đáng hổ thẹn -- Hứa Dực sư huynh ơi Hứa Dực sư huynh, coi như anh đang đền tội cho Lâm Nguyệt vậy, chỉ lấy của anh mỗi mấy con gà mà thôi, chắc anh không có ý kiến chứ?
“Ơ, vẫn còn một quả trứng!” Thập Dương chỉ vào chuồng gà, trên cái ổ bằng cỏ ở trong góc có một quả trứng, vỏ màu vàng kim mang theo ánh đỏ.
Lý Do Hỉ nghĩ ngợi, nói: “Thôi đi, để lại cho hắn.
Một quả trứng cũng chẳng làm nổi món gì.”
Thập Dương gật đầu: “Nói cũng đúng.”
Hai người trộm được gà, cơm nước trong một khoảng thời gian tới đều được bảo đảm, lập tức thấy tâm trạng thoải mái.
Mượn ánh trăng sáng rời khỏi Tiều Vân sơn trong đêm.
Viện của Lâm Nguyệt đã người đi, phòng trống từ sớm, Hứa Dực đứng ở ngoài viện.
Tất cả những ý nghĩ trong lòng giờ đây đã là quá khứ.
Tất cả những nơi mà mắt có thể nhìn thấy, đâu đâu cũng là tiếc nuối.
Chỉ tiếc trên thế gian không có nếu như.
Đến bây giờ hắn vẫn không tin nổi sự thật là Lâm Nguyệt đã chết rồi.
Đôi chân như không tồn tại, thất hồn lạc phách trở lại phòng hắn, trong lòng nổi lên cảm giác trống rỗng rất mãnh liệt…..
Dường như Hứa Dực nhớ ra cái gì, hắn vội vã chạy đến chuồng gà xem xét, một ngụm máu dâng lên đến cổ họng -- Đồ yêu ma này! Lại có thể để cho hắn chỉ một quả trứng!!!
Ở trong gùi, hổ đã ngủ từ lâu, còn trong thức hải, bởi vì dùng đến khí đen, từ sau khi đọ sức với Hứa Dực thì Kê Vô Trần chẳng nói gì nữa.
Bị người xâm nhập thức hải là chuyện rất nguy hiểm, Lý Do Hỉ không hề biết nguyên nhân trong đó, nhưng Kê vô Trần lại cẩn thận một cách bất thường.
Nếu là yêu ma bình thường thì cũng thôi đi, nhưng thân phận hắn đặc biệt, là tà mà do tất cả uế khí (hơi thở xấu xa) (2) của thiên hạ ngưng tụ lại, nếu bị người ta phát hiện, không phải kết quả xấu nhất chính là bị nhốt ở Phong Ma đài một lần nữa, ngày ngày nghe mấy lão đạo sĩ thối, lão hòa thượng thối niệm kinh hay sao.
Nhưng nếu cứng rắn bóc tách thần hồn của hắn ra khỏi thần thức của Lý Do Hỉ, với tu vi nông cạn của nàng, không nghi ngờ gì là chắc chắn nàng phải chết.
Lý Do Hỉ đi vào nhìn mấy lần, hắn nằm trước đống đất, tóc dài màu mực phủ đen mặt đất, hai mắt nhắm chặt, thân hình lại nhạt đi mấy phần.
Hình như rất suy yếu, lúc nào cũng có thể ngủm củ tỏi (3) vậy.
Trong thức hải, vì hắn ngủ say, đồng cỏ tươi, và bầu trời xanh cũng hiện vẻ ảm đạm, đến đống đất có khí đen lượn quanh ở sau lưng hắn cũng không tùy ý to thêm nữa.
Lý Do Hỉ đi quanh đống đất hai vòng, phát hiện ra đây đâu phải đống đất, rõ ràng chính là một nấm mồ.
Hóa ra cái tên này vẫn luôn ngồi trên phần mộ của hắn, cỏ trên mộ cũng mọc rất cao rồi, bên trên còn nở đầy hoa dại nữa.
Một người, một mộ, đang ở trong lòng nàng.
Lý Do Hỉ xoa cằm, suy nghĩ, cũng khá văn nghệ nhỉ!
Lý Do Hỉ không dám động vào hắn, dù sao thì tên này cũng là Ma Vương “hối khí” (xui xẻo) (4) đấy! Nhỡ đâu động vào rồi lại bị đen đủi! Nếu Kê Vô Trần biết được mình bị người ta xem thành Ma Vương xui xẻo, có lẽ sẽ bị tức đến tỉnh lại ngay.
Thập Dương cất gà xong, trong lòng bắt đầu không an phận, mấy lần định nói lại thôi.
Lý Do Hỉ đi song song với hắn, thấy mi tâm hắn xoắn xuýt, nhớ đến Kê Vô Trần đồng thân cộng cảm với mình, đề nghị: “Có muốn ăn đêm không?”
Ánh mắt Thập Dương lập tức phát ra ánh sáng, vỗ tay: “Ngươi cũng đói à! Quá tốt rồi!”
Lý Do Hỉ he he hai tiếng: “Tôi mới không tham ăn như cậu.”
Tìm được một rãnh nước nhỏ ở khe núi, Lý Do Hỉ moi nồi, bát, thìa, chậu ra khỏi túi giới tử loảng xà loảng xoảng, vội nấu một bữa.
Mấy đồ gia vị, ớt, tỏi… trộm được vẫn còn một chút, để dành một cái đùi gà luộc cho hổ làm bữa phụ.
Chỗ còn lại đều dùng nấu món gà xào cay.
Không bao lâu sau, một nồi gà cay đã xào chín, lay hổ dạy, bón cho nó ăn đùi gà, Lý Do Hỉ lại vào thức hải nhìn Kê Vô Trần một cái, rồi mới ngồi cạnh nồi gà bắt đầu ăn.
Chỉ mong bản thân ăn nhiều một chút, Kê Vô Trần cũng có thể khôi phục thêm một ít.
Khuôn mặt Thập Dương đã bị cay đến đỏ lên, miệng lại vẫn không ngừng, còn không quên dành thời gian tán thưởng tài nấu ăn của nàng.
Lý Do Hỉ hỏi: “Kê Vô Trần bị sao thế, anh ta chẳng nói gì cả ngày rồi, vẫn luôn ngủ, không việc gì chứ?”
Thập Dương uống một ngụm nước, đợi vị cay trôi hết rồi mới nói: “Hả? Thế chắc là sắp chết rồi.
Đáng tiếc, hắn là một đối thủ không tồi.”
Lý Do Hỉ không chịu, “Thế sao được, anh ta không thể chết được, chết thì quá đáng tiếc mà!”
Thập Dương nói: “Hắn chết rồi thì ngươi không phải là được giải thoát à, không phải bị hắn uy hiếp nữa, ngươi nên vui vẻ mới đúng.”
Lý Do Hỉ lắc đầu, không nói chuyện -- Người ta cũng có uy hiếp gì tôi đâu, còn hơn cái đồ lười, ăn không ngồi rồi nhà cậu!
Thập Dương nói: “Chỉ cần nhanh chóng tìm ra một bộ phận “uế khí”, hắn sẽ không chết được.”
“Hối khí cái gì cơ?” Lý Do Hỉ nhìn cái nồi chẳng còn lại bao nhiêu, vội thò đũa gắp thịt ra bát.
Thập Dương ợ một cái, tiếp tục nói: “Một nghìn năm trước, Kê Vô Trần - Uế ma của Xích Huyết giới, gây họa cho nhân gian.
Bị Ô Thiệu Tùng, chưởng môn Đồ Lục đảo, chặt thành mấy mảnh lớn, chính là ta chặt đấy.
Hiểu chưa, tiểu gia giỏi biết bao nhiêu! Dù sao thì không biết chặt thành mấy mảnh, cũng không biết là lão già kia chôn ở đâu nữa.
Nhưng đây là yêu ma do toàn bộ hơi thở xấu xa trên thế gian tạo thành, tu luyện một nghìn năm, lại gây họa một nghìn năm, mặc cho thành cái dạng như thế này mà cũng không giết chết hắn được.
Thế là chỉ có thể tách thần hồn ra, nhốt ở Phong Ma đài, ngày ngày tụng kinh tẩy rửa, giảm bớt ma khí.
Ngươi không nhìn thấy, năm đó tên này rất là uy phong đấy.”
“Sau đó thì sao?” Lý Do Hỉ hỏi.
Thập Dương nhổ một cọng cỏ làm tăm, “Sau đó thì ta không biết, ta cắm trên ngực hắn, cùng bị nhốt với thần hồn! Nhốt tận một nghìn năm, cuối cùng cũng đẩy (5) được lão già kia lên trời (5), tiểu gia mới được thấy lại ánh mặt trời!”
Lý Do Hỉ như đang suy ngẫm gì đó, “Vậy, có phải chỉ cần tìm được thân thể bị lão già chôn mất, là anh ta sẽ có thể ra khỏi thức hải của tôi?”
Thập Dương gối đầu lên một tảng đá to, nằm xuống xoa bụng: “Đúng vậy, nhưng mà ta cũng không biết chôn ở đâu cả, ngươi đừng có hy vọng ta sẽ giúp ngươi đấy.”
Lý Do Hỉ tức giận, hừ: “Cậu ăn xong liền phủi đít đứng lên à? Được, cậu đợi đấy, xem bữa sau có phần của cậu không!”
Thập Dương xoay người trên cỏ, “Ai da, nhanh ngủ đi, ta buồn ngủ rồi.”
“Thôi được rồi, câu hỏi cuối cùng, ở đâu mới có Xích Đồng mộc thế?” Lý Do Hỉ kéo tay áo hắn không thả.
Thập Dương xoay lưng về phía nàng, “Ngươi muốn cái thứ đó làm gì, ngươi không tiền, không thế, không làm được đâu, đừng có mà ồn ào nữa……….”
Lý Do Hỉ cực kỳ bực mình, lại chẳng có cách nào, da mặt cái tên này dày như tường thành vậy, đánh không được, mắng không xong.
Nhìn mớ lộn xộn đầy đất, tự mình khó chịu một hồi, rồi lại chỉ có thể lặng lẽ mang nồi ra khe nước đi rửa.
Thu dọn xong, Lý Do Hỉ mới lấy chăn đệm, trải ra đất, ôm hổ nhét vào chăn, rồi đi ngủ, cũng không quan tâm kiếm linh không có lương tâm kia nữa, kệ sương lạnh trong đêm làm ướt áo hắn.
Ngủ thẳng cho đến khi trời sáng rõ thì hai người mới tỉnh lại, tiếp tục lên đường..