Giải Cứu Đại Ma Vương Bị Chặt Xác

Chương 121: Chương 121: Thiếu






Chết rồi? Sao có thể thế này được? Sao lão lại chết được? Nàng ta không tin nổi!

Vốn tưởng rằng lão chỉ ẩn giấu tu vi, cố ý tỏ vẻ suy yếu, vốn muốn trừng trị lão thật hung hăng một phen, lại chưa từng nghĩ thế mà lão lại thật sự không còn tu vi…..

Ngọc Yên run rẩy vươn tay ra, phát hiện đầy người lão là máu, không có chỗ nào nguyên lành, chỉ còn là một khung xương trống rỗng, không có chỗ để chạm tay vào nữa.

“Điểm Đăng!” Đôi con người của nàng ta đỏ như máu, hét lớn: “Điểm Đăng! Ngươi đừng có mà giả vờ! Ta biết là ngươi giả vờ!” Một tiểu nhân tư lợi như thế, sao có thể thật sự chết để cứu người được? Nhất định đây là âm mưu của lão!

Nàng ta rút dao găm trong tay lão ra, cười nhe răng, nhắm mũi dao thẳng vào chỗ trái tim lão – Này thì giả vờ này!

Nàng ta xoay tròn mũi dao ở trái tim lão, máu tươi chảy ra theo ngón ta nàng ta. Cho đến tận khi đã băm nát toàn bộ lồng ngực lão, Điểm Đăng vẫn chẳng có chút phản ứng nào.

Lão đã chết thật rồi.

Nàng ta rút dao găm ra, ngã ngồi xuống đất, ánh mắt tràn ngập mê mang và không hiểu. Thi thể của Điểm Đăng mềm oặt, đổ ra sau. Khuôn mặt quen thuộc kia đã dính đầy máu trên đất, có vẻ dữ tợn vô cùng.

Là một nhân tinh sống vạn năm, thế mà lại có thể chết à? Lão ta là đến để chuộc tội thật hay sao?

Những người phàm bị nhốt trong kết giới kêu khóc ầm lên, khóc đến tê tâm liệt phế. Đáng tiếc, những âm thanh đều bị ngăn cản, nàng ta chẳng nghe được gì. Nàng ta dần quay đầu lại, nhịn họ đang chỉ vào mình mà mắng mỏ, họ đau lòng, khổ sở vì Điểm Đăng chết đi, hệt như đang xem một màn kịch.

Trên trời, mây đen u ám dần quay cuồng, tụ lại, che đi ánh sáng. Cả trời đất đều tối sầm. Trong tầng mây đen nặng nề, tiếng sấm ầm vang truyền ra, đây là tượng trưng cho một thế hệ đại năng ngã xuống.

Kim Dã dẫn dắt đệ tử môn phái và Ngọc Vô Tình đang tìm kiếm ở trong trấn, đột nhiên thấy thoáng chốc mà gió lốc nổi lên bốn phía, bầu trời dày đặc mây đen.

Ngọc Vô Tình ngẩng đầu nhìn trời, bỗng nhiên chuỗi Phật châu đeo trên cổ đứt đoạn, rơi xuống đất. Ông ta đứng tại chỗ, ngơ ngẩn nhìn từng hạt châu rơi xuống, bên tai vang lên từng tiếng ầm ầm rất lớn, không nghe rõ cái gì nữa. Cái lạnh bò dọc theo sống lưng ông ta lên, ông ta muốn cúi người để nhặt, lại phát hiện ra thân mình cứng ngắc, hoàn toàn không thể nhúc nhích.

Kim Dã cũng phản ứng lại được ngay tức khắc. Ở đây, ông ta lớn tuổi nhất, tư cách lớn nhất, cũng coi như là kiến thức rộng rãi. Ông ta áp chế khiếp sợ và bi thương trong lòng, lệnh cho đệ tử, “Nhanh, nhanh chóng tản ra tìm kiếm!”

Đệ tử Kim Cương phái khẩn cấp tản ra xung quanh. Kim Dã lay tỉnh Ngọc Vô Tỉnh, một thần chú thức tỉnh được đẩy vào trong đầu ông ta, “Bây giờ không phải lúc sững ra đấy! Nhanh đi tìm đi! Phải bắt được ả yêu nữ kia!”

Ngọc Vô Tình hoàn hồn, cũng chẳng để ý nhặt Phật châu nữa, co cẳng chạy lên phía trước.

Trong từ đường, Ngọc Yên ngồi bệt dưới đất ngây ngốc ngẩng đầu nhìn trời, máu của Điểm Đăng nhiễm đỏ hết váy nàng ta. Giờ đây, cuối cùng nàng ta đã xác định, Điểm Đăng đã chết thật rồi.

“Còn không phải vì các ngươi!” Nàng ta nhìn những người phàm đang khóc lóc, nói một cách thản nhiên, “Còn không phải là vì cứu các ngươi. Một khi đã như vậy, các ngươi cũng chôn cùng đi.”

Vừa dứt lời, trong kết giới dấy lên lửa lớn. Dường như chỉ trong nháy mắt, một nghìn không trăm linh năm người phàm bị nhốt trong kết giới đã bị ngọn lửa bao vây.

Nhìn bọn họ liều mạng giãy dụa và gào khóc, Ngọc Yên ngửa đầu cười to.

“Sẽ chẳng có ai có thể cứu các ngươi nữa rồi! Sẽ chẳng có nữa rồi!” Nàng ta hét rát cổ họng, nước mắt lại chảy xuống không hề báo trước.

Trên mặt lành lạnh, là trời mưa à? Nàng ta sờ vệt nước trên mặt, cúi đầu nhìn ngón tay, lại bị nước mắt làm mờ đi tầm nhìn.

Đây là sao thế này?

Cuối cùng nàng ta đã giết được lão rồi, nhưng trong lòng cũng không hề có chút vui sướng nào, mà còn ngược lại, cảm thấy trống rỗng. Đây là sao thế này?

Hơn hai nghìn năm nay, không có một khắc nào là nàng ta không nghĩ đến một ngày này, không có một khắc nào không phải vì hận thù mà sống. Vì sao lão ta chết rồi, bản thân lại khóc chứ?

Rõ ràng đều là lỗi của lão ta! Vì sao lão chết rồi mà còn không đổi lại được một chút yên tĩnh cho nội tâm của mình chứ?

Không đủ! Nhất định là không đủ!

Chết một lần cũng không khỏi quá rẻ rúm cho lão rồi. Nàng ta muốn tất cả những oán hận và đau khổ những năm nay đều phải được áp trên người lão. Lão chỉ chết thôi thì sao mà đủ được? Nghìn đao xẻ thịt, chết một vạn lần cũng khó mà tiêu được mối hận trong lòng nàng ta!

Nàng ta đứng dậy, nhấc cái áo cà sa thấm đẫm máu tươi kia, trải ra đất, bao lấy thi thể của Điểm Đăng, buộc chặt lại. Đang muốn quay người rời đi, phía sau truyền đến một tiếng gầm lên, “Yêu nữ! Dừng tay!”

Là Kim Dã dẫn theo đệ tử tìm đến. Ngọc Vô Tình cũng theo ở đằng sau. Kim Dã nhìn một cái đã thấy là chuyện gì xảy ra. Ông ta lập tức huyễn ra pháp


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.