Giải Cứu Đại Ma Vương Bị Chặt Xác

Chương 116: Chương 116: Thiếu






Đúng lúc một điệu múa dưới đài đã hết, tiếng nhạc dừng lại, xung quanh yên tĩnh trong nháy mắt.

“Hử?” Một giọng nói vui tai của nam vang lên, vài mỹ nhân quần áo mỏng manh, mềm mại không xương đang rúc trên người hắn, cũng không khỏi nhìn về hướng người đang đến.

Lý Do Hỉ chỉ nhìn thấy một người dung mạo thanh tú, đẹp đẽ, yêu mỵ, hai cánh tay để trần. Người kia đang nằm dựa trên tháp, một tay lười biếng cầm chung rượu, một tay khác vắt trên eo thon của người đẹp, đang tò mò đánh giá họ.

Quả thật khuôn mặt này có mấy phần tương tự với Điểm Đăng mà nàng quen. Nhưng Điểm Đăng của bây giờ, áo hé mở, khoe ra cả mảng ngực rắn chắc, bằng phẳng, không sót cái gì, khuôn mặt tràn đầy vẻ ngả ngớn, phóng túng…..

Nếu không phải trên cái thảm trắng như tuyết phủ trên đất kia có cái bách nạp Phục ma y quen thuộc, và cái đầu trọc bóng loáng, họ còn tưởng rằng mình nhận nhầm người rồi đấy.

Điểm Đăng liếc mắt một cái thì thấy ngay Ngọc Yên đang ngồi trên cánh tay Kim Kiên, khẽ cười, vẫy tay, “Yên Yên? Lại đây.”

Bé Ngọc Yên nhìn các mỹ nhân vây xung quanh lão ta, mẹ chẳng có ở đây. Ngọc Yên hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi, ôm lấy cổ Kim Kiên, gối đầu lên vai hắn, xoay mông đối diện với Điểm Đăng.

Điểm Đăng cũng không giận, hơi thẳng người dậy, lắc đầu bất đắc dĩ, “Đứa bé này.” Áo khoác rơi xuống, mắc ở cánh tay lão ta, tả không hết được vẻ phong lưu.

Đây…..

Lý Do Hỉ, Thập Dương, Kim Kiên đều trợn mắt, há mồm. Dù rằng trước khi đến đây, họ đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng thấy cảnh tượng như thế, ba người vẫn khiếp sợ không thôi — Điểm Đăng của hai nghìn năm trước lại phóng đãng đến mức độ này!

Nếu lão ta chỉ là một tu giả bình thường thì cũng thôi đi, cứ cho là một người tu đạo, nuôi vài cái lô đỉnh, sinh hoạt cá nhân hỗn loạn một chút thì cũng không sao. Nhưng thế mà lão ta lại là một Phật tu đấy! Không phải nên tuân thủ nghiêm khắc thập thiện ngũ giới à! Tửu, sắc, tài là đại kỵ của Phật gia mà!

Nhưng một người như thế mà lại không hề bị Già Diệp đại sư trục xuất khỏi sư môn, thậm chí sau khi Già Diệp đại sư phi thăng, lại còn trở thành trụ trì Tây Sơn tự, còn được mời đến tham gia pháp hội đạo tràng!

Lý Do Hỉ không thể không cảm thán sự bao dung to lớn của thế giới tu chân.

Điểm Đăng nhìn họ hứng thú, đầu ngón tay khẽ động, ánh mắt đã xuyên qua họ mà nhìn ra bên ngoài.

Lão Điểm Đăng này, có thể nói là kỳ tài vạn năm khó gặp của thế giới tu chân. Đặc biệt giỏi xem mệnh và luyện khí.

Một ngày nào đó, khi đang thảo luận với Già Diệp đại sư, lão ta đã tính ra được ngày mà bản thân phi thăng. Sau khi vái Già Diệp đại sự một cái thật sâu, ném bỏ kinh thư, phất áo ra đi.

Nếu đã biết được kết quả, có vẻ như quá trình cũng chẳng quan trọng nữa. Thế là kể từ ngày đó, lão ta du ngoạn khắp nơi, giao bè kết bạn, tìm hoa vấn liễu, hoàn toàn giãy ra khỏi tất cả những thanh quy giới luật đã từng trói buộc lão.

Chơi cũng phi, không chơi cũng sẽ phi, thời gian tốt đẹp thế này thì đương nhiên phải làm chút chuyện thú vị chứ.

Chuyện sắp xảy ra trước mắt làm lão ta rất có hứng thú.

Lý Do Hỉ là người đầu tiên đứng ra, hỏi dò một tiếng: “Điểm Đăng đại sư?”

Đôi môi của Điểm Đăng đỏ như son, hơi mỉm cười, bàn tay đang đặt trên đầu gối, cong ngón tay vẫy nàng, “Đến.” Dáng điệu này, kể cả lão ta mặc áo tăng màu xanh bị giặt đến trắng bệch ra thì cũng đủ ma mỵ mười phần.

So sánh với lão ta, Kê Vô Trần, Ma tôn nghiêm túc của Xích Huyết giới cũng biến thành bé ngoan.

Mặc dù đã hiểu đại khái ý đồ họ đến đây, nhưng nếu đã đến rồi, dù sao cũng phải tìm chút việc vui chứ. Điểm Đăng tràn đầy ý cười, hất cằm, “Uống một chén với tiểu tăng, thế nào?”

Lý Do Hỉ nhìn thẳng vào lão ta, thấy lão ung dung, nhàn nhã, chẳng hề kinh ngạc tí nào, trong ánh mắt còn chứa mấy phần hứng thú. Nàng đi đến bên này, kéo ghế ra ngồi, nói: “Điểm Đăng đại sư không hỏi xem chúng tôi đến làm gì à?”

Điểm Đăng thẳng người, nghiêng đến gần một chút, quơ quơ cái cốc trong tay, “Chơi mấy ván?”

Lý Do Hỉ hơi hé miệng, trong lòng đã có dự đoán — Có phải cái gì lão ta cũng biết? Nàng cười đểu một cái, “Nếu tôi thắng thì sao?”

Điểm Đăng đặt tay trên bàn, nghiêng người sáp đến gần hơn nữa, khóe mắt cong lên như cái móc câu, nháy mắt làm gợn từng tầng sóng, nói chậm rãi: “Tùy quân xử lý.”

Mùi son phấn lẫn lộn với mùi rượu ấm nóng đánh úp lại, đầu óc Lý Do Hỉ vang lên một tiếng sấm ngay lập tức! Nàng hít


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.