Giờ đây Ngọc Yên hấp thu được nhiều tu vi như thế, lại có hai phần uế khí, đã rất mạnh rồi. Nếu lại lấy được toàn bộ uế khí, chỉ sợ không người nào ở thế giới tu chân có thể địch lại thực lực này được.
Điểm Đăng đại sư đã ngã xuống, không có ai có thể ngăn cản nàng ta nữa. Nội tâm bọn họ tuyệt vọng, cũng chẳng có cách nào, chỉ đành dùng hết toàn lực để ngăn cản, kể cả là phải chết.
Không biết cứ lặp lại như vậy bao lâu rồi, linh khí bị nhồi vào cơ thể của Ngọc Yên cũng không ngừng tiêu hao vì đánh nhau, ngược lại, đã giảm bớt đau đớn cho nàng ta. Trong ngọc bội có một phần tu vi là của Điểm Đăng, một phần là của Ngọc Dung. Là người thân nhất của họ, rất nhanh nàng ta đã dung hợp linh khí, hấp thu để cho bản thân dùng.
Linh khí tu bổ những chỗ bị thương trong cơ thể nàng ta, càng ngày nàng ta càng dùng quen tay, đám đệ tử cũng đã cạn kiệt sức lực. Kim Kiên dưới chân nàng ta cũng là dùng hết toàn lực để ôm chặt lấy chân nàng ta, cong lưng nhận lấy công kích của nàng ta.
Cho dù là gân thép, xương sắt, cũng không chịu nội bị công kích như thế. Lưng hắn đã bị đánh đến da tróc, thịt bong, xương khớp kêu lạch cạch, toàn thân đau đớn.
Cuối cùng, Kim Kiên cũng không thể chịu thêm được nữa, giọng nói của hắn mỏng manh như ngọn nến tàn trong gió mà vẫn còn khuyên nhủ nàng ta, “Cô… vẫn còn cơ hội… đừng tạo ra sai lầm lớn…..”
Ngọc Yên nhìn chằm chằm hắn, còn đang dồn lực vào tay. Nàng ta nói: “Sự tồn tại của ta đã là một sai lầm, sai thêm một lần thì có sao đâu?”
Khuôn mặt của Kim Kiên dán trên giày của nàng ta, suy yếu mà hỏi: “Vì sao?”
Ngọc Yên cười lớn, “Ta muốn mẹ sống lại, để bà ấy sống lại một đời bình an, vui vẻ… Còn có lão ta, lão ta phải sống, để thừa nhận đau khổ thêm nghìn lần, vạn lần!”
Kim Kiên nói: “Bà ấy đã chết rồi, người chết không thể…..” Hắn ta còn chưa nói xong, Ngọc Yên đã hao hết kiên nhẫn, hạ một chưởng xuống.
Nàng ta không hề nương tay, uy lực một chưởng này đủ để làm hắn tan thành tro bụi.
Cách đó không xa, Thập Dương đỡ Bách Lý Minh Minh đuổi đến nơi vừa kịp lúc. Dưới tình thế cấp bách, cậu ấy ném kiếm ra, Thập Dương kiếm đánh vào chưởng phong của nàng ta, bộc phát ra một lực lượng rất lớn, cũng cản được năm phần chưởng lực.
Nhưng Kim Kiên vẫn bị sóng dư tạt ngang, mất đi ý thức trong nháy mắt. Thập Dương cũng bị thương không nhẹ, phun ra một ngụm máu, quỳ rạp xuống đất.
Thập Dương ôm ngực thở hồng hộc, nhìn thấy Ngọc Yên đánh gãy cánh tay của Kim Kiên, lại bẻ gãy từng ngón tay của hắn, dứt người rời đi.
Bách Lý Minh Minh đang muốn xông lên, Thập Dương túm cậu ta lại, “Không có tác dụng đâu, cậu không ngăn cản được ả.”
Bách Lý Minh Minh quay sang, “Không, Lộ Lộ vẫn còn ở trong!”
Ánh mắt Thập Dương đảo qua đám đệ tử ngã trái ngã phải trong chùa, nói: “Không có tác dụng đâu, cậu đi cũng là chết.”
Ngọc Yên phá tan phòng thủ một cách nhanh chóng, đi vào trong chùa. Bách Lý Minh Mĩnh cũng không đợi được nữa, lấy chày cán bột và cuộn Phương Hồi Tố Duyên trong người ra, ném xuống cạnh chân Thập Dương, “Tôi nhất định phải đi.”
Lòng bàn tay Ngọc Yên phun ra một cụm khí đen, đi theo nó chỉ dẫn, đã nhanh chóng tìm được mục tiêu – Cây hoa hải đường trong chùa.
Khuôn mặt nàng ta lộ ra vẻ mừng như điên, bước nhanh đến gần. Cảm giác được sau lưng có người tiến đến, nàng ta chẳng buồn quay đầu lại, chỉ lật tay, tung ra một sát chiêu. Bách Lý Minh Minh bị đánh ngã lăn ra ngay tức khắc, đừng nói đến đánh trả, cả chống cự mà còn không làm được.
Tu vi của nàng ta lại có thể khủng bố đến thế.
Bách Lý Lộ Lộ ở dưới hương án nghe thấy cậu ta kêu đau, đã không nhịn được nữa muốn vén khăn trải bàn, lao ra ngoài. Bỗng nhiên, nàng ấy lại ý thức được là rất có khả năng Minh Minh đến để cứu mình.
Tay nàng ấy đã thò ra ngoài, lại dần dần thu lại. Chỉ cần nàng ấy không xuất hiện, Minh Minh sẽ không nhúc nhích nữa, nếu không thì mọi người đều sẽ chỉ có đường chết thôi…..
Làm bạn nhiều năm, đương nhiên là họ ăn ý vô cùng. Mặc dù chỉ thoáng nhìn một cái, nhưng Bách Lý Minh Minh đã thấy hết cảnh tượng trong chùa không sót một chút nào. Lộ Lộ cũng không ở ngoài sáng, có lẽ nàng ấy không ở đây, có lẽ đã nấp đi rồi.
Bách Lý Minh Minh thoáng yên lòng, dứt khoát nằm đơ như xác chết trên mặt đất. Lúc này mới cảm thấy được toàn thân đau đớn, một chưởng kia đã làm cậu ta bị thương không nhẹ.
Ngọc Yên đi thong thả đến trước gốc cây, ngửa đầu nhìn trăm hoa đua nở trên cây. Uế khí trong thân nàng ta cộng hưởng với gốc cây này, dường như nó đang kêu gọi nàng ta vậy.
Nàng ta đưa tay vuốt ve thân cây, nhất thời cả người như bị nhiếp mất hồn phách. Hình như bên tai nàng ta nghe thấy vô số âm thanh của tất cả ác niệm trên thế gian đang tức giận, mắng mỏ, gào thét. Nàng ta cảm nhận được sức mạnh vô hạn đang chuyển động mạnh mẽ, sức mạnh đủ để hủy thiên diệt địa.
Dường như nàng ta thấy mình đang đứng trên đỉnh núi quan sát chúng sinh, tất cả mọi người đều đang phủ phục dưới chân, hèn mọn như kiến.
Mà ở bên Kim Dã, cuối cùng cũng đã đợi được viện binh.
Ngay từ lúc Ngọc Yên bao vây Tây Sơn tự, Điểm Đăng đã lén lút gửi thư cầu cứu Đồ Lục đảo, nói rõ hết chân tướng của sự việc.
Sau khi Đồ Lục đảo thu được tín hiệu, biết được ngọn nguồn, bèn triệu tập hết các đại môn phái, đại gia tộc của thế giới tu chân cắt cử nhân mã tiến đến trợ giúp.
Giờ đây, một bộ phận đang ở lại trấn sắp xếp những người phàm bị thương, một bộ phận vội vội vàng vàng đuổi đến Tây Sơn tự.
Lúc này, Lăng Hoa ngồi bên trong xe kéo bởi tiên hạc bay trên trời, hai tay đan chặt vào nhau, có vẻ căng thẳng vô cùng. Cảnh Vô Nhai ngồi ở một bên, an ủi: “Tam trưởng lão không cần lo lắng, tất nhiên Điểm Đăng đại sư không phải là người nói không giữ lời.”
Lăng Hoa nói: “Lão trọc ăn cướp kia lừa nhiều tiền trong tay ta như thế, còn muốn ta phải tu sửa miếu thờ, đúc tượng bằng vàng ròng cho Tây Sơn tự! Nếu không phải vì Trần Trần, ta sẽ đáp ứng lão hay sao? Nhưng bây giờ lão đã chết đột ngột rồi, còn gọi nhiều người đến đây như thế là có ý gì chứ?”
Lăng Hoa càng nghĩ càng tức, tốt xấu gì thì lão trọc ăn cướp kia cũng đã sống cả vạn năm, sao mà bảo chết là chết ngay rồi, thật đúng là không thể hiểu nổi.
Thế mà Cảnh Vô Nhai vẫn bình tĩnh, suy nghĩ thật kỹ một trận, phân tích cho bà ta, “Ý của Điểm Đăng đại sư thật ra là muốn tốt cho Ma tôn, Trưởng lão, ngài nghĩ thử xem, nếu để người trong toàn thiên hạ nhìn thấy Ma tôn sống lại từ trong Tây Sơn tự, đây là nói rõ cái gì nào? Nói rõ là trên thân thể Ma tôn đã không còn ác trọc chi khí nữa, nói rõ là Điểm Đăng đại sư đã tinh lọc sạch sẽ cho Ma tôn rồi, Ma tôn có thể khống chế được năng lực của chính mình, sẽ không làm loạn nữa. Đến lúc đó, chúng ta lại ra mặt đảm bảo, lấy uy vọng của Điểm Đăng đại sư và thế lực của Đồ Lục đảo, chỉ sợ chẳng có mấy ai dám nói không đâu.”
Lăng Hoa nhíu mày suy nghĩ, nhưng cũng cảm thấy hắn nói rất có lý. Bà ấy hỏi: “Thế yêu nữ được nhắc đến trong thư là chuyện gì đây?”
Trong thư, Điểm Đăng nhắc đến có yêu nữ làm loạn ở Dương Thiền Tông giới, giết hại người vô tội, Tây Sơn tự không địch lại được, thỉnh cầu mọi người khắp nơi đến giúp đỡ.
Mặc dù mọi người không hiểu, vì sao với tu vi của Điểm Đăng mà đến một yêu nữ cũng không đối phó được. Nhưng nhân duyên của Điểm Đăng ở thế giới tu chân vẫn luôn rất tốt. Lão ta mở miệng, tất nhiên sẽ không có ai từ chối. Thế là các gia tộc, môn phái lớn thi nhau đi đến. Kết quả còn chưa đến Dương Thiền Tông giới đã thấy trời nổi lên dị tượng.
Đợi đến khi đến trấn, mọi người mới biết thế mà Điểm Đăng đã ngã xuống rồi. Bên cạnh sự kinh ngạc, còn có càng nhiều phẫn nộ và sợ hãi hơn.
Rốt cuộc là ai mà lại có bản lĩnh lớn đến thế? Có thể mưu hại được Điểm Đăng đại sư? Lúc nào thì thế giới tu chân lại xuất hiện một sự tồn tại khủng bố đến thế?
Thế là mọi người lại ngựa không dừng vó chạy đến Tây Sơn tự, muốn thảo phạt yêu nữ, báo thù cho Điểm Đăng đại sư.
Điểm này thì Cảnh Vô Nhai cũng không đoán ra, Điểm Đăng ngã xuống quá đột ngột. Từ sau khi Ô Thiệu Tùng phi thăng, chỉ sợ thế giới tu chân này chẳng còn ai là đối thủ của lão ta nữa. Đến cùng là ai có thể giết chết Điểm Đăng như vậy, kể cả hắn nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được.
Hắn nói: “Chỉ sợ việc này không đơn giản thế đâu, vẫn luôn cảm thấy cái chết của Điểm Đăng đại sư quá kỳ quặc.”
Mặc dù không hiểu, nhưng hắn âm thầm cảm thấy rất nhanh sẽ biết kết quả.
Tây Sơn tự.
Ở đây không còn người có thể cản Ngọc Yên nữa, Thập Dương sẽ không tiến đến dâng mạng lên một cách vô nghĩa, Bách Lý Minh Minh bắt đầu giả chết, Bách Lý Lộ Lộ trốn dưới hương án.
Kim Kiên hôn mê, đệ tử Kim Cương phái cũng đã tận lực, họ chuyển đến nơi an toàn, vừa chữa trị cho Kim Kiên, vừa quan sát.
Bên trong chùa hết sức yên lặng, Ngọc Yên khẽ vuốt thân cây, khuôn mặt lộ vẻ rất thỏa mãn.
Nàng ta đi quanh gốc cây hoa mấy vòng, đột nhiên nhấc tay, chém thân cây thành hai nửa, khí đen tuôn ra ngay lập tức.
Vẻ mặt nàng ta ngạc nhiên, mừng rỡ, nhìn luồng khí đen đang không ngừng hiện ra từ trong thân cây.
Hai tay nàng ta kết ấn, muốn hấp thu toàn bộ luồng khí đen này, lại phát hiện ra chỉ là phí công. Nàng ta hử một tiếng, nghi ngờ, kết ấn lại một lần nữa. Nhưng bất kể nàng ta cố gắng thế nào, thân thể nàng ta vẫn không thể tiếp nhận luồng khí đen kia, nó vẫn di chuyển xoay quanh thân thể nàng ta.
Nàng ta buồn bực, đánh ra một chưởng. Gió thổi qua mặt nước còn lưu lại dấu vết, thế mà chưởng phong của nàng ta lại hệt như bị đánh vào trong sương, hình như luồng khí đen kia đã hấp thu hết lực lượng của nó, không hề nổi lên một chút phản ứng nào.
Không biết từ lúc nào, mây đen trên trời đã vô thanh, vô tức quay cuồng, tụ lại đây một lần nữa, che kín ánh sáng ban ngày, làm trời tối thui, cả trời đất đều mất đi màu sắc chỉ trong thoáng chốc.
Luồng khí đen trước mặt Ngọc Yên đã chậm rãi bay lên, trôi nổi giữa không khí, dần dần ngưng tụ thành một hình người mờ ảo.
Cuồng phong nổi lên bất chợt, thổi tung cát vàng đầy đất, làm loạn tầm nhìn của mọi người.
Dường như trong đầu mỗi người bị bao phủ dưới bầu trời u ám đều bị tràn ngập đủ loại ý niệm kỳ quái, không thuộc về mình. Phẫn nộ, sợ hãi, oán hận, bi thương…..
Lăng Hoa trong xe đang phi trên bầu trời là người đầu tiên cảm nhận được khác thường, bà ấy ra khỏi xe, bám chặt lấy càng xe, nhìn ra xa nơi màn trời rủ xuống, khẽ nói: “Đến rồi!”
Mọi người đứng trên pháp bảo phi hành đủ loại kiểu dáng đều nhìn thấy. Ai ai cũng biết, Điểm Đăng đại sư rất thân cận với Đồ Lục đảo, là bạn tốt vong niên với Ô Thiệu Tùng. Bây giờ thấy cảnh này, họ cũng không bất ngờ.
Không cần nói thì trong lòng mọi người đều hiểu – Ma Vương kia đã phục sinh rồi, nhất định là Đồ Lục đảo có tham dự.
Lăng Hoa đứng ở đó, váy trắng bay theo gió, dường như muốn hòa thành một thể với làn mây bay qua. Hiếm khi trên mặt bà ấy xuất hiện sự nghiêm túc, không nhìn những ánh mắt nghi ngờ ở bên cạnh, chỉ nhìn không rời mắt về phía trước.
Mọi người đứng dưới mây đen đều đứng tại chỗ, không hẹn mà ánh mắt cùng nhìn bóng đen giữa không trung kia. Bóng đen dần trở nên chắc chắn, rõ ràng, biến thành một người.
Người đó dang hai tay ra, bộ quần áo đen bay loạn theo gió, uế khí quanh thân bắt đầu khởi động, là Sát thần chân chính giáng thế.
Ngọc Yên cách gần nhất, cũng nhìn rõ ràng nhất. Vóc dáng người đó cao lớn, khuôn mặt gầy guộc, hai mắt nhắm chặt. Hàng năm nàng ta đều trà trộn ở hai giới nhân, ma, đương nhiên là không xa lạ với người này.
Một canh giờ trước, họ còn gặp ở trong cuộn tranh Phương Hồi Tố Duyên đấy.
Kê Vô Trần.
Chỉ có điều, vì sao? Vì sao lại thế này? Rõ ràng uế khí kia là của nàng ta mà, vì sao đột nhiên Kê Vô Trần sống lại?
Mưu đồ cả nghìn năm mà lại thất bại trong gang tấc. Nàng ta không cam lòng.
Vẻ mặt nàng ta thay đổi, lấy trường tiên ra, phi thân lên trên.
Tóc dài của Kê Vô Trần tung bay, áo đen bay múa. Chàng mở bừng hai mắt, trong mắt là màu máu yêu dị. Vô số suy nghĩ hỗn loạn tràn ngập trong đầu chàng, thuộc về chàng hoặc không thuộc về chàng, đã trải qua hoặc không trải qua, hiện tại hoặc là quá khứ.
Trí nhớ hỗn loạn, lộn xộn, từng cảnh một đều chớp lên rất nhanh trong đầu. Uế thân của chàng đã ngủ say quá lâu rồi, thần thức lại tỉnh táo một cách lạ thường. Chàng bắt lấy trường tiên đang bay đến theo bản năng, bàn tay quấn lấy hai vòng, chỉ dùng một chút sức lực đã kéo được đối phương đến trước mặt.
Thân thể Ngọc Yên bị cứng lại, trước khi bị khống chế, nàng ta đã tiện tay tung ra một chưởng để thăm dò tu vi của chàng. Kê Vô Trần hơi nghiêng đầu tránh đi, ánh mắt lạnh lùng bỏ qua nàng ta, tìm kiếm trong đám người bên dưới.
Bách Lý Lộ Lộ thấy Ngọc Yên đi rồi, vội vàng chạy từ trong hương án ra ngoài. Bách Lý Minh Minh nhìn thấy, ôm chặt eo nàng ấy, ra khỏi cổng Tây Sơn tự, chạy nhanh đến chỗ Thập Dương.
Kê Vô Trần nhìn từ trên cao xuống, không nhìn sót một chút cảnh tượng nào ở bên dưới, nhưng lại không thể tìm được người chàng muốn tìm.
Uế khí mà Ngọc Yên đánh ra cứ như bùn được đổ vào trong biển vậy. Nàng ta không gặp may nữa, uế khí đã thật sự hợp lại thành tu vi của Kê Vô Trần.
Hai người có tu vi cao nhất đang giao thủ trên khoảng không của Tây Sơn tự. Chỉ trong thoáng chốc, mây đen cuồn cuộn, cát bay đá nhảy. Tây Sơn tự mất đi kết giới bảo vệ chùa, nóc nhà vốn chẳng hề kiên cố đã bị đánh nát ngay lập tức.
Hai người cách không đánh nhau, hai luồng ánh sáng, một đỏ, một đen, va chạm, nổ mạnh. Dòng khí, gió lốc quay cuồng thổi quét, không người có thể đến gần trong khoảng trăm trượng. Đến cả tường bao và tượng Phật của Tây Sơn tự đều bị đánh thành đất đá vụn, tất cả đã bị san thành bình địa.
Khách được Điểm Đăng gọi tới đã đến đây vào lúc này. Mọi người dừng ở giữa không trung, xem cuộc chiến từ xa, cũng không đến gần.
Đến sớm một bước, có lẽ Ma Vương sẽ bị họ quấy nhiễu cho không thể sống lại. Đến muộn một bước, khả năng đã đánh xong rồi. Hiện tại không sớm cũng không muộn, đúng lúc yêu nữ kia và Ma Vương đang giao chiến, sao mà khéo thế chứ.
Giờ đây, rốt cuộc bọn họ cũng hiểu ra rồi. Nơi này hoàn toàn không cần sự giúp đỡ của họ. Điểm Đăng gọi họ đến chỉ là để cho Ma Vương một cái danh chính nghĩa.
Ma tôn Kê Vô Trần của Xích Huyết giới ngày xưa đã bị phân tách uế thân, thần thức lại bị nhốt cả nghìn năm, xem như là người đã từng chết một lần, tội lỗi nên chuộc cũng đã chuộc rồi.
Nay Kê Vô Trần sống lại, được Điểm Đăng đại sư giáo hóa, tinh lọc ác khí, từ nay về sau cải tà quy chính, hơn nữa, còn diệt yêu nữ, báo thù cho Điểm Đăng đại sư. Có Đồ Lục đảo làm hậu thuẫn, từ nay về sau, Xích Huyết giới không còn là tà ma ngoại đạo nữa.
Ván cờ mưu đồ mấy nghìn năm, cuối cùng cũng lạc định vào hôm nay. Không thể không tán thưởng, thủ đoạn của Ô Thiệu Tùng và Điểm Đăng đại sư tâm cơ thật đấy.
Trưởng lão các môn phái, gia chủ các gia tộc đều thả lỏng tâm tình, dù sao đã đến đây rồi, cũng không cần bọn họ nhúng tay, cứ xem náo nhiệt là được.
Dưới mây đen, Ngọc Yên dần lộ vẻ bại cuộc. Sức mạnh của Kê Vô Trần còn lẫn cả chút thanh khí Phật pháp như có như không, đó là tu vi mà Điểm Đăng tặng cho chàng.
Tâm thần Ngọc Yên hoảng hốt, rốt cuộc đã biết tu vi của Điểm Đăng chạy đi đâu. Bị lừa rồi! Trong lồng ngực nàng ta tràn ngập hận ý, chỉ hận không thể đem thi thể lão trọc kia ra quất roi một vạn lần.
Tiểu nhân đê tiện, chết không đền đủ!
Kê Vô Trần thừa dịp nàng ta hoảng hốt, đột nhiên xích đến gần. Ngọc Yên cuống quít ngăn cản nhưng đã muộn, bị chàng bóp chặt cổ. Trong lòng chàng còn đang nhớ nhung người ấy, không muốn tiếp tục dây dưa nữa, chỉ nhìn thẳng vào mắt nàng ta, nói từng chữ một: “Lấy đồ của ta, phải trả.”
Dứt lời, Kê Vô Trần đưa bàn tay còn lại lên để sát vào trán nàng ta, lúc lật bàn tay lại thì một luồng khí đen tràn ra, nhập vào thân chàng, hòa thành một thể thống nhất.
Vẻ mặt Ngọc Yên dữ tợn, cảm thấy như hồn phách bị xé rách. Nàng ta kêu lên đau đớn, ý thức mơ hồ, đối phương lại tăng nhanh tốc độ. Rất nhanh chóng, toàn bộ uế thân dư lại đã quay về thân thể Kê Vô Trần, thân hình chàng trở nên thật rõ ràng, chắc chắn, sức mạnh trong cơ thể xung động, rồi chậm rãi bình tĩnh lại.
Có thanh khí của Điểm Đăng trung hòa, nội tâm chàng bình tĩnh hơn trước đây rất nhiều, từ nay về sau sẽ không bị sát ý và các ý niệm xấu xa khác khống chế nữa.
Chàng thả tay ra, thân thể Ngọc Yên rơi xuống đất. Nàng ta đau đớn lăn lộn, không có uế khí trung hòa sức mạnh khổng lồ trong cơ thể, tu vi lớn đến không thể tiếp nhận kia đang đè ép nàng ta từng chút một. Nàng ta cảm giác được máu trong cơ thể đang chảy nhanh hơn, mạch máu yếu ớt không thể nào thừa nhận áp lực lớn đến thế, bắt đầu vỡ tung.
Rất nhanh, miệng, mũi nàng ta tràn ra máu tươi, từng lỗ chân lông trên toàn thân cũng chảy máu. Nàng ta đã trở thành một huyết nhân một cách nhanh chóng. Chết kiểu này cũng chẳng có gì khác biệt với người bị trúng huyết trùng thuật. Đều là sống sờ sờ mà chảy hết máu tươi rồi chết.
Đúng như Kim Kiên nói, vốn là nàng ta còn có cơ hội, nhưng bây giờ không còn nữa.
Chết rồi, cái gì cũng không còn nữa rồi.
Đúng vào lúc này, trên bầu trời vốn có dày đặc mây đen lại bị một tia sáng chói mắt phá vỡ, chiếu sáng mặt đất. Mây đen được phủ một tầng viền vàng, một Phật Đà cực lớn hiện thân từ trong mây đen.
Phật Đà ngưng tụ trên đám mây trắng thuần, vẻ mặt hòa ái, ánh mắt thương xót, vòng sáng màu vàng kim cực lớn ở sau lưng lóe lên rạng rỡ.
“Boong – Boong – Boong –” Tiếng chuông du dương đến từ bầu trời xa thẳm, một tiếng lại một tiếng, đánh tan mây đen, nền trời xanh lam hiện ra, ánh mặt trời quay