“Chính là chỗ này?”
Lý Do Hỉ chỉ vào gian phòng rách nát, gió lùa bốn phía, cả nóc cũng chẳng có luôn, nói: “Chúng tôi, cả năm người, cứ ngủ trên cái giường tập thể này?”
Vô Tình gật đầu, “Bản tự thô kệch, mong các vị bao dung.”
Thập Dương không thể tin nổi, “Đây chính là Tây Sơn tự đại danh đỉnh đỉnh? Đây chính là đạo đãi khách của Điểm Đăng? Tiền đâu? Tiền công đức tu sửa chùa miếu mà mấy năm nay lão ta lừa được đâu?”
Vô Tình nói: “Hết rồi.”
Thập Dương nói: “Cái gì mà hết rồi?”
“Thôi, thôi!” Lý Do Hỉ tiến lên trước, xua tay, “Hết rồi thì hết rồi. Nghỉ ngơi trước đi.”
Vô Tình vái chào một cái, xoay người ra ngoài. Mọi người đều lắc đầu, nhưng cũng chẳng biết làm sao, để nguyên quần áo mà nằm xếp hàng ra. Mặc dù gian phòng rách nát, may mà còn được quét dọn sạch sẽ, không khí đưa tới đàn hương như có như không, đảo qua lòng người, cuốn cái nóng đi.
Đỉnh đầu là bầu trời mênh mông, bao la mà chỉ đại mạc mới có. Trăng sáng treo cao, điểm xuyết sao thưa.
Lý Viên Viên cong mông, nằm bò trên người Thập Dương, Thập Dương vỗ nhẹ lưng hổ, dỗ dành cô bé, rất nhanh cô bé đã ngủ say rồi.
Lý Do Hỉ gối đầu lên cánh tay, nhìn bầu trời, Bách Lý Lộ Lộ nằm bên cạnh nàng, nói: “Lúc trời mưa thì phải làm thế nào nhỉ, chăn sẽ không bị ướt à?”
Bách Lý Minh Minh nằm ngoài cùng, nói: “Đại mạc không hay có mưa.”
Thập Dương: “Có kết giới mà, đây là ở bên trong.”
Lý Do Hỉ thật sự không tưởng tượng nổi. “Thế rốt cuộc là số tiền mà Điểm Đăng lừa được đã đi đâu hết rồi? Người của thế giới tu chân cũng không ngốc, cứ để cho lão ta lừa mãi thế. Miếu nát như này còn dám xưng là đệ nhất tự của Dương Thiền Tông giới? Chắc hẳn cũng từng có người qua đường đến ở chứ hả? Nhưng mà chị nghĩ mãi mà không hiểu, đến Phật tổ cũng hệt như con tò he, Phật tổ sẽ không trách tội à?”
Thập Dương xoay người, nói: “Núi không cao nhưng có tiên thì sẽ nổi tiếng. Mặc dù miếu nát mà lại linh. Em đoán, Điểm Đăng đã giải tán hết tiền tài đi rồi.”
Bách Lý Lộ Lộ tò mò, hỏi: “Giải tán thế nào?”
“Chính là giải tán thôi, nơi nào nghèo thì chia vào nơi đấy, cướp của người giàu chia cho người nghèo mà.” Thập Dương nói: “Mọi người không ngửi thấy à? Rõ ràng trong đêm không đốt hương, lại có thể ngửi được mùi đàn hương, thế nó từ đâu ra?”
Bách Lý Minh Minh bỗng hiểu ra: “Lẽ nào là….. điềm báo Phật tu phi thăng!”
Thập Dương ừ một tiếng, “Tất nhiên là thế, lão ta kiếm được nhiều tiền như vậy, chắc hẳn là vì tích đức, công đức viên mãn thì khoảng cách đến lúc phi thăng không xa nữa.”
Bỗng nhiên Lý Do Hỉ hiểu rồi, không trách được yêu quái Minh Sa cốc hạ sính lễ cho Vô Tình, đây là Điểm Đăng đang lợi dụng sắc đẹp để quyến rũ yêu quái! Đây là câu cá!
Thế thì có thể nghĩ ra được, đương nhiên là uế khí của Vô Trần bị ông ta dùng làm mồi câu. Âm hiểm, thật âm hiểm! Quả đúng là không có lúc nào mà mấy cái loại danh môn chính phái ở thế giới tu chân này không làm cho nàng mở rộng tầm mắt!
Nàng xoay người, lại lấy gốc cây hoa kia ra xem, tơ đỏ như ẩn như hiện, chỉ rõ phương hướng. Chỉ cần kéo theo đường này là có thể tìm được Ngọc Yên. Sau khi giải trừ huyết chú, uế thân của Vô Trần có thể trở về, lại tìm một phần ở trong sa mạc kia, có thể xem là hoàn hảo rôi!
Vừa nghĩ như vậy, tâm trạng của nàng thoải mái lên rất nhiều, thở phào một hơi, nhắm mắt, định đi ngủ.
Bách Lý Lộ Lộ lại gọi nàng, “A Hỉ, a Hỉ!”
Lý Do Hỉ mở mắt ra, “Sao thế?”
Bách Lý Lộ Lộ tiến sát, lặng lẽ nói thầm. Lý Do Hỉ cau mày nghe một lúc, nói: “Không phải chứ? Cô định thế thật?”
Bách Lý Lộ Lộ gật đầu, vẻ mặt hưng phấn, “Cô nhất định phải giúp tôi!”
Lý Do Hỉ thở dài bất đắc dĩ, “Được, được, được, giúp cô. Mau ngủ đi, ngày mai còn nhiều việc lắm.”
Bách Lý Lộ Lộ đạt được hứa hẹn, cũng mừng rỡ, ôm cánh tay nàng, dựa sát vào nhau ngủ.
Ngày hôm sau, tiểu hòa thượng trong chùa đã nấu xong cơm chay, gọi bọn họ đến ăn.
Cháo trắng có thể soi cả bóng người ở trong, đến cả một đĩa dưa muối ăn kèm mà cũng không có. Thập Dương nhăn mặt, Lý Do Hỉ vỗ vai cậu ấy, “Thôi, thôi, cố đi.”
Tiểu hòa thượng còn không vui vẻ, “Đây là chút gạo cuối cùng của chùa đấy, mấy người đông thế mà vừa đến đã ăn sạch rồi, bữa sau chẳng có mà ăn đâu!”
Lý Do Hỉ đẩy bát cháo cho Thập Dương, trêu chọc: “Tiểu hòa thượng, mấy tuổi rồi?”
Tiểu hòa thượng hừ một tiếng, không để ý đến nàng. Thập Dương nói: “Cậu bé thế này mà đã xuất gia, nhưng chủ trì của các cậu là một hoa hòa thượng đấy, cậu đừng để lão ta dạy thói xấu!”
Bách Lý Lộ Lộ cũng trêu cậu ta, giơ một tay ra, “Đừng để ý đến họ, cậu bé biết xem mệnh không? Xem chỉ tay cho tôi đi!”
Tiểu hòa thượng quét mắt tùy tiện một cái, nói: “Đường tình của cô rất loạn!”
“Ơ?” Lý Do Hỉ cao hứng ngay lập tức, giơ tay đến trước mặt cậu ta, “Cũng xem đường tình cho tôi đi!”
Tiểu hòa thượng liếc một cái, nhìn nàng: “Gần đây, hoa đào của cô nở rộ, đường tình lại gập ghềnh, sẽ trải qua rất nhiều lận đận.” Nói xong lại bổ sung: “Tiểu tăng tặng cô một câu: [Tr uy cập di ễn đàn Lê Q úy Đ ôn để đọc chư ơng mới nha nh nhất] Không ai biết được ngày mai, dũng cảm tiến bước, tương lai rạng ngời (1).”
Lý Do Hỉ ngạc nhiên, há to miệng, không nhịn được mà giơ tay ra xoa cái đầu bóng loáng của cậu ta, “Trời ơi, chuẩn quá đi mất! Không phải Điểm Đăng cố ý phái cậu đi làm thầy tướng số để kiếm tiền đấy chứ!”
Bách Lý Lộ