Hạnh Hà Vãn Nguyệt.
Tần Thải Thải vừa rửa mặt xong, đang chuẩn bị đi ngủ, thì có một cô gái xông vào phòng của nàng ấy.
Lý Viên Viên đang nằm trên giường, giơ chân chơi dây, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên, nhe răng đề phòng với người kia.
Người kia đúng là Tiểu Tửu, nàng ta gục đầu trước mặt Tần Thải Thải, lập tức than thở khóc lóc, “Tần tiểu thư, Tần tiểu thư! Tôi biết cô là khách quý của Thánh nữ, nhưng mà tôi tìm lâu lắm rồi cũng không thấy Thánh nữ đâu cả, cô có thể giúp tôi không, xin cô đấy…..” Nói xong thì dập đầu mấy cái liền.
Không biết nàng ta đã ngồi ở trên đỉnh núi phía sau đã bao lâu, tay chân đã đông cứng lại hết rồi, thật vất vả mới nghiêng nghiêng ngả ngả bò đến Hạnh Hà Vãn Nguyệt. Nếu bây giờ đi cứu thì chỉ sợ cũng đã muộn mất rồi, Tiểu Phù đã bị đông cứng mà chết rồi. Nhưng mà nàng ta không đợi được đến sáng hôm sau nữa.
Tần Thải Thải đỡ nàng ta dậy, “Chuyện gì thế, cô nói từ từ thôi!”
Đôi mắt Tiểu Tửu sưng đỏ, không biết là do lạnh quá hay là do khóc, nàng ta chảy nước mắt rào rào, “Là Tiểu Phù, tôi bị lạc mất linh sủng của Ngọc Tổng quản, Tiểu Phù là chị em tốt của tôi, chúng tôi đi tìm cùng nhau….. Nhưng mà Tiểu Phù không cẩn thận, bị ngã xuống núi rồi, xin cô đi cứu cô ấy đi!”
Tần Thải Thải cau mày, từ lúc trưa đã không thấy Tiểu Phù xuất hiện nữa. Nàng ấy hỏi: “Bị ngã xuống lúc nào?”
Tiểu Tửu trả lời theo bản năng, “Đại khái là cuối giờ Dậu…..”
Tần Thải Thải túm chặt cánh tay nàng ta, “Giờ Dậu? Nhưng bây giờ đã là giờ Hợi rồi, sao bây giờ cô mới đến?” Nhưng hiện tại cũng không phải lúc nói những điều này, nàng ấy kéo Tiểu Tửu lên, “Đi, dẫn đường.”
Lo lắng Lý Viên Viên chạy loạn, chỉ đành dắt cả cô bé đi theo. Ba người vừa ra khỏi Định Bắc cung, nôn nóng vô cùng đi đến sau núi.
Ban đêm gió lớn, lại là trên đỉnh núi, đã không còn dấu vết từ lâu. Tần Thải Thải tìm một vòng mà chẳng có kết quả.
Tiểu Tửu chỉ xuống vách núi, “Cô ấy….. bị rơi xuống từ chỗ này.”
Tần Thải Thải quay đầu nhìn nàng ta, “Thế đã tìm được linh sủng của Ngọc Tổng quản chưa?” Bất kể là loại linh sủng nào cũng không thể tự chạy đến nơi thế này được.
Quả nhiên, Tiểu Tửu lắc đầu, “Tôi, tôi vẫn vội đi tìm người, chưa tìm được linh sủng……”
Tần Thải Thải cũng không nhiều lời với nàng ta nữa, chuẩn bị xuống chân núi tìm kiếm. Lý Viên Viên đứng bên vách núi, thò đầu xuống nhìn, Tần Thải Thải vừa không để ý một chút thì cô bé đã thả người nhảy xuống.
Đợi đến khi Tần Thải Thải quay đầu lại đã chẳng thấy người đâu nữa. Trong lòng nàng ấy lộp bộp, vội chạy đến vách núi gọi to: “Viên Viên?”
Trời ơi, sớm biết thế này còn chẳng bằng để cô bé lại trong phòng. Tần Thải Thải còn đang buồn bực, một cái bóng trắng nhảy phốc lên, không phải Lý Viên Viên thì còn là ai. Bình thường Tiểu Phù đối xử với cô bé rất tốt, cô bé còn nhớ rõ đấy.
Lý Viên Viên quăng Tiểu Phù đến trước mặt Tần Thải Thải, cọ đầu vào nàng ấy như đang tranh công.
Trái tim nhỏ bé của Tần Thải Thải đập loạn nhịp không thôi, chỉ đành xoa đầu Lý Viên Viên, sau đó nhanh chóng ôm người đi, chạy về Hạnh Hà Vãn Nguyệt.
Vừa vặn gặp được Lý Do Hỉ, Bắc Cung Từ và Thập Dương đang quay lại.
Tiểu Tửu thấy Bắc Cung Từ, quỳ phịch xuống đất. Lý Do Hỉ thấy đầy người Tiểu Phù là máu, tinh thần căng thẳng, “Sao lại thế này!”
Tần Thải Thải ôm người chạy vào trong phòng trước, vừa trị liệu vừa nói rõ ràng ngọn ngành.
Hồi lâu sau, nàng ấy lấy khăn lau máu trên tay, nói: “May mà em ấy mặc giao tiêu, không bị đông lạnh mà chết. Mấy chỗ gãy xương và bị ngoại thương, nhưng không chí mạng, chú ý điều dưỡng một thời gian thì có thể khỏe lên.”
Lý Do Hỉ gật đầu, “Không sao thì tốt.” Dứt lời, quay đầu sang, “Tiểu Tửu? Cô là tỳ nữ của Ngọc Tổng quản?”
Bắc Cung Từ ở đây, Tiểu Tửu cũng chẳng dám ngẩng đầu lên, giọng bé như muỗi kêu, “Vâng…..”
Lý Do Hỉ nói: “À, Tiểu Phù không sao, cảm ơn cô nhiều, cô đi đi.”
“Hả?” Tiểu Tửu khiếp sợ, ngẩng đầu.
Vẻ mặt Bắc Cung Từ không biểu cảm, Thập Dương chẳng thèm để ý, chỉ có Tần Thải Thải hơi khó hiểu. Nhưng nàng ấy vẫn luôn để ý lời nói, hành động, sẽ không phản bác trước mặt người ta ở loại trường hợp này.
Lý Do Hỉ nói: “Tôi nói, cô có thể đi rồi, còn không mau đi?”
Trong lòng Tiểu Tửu hoảng hốt không thôi, Giới chủ ở đây, nàng ta đã chuẩn bị thật tốt rồi. Nhưng Thánh nữ lại cho đi như thế? Dù không hiểu lại không dám ngỗ nghịch, dập đầu một cái thật mạnh rồi ra ngoài như đang bỏ chạy.
Tranh thủ Bắc Cung Từ ở đây, Lý Do Hỉ lại nói: “Tiểu Phù là người của tôi, tôi phải có quyền quyết định em ấy đi hay ở chứ?”
Bắc Cung Từ khẽ gật đầu, “Tôi sẽ điều tra rõ ràng.”
Lý Do Hỉ nói: “Không cần đâu, chỉ là trượt chân ngã một cái mà thôi. Thải Thải, ngày mai cô xuống núi thì dẫn em ấy theo đi, em ấy bị thương nặng thế này, cũng không thích hợp ở lại đây. Giao người cho cô nhé, sau khi khỏi rồi, muốn đi, muốn ở thì toàn bộ do cô quyết định.”
Tần Thải Thải nhìn ba người này một lượt, đại khái đã hiểu ý của nàng. Cũng không biết nửa đêm mà ba người này đi đâu nữa, đặc biệt là Bắc Cung Từ, sắc mặt xấu vô cùng. Nàng ấy khẽ ừ một tiếng, “Tiểu Phù rất hiểu chuyện, tôi