Giải Cứu Đại Ma Vương Bị Chặt Xác

Chương 81: Chương 81: Thiếu






Lý Do Hỉ đang cuốc đất trong thức hải.

Nàng xong việc, đi đến trước quan tài đá đen ngòm kia, thò đầu vào trong nhìn thử, lắc đầu, gọi hai câu: “Vô Trần? Đại Ma Vương?”

Không có ai trả lời, nàng lại cho một cây gậy vào trong khuấy thử, đầu kia của cây gậy truyền đền một cảm giác nặng tay vô cùng, giống như là khuấy bùn vậy. Nàng khuấy một lúc, thấy trên tay nhẹ bỗng, giơ gậy lên nhìn, một nửa gậy đã bị khí đen hòa tan mất tiêu rồi!

Lý Do Hỉ không dám làm bừa nữa, ngồi xuống dựa vào thạch quan, càng nghĩ càng tức -- Con chó Bắc Cung Từ này, đều là gã hại.

Nàng trèo đèo lội suối, trải qua trăm cay nghìn đắng, đứt ruột đứt gan, ngược thân lại ngược tâm, không dễ dàng gì mới để Hữu Trần hợp thể, Vô Trần tỉnh lại. Thế mà suýt nữa hạnh phúc nửa đời sau của nàng đã bị một tên của Bắc Cung Từ đâm chết. Thù này không báo, thề không làm người.

Sao giai đẹp của chị lại để cho người khác tùy tiện bắt nạt thế được!

Chỉ có điều, tạm thời vẫn chưa nghĩ được nên trả thù gã thế nào, đốt mỗi mấy cái hà bao cũng quá dễ dàng cho gã rồi.

Nàng nhớ lại lời Thập Dương nói lúc trước, giả vờ chấp nhận gã, sau đó lừa gã, cuối cùng đồng ý gả cho gã, đợi đến ngày đại hôn, lại chạy một lần nữa, hung hăng đâm nát trái tim gã, làm mặt mũi của Bắc Cung Từ quét đất! Hình như có thể tham khảo một chút?

Đều nói chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó nuôi, thật không khéo, nàng thuộc cả hai loại!

Lý Do Hỉ đang xoắn lông mày, ngồi bệt dưới đất, trong đầu nổi lên âm mưu quỷ kế, lúc có lúc không nhổ cỏ. Đột nhiên, một bàn tay to rộng, ấm áp vuốt tóc nàng, nàng quay lại nhìn, là Vô Trần!

Vô Trần dựa vào thành quan tài, nghiêng đầu cười với nàng. Lý Do Hỉ nhảy bổ lên ôm cổ chàng, “Chàng tỉnh rồi! Làm em sợ chết đi được!”

Con ngươi của chàng dịu dàng như sắp chảy ra nước, bởi vì đã lâu không lên tiếng nên giọng nói hơi khàn, “Tôi không sao, a Hỉ vất vả rồi.”

Nàng vùi đầu vào gáy chàng, tức giận, “Đồ xấu xa! Nếu không phải Thập Dương nói cho em cách cứu chàng, có phải chàng sẽ phải chết không? Chàng có từng nghĩ nếu chàng chết rồi, có phải là đã lãng phí sạch công sức từ trước đến nay? Em vất vả làm mấy việc này như thế là vì cái gì chứ! Cứ cho là chàng không nghĩ cho bản thân, cũng phải nghĩ cho em chứ?”

Chàng nhẹ nhàng vỗ lưng làm nàng yên lòng, rất thành thật nhận sai, “Xin lỗi, a Hỉ.”

Lý Do Hỉ thẳng người dậy, nhìn thấy thật sự là cái lỗ trước ngực chàng đã nhỏ đi rất nhiều, hiến máu đã có tác dụng. Kê Vô Trần véo má nàng, “Không cho phép dùng huyết tế thuật nữa.”

Lý Do Hỉ nói: “Em không! Vì cứu chàng, mỗi bữa em đều ăn rất no, no đến nỗi không dậy nổi.”

Vô Trần xì cười, “Tôi nói sao mà lúc ngủ say cứ cảm thấy bụng hơi chướng đau, hóa ra là vậy.” Sắc mặt chàng còn rất tái, môi mỏng chẳng có tí huyết sắc nào, thân hình cũng gầy đi mấy phần.

Lý Do Hỉ cúi đầu, vuốt ve cánh hoa sen màu vàng kim trên cổ tay áo của chàng. Quả nhiên, chàng vẫn thích bộ này nhất. Nhớ đến chuyện xảy ra ở Vạn Tùng lâm, nàng thở dài, “Lâm muội muội của tôi ơi, lúc nào mới khỏe lên đây!”

Mặc dù là con trai của Thánh nữ mà vừa sinh ra đã bị vứt bỏ. Uế khí ăn mất máu thịt, mất nghìn năm để thành hình, nghìn năm làm người, nghìn năm bị nhốt. Thật vất vả mới chạy ra nhìn thấy ban ngày, lại gặp phải chuyện như thế, suýt thì toi mạng. Sao nàng có thể không đau lòng cơ chứ.

Vô Trần vuốt tóc nàng, cười yếu ớt, “A Hỉ, là tôi làm liên lụy đến nàng rồi. Nàng vẫn luôn giỏi giang như thế, tôi không rời xa nàng được. Nếu mà có thể…..” Chàng mím môi cười, “Ở bên nhau vĩnh viễn, có được không?”

Giọng điệu mang theo mấy phần khẩn cầu, nếu đổi lại là trước đây, chắc chắn chàng sẽ xấu hổ, không nói ra được. Lý Do Hỉ thấy ánh mắt chàng nóng rực, nụ cười lại dịu dàng. Hữu Trần, viên ma châu kia, quả thật đã bổ sung hoàn chỉnh cho chàng rồi. Chàng vẫn là chàng, nhưng đã không còn lo được lo mất, không còn muốn nói lại thôi, đã dám nói hết ý nghĩ trong lòng ra rồi.

Ánh mắt giao nhau, hơi thở nóng hổi, mũi chạm mũi, rèm mi khẽ run. Răng môi gắn bó triền miên, dường như không cần phải nói đáp án cũng hiểu rồi.

Thập Dương là bị liếm tỉnh.

Cậu ấy xoa mặt, sờ phải nước bọt dính dính, vẻ mặt hơi ghét bỏ.

Vừa cúi đầu đã thấy Lý Viên Viên mở to mắt đang nhìn chính mình, “Dương Dương Dương Dương!” Nói xong lại liếm một cái.

Thập Dương bất đắc dĩ, Lý Viên Viên nằm bò trên ngực cậu ấy, muốn trèo ra ngoài để đi chơi. Vừa trèo được một nửa đã bị ấn trở lại.

Thập Dương sờ phải một cánh tay như ngó sen, bờ vai trắng nõn, mịn màng. Cậu ấy hoảng hốt, ngã xuống giường, ôm ngực thở dốc -- Lúc nào muốn biến thành người thì có thể thông báo trước một tiếng không, cũng để tiểu gia còn chuẩn bị tâm lý chứ!

“Tội lỗi, tội lỗi!” Cô bé vẫn còn là trẻ con mà!

Lý Viên Viên đã bò lên trên lưng cậu ấy, còn đang gọi: “Dương Dương Dương Dương!”

Thập Dương hít thở sâu, trong lòng hoảng hốt, nhắm mắt, giơ tay gỡ xuống, xúc cảm nhẵn mịn truyền đến. Lần đầu tiên cậu ấy gặp phải tình cảnh quẫn bách này, chỉ thấy tim đập rộn ràng, máu toàn thân sắp sôi hết lên rồi!

Lạ quá, trong đầu lại bất giác nhớ đến hình ảnh không thể miêu tả nào đó trong Thủy Cảnh Nam Ngạn, Tam Xuyên giới.

Thập Dương kéo bừa cái chăn trùm lên đầu


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.