Khi Alex đột ngột nắm lấy tay rồi kéo cô khỏi ghế, cô đã vô cùng sửng sốt. Ngay sau sửng sốt là nỗi khiếp sợ. Anh định đưa cô đi đâu? Không cần phải suy nghĩ nhiều cũng đoán ra được ý định của anh. Cả anh và bà Maddy đều nhầm tin rằng cô đã trốn ra ngoài và rất giận cô. Để đảm bảo cô không phá vỡ các quy tắc nữa, Alex rõ ràng là định trừng phạt cô.
Ngày trước, Annie đã phải chịu đựng bao roi quất, hầu hết là bị cha cho ăn đòn bằng sợi dây da trong thư phòng của ông. Từ những gì đã trải qua, cô biết rằng cơn đau nhói chỉ kéo dài giây lát và những vết thâm tím sẽ biến mất trong vài ngày. Nhưng đấy là khi cha phạt cô. Alex Montgomery to gấp hai lần cha và khỏe hơn rất nhiều.
Trong một tích tắc, cô nghiêm túc cân nhắc đến việc chạy khỏi anh. Nhưng trước khi hành động theo cơn hối thúc, cô nhớ ra em bé mà mọi người bảo cô đang mang. Theo hoài nghi của cô, nếu em bé được bao bọc trong quả trứng mỏng manh thì cô không thể tận dụng cơ hội nào. Cố chạy khỏi Alex Montgomery chắc chắn sẽ tạo ra mối nguy. Chân anh ta dài và cuồn cuộn cơ bắp. Thi đi bộ với anh, cô không có chút hy vọng nào. Và khi anh ta tóm được cô? Nghĩ đến cũng đã quá sức chịu đựng. Annie biết trứng rất dễ vỡ. Cô không chắc quả trứng của mình có thể chịu đựng được lực ép từ cánh tay kia siết chặt lấy eo mình hay không.
Lúc bị dẫn ra ngoài hành lang, cô cuống cuồng lục lọi tâm trí để tìm cách có thể nói cho anh rằng mình không hề lén ra ngoài. Tất cả những gì cô đã làm là đến nơi bí mật trong chốc lát. Làm thế thì tổn hại chỗ nào chứ? Ở nhà, cô làm vậy luôn. Hầu như là thường nhật trong suốt mùa mưa. Mẹ không bao giờ để ý, nói gì đến cáu giận.
Kéo cô theo sau mình, Alex giạng chân bước với những sải chân mạnh mẽ, thoải mái, làm cô khiếp hoảng. Nhìn bờ vai lắc lư của anh, cô nhớ lại buổi sáng thấy anh để trần. Với tất cả sức mạnh đó, và bây giờ anh ta sắp xả hết lên cô.
Annie tưởng mình bị đưa đến thư phòng như cha thường làm. Thay vào đó, khi hai người xuống tầng dưới, anh tiến thẳng đến cửa ra vào. Một tay nắm chặt cổ tay cô, tay kia lục tìm gì đó. Vài giây sau, anh rút ra chiếc chìa khóa, mở cửa và kéo cô ra mái hiên.
Đoán được ý định của anh, trống ngực Annie đập loạn lên, rồi cô điên cuồng liếc nhìn xung quanh. Anh ta định đưa cô đi đâu? Cô ước đoán rằng chỉ có một lý do tại sao anh ta đưa cô ra ngoài: Anh ta không muốn bất cứ ai trong nhà thấy mình trừng phạt cô khắc nghiệt đến thế nào.
Ôi Chúa ơi... Annie hoảng đến nỗi gần như không nghĩ được gì. Cô ném cho anh cái nhìn nài xin, nhưng anh còn quá mải miết xem xét xung quanh. Đột nhiên anh mỉm cười, nét mặt thật cương quyết, và anh dẫn cô xuống bậc thềm trước, đi chếch sang phải chỗ lối xe chạy. Vòng qua góc nhà, họ bước vào một khu vườn xinh đẹp được cắt chéo một cách thuật bằng những lối nhỏ lát đá trắng. Hoa hồng nở bạt ngà, những sắc thái biến đổi của màu hồng và đỏ tạo nên những mảng màu rực rỡ tương phản với nền xanh thẫm của cỏ và những bụi cây được cắt tỉa hình.
Kéo cô lên song hành cùng mình, anh đi chậm lại, như thể muốn cho cả thế giới biết rằng anh muốn cô tận hưởng cuộc đi dạo. Tất cả những gì Annie nghĩ được là trận đòn đang dành sẵn cho mình. Len lén nhìn gương mặt ngăm đen của anh, cô thấy gió nhẹ lướt trên mái tóc cháy nắng để rồi phất phơ lọn tóc thành những làn sóng uể oải trên vầng trán cao. Cứ như cảm giác được cái nhìn của cô, anh quay sang và bắt gặp cô đang nhìn mình chăm chú. Cô quay đi thật mau, rồi giật thót mình khi anh dịu dàng chạm lên má để gạt sợi tóc khỏi vướng lấy mắt cô.
Ánh mắt họ quấn chặt lấy nhau. Bàn chân Annie bất giác tê cứng. Nếu không để ý mình đang đi đâu, cô biết mình có thể bị vấp ngã. Dù cố gắng đến cỡ nào, cô cũng không thể tránh nhìn vào đôi mắt màu hổ phách lấp lánh nơi anh.
“Em có thích hoa hồng không, Annie?”
Hoa hồng? Anh ta đang dẫn cô đến đâu đó để cho cô ăn đòn, và lại mong cô ngắm nghía hoa hồng sao? Cô dồn sự chú ý vào nụ cười của anh – nụ cười lười biếng, một bên mép hơi nhếch lên, làm lóe sáng hàm răng trắng bóng và hằn sâu thêm những nếp gấp nơi khóe miệng. Trông anh không có vẻ giận dữ, một chút cũng không, và điều này còn làm cô khiếp sợ hơn bất cứ điều gì khác. Một kẻ phải thực sự máu lạnh mới có thể gây ra nỗi đau cho ai đó khi chẳng hề tức giận cô ta.
Ngoảnh mặt đi, Anine thấy chuồng ngựa ngay phía trước họ và bước chân cô trở nên ngập ngừng. Có một lần, đã lâu lắm rồi, cha đưa cô vào kho củi để trừng phạt. Trong hồi tưởng của cô, chuyến đi vào kho củi theo sau là trận đòn kinh khủng nhất cuộc đời. Hai chân cô bỗng có cảm giác mềm nhũn. Giữa cảm giác ấy và cảm giác tê cứng dưới chân, cô khó lòng đưgs được, nói gì đến bước đi.
Như mong đợi, Alex đi thẳng đến khu chuồng ngựa. Khi hai người tiến đến một kiểu kiến trúc dài và hẻm mở ra phía cuối chạy xuyên dọc giữa trung tâm, anh quay sang cô và nói, “Anh biết em rất yêu động vật”.
Chỉ khi chúng có bốn chân thôi, cô chua chát nghĩ, và cắn lấy má trong, hy vọng cơn đau sẽ làm cô xao lãng đi nỗi lo người đàn ông này có thể làm gì với mình. Lối vào khu nhà mở rộng ra trước mắt cô giống như một cái miệng khổng lồ. Thoáng buồn cười, cô nhớ lại câu chuyện mẹ từng hay kể cô nghe mấy năm trước về ngài Jonah(1) bị cá voi nuốt chửng.
(1) Theo Kinh Thánh, nhà tiên tri Jonah bị cá voi nuốt chửng trong chuyến đi truyền giáo đến Nineveh.
Không còn nhiều lựa chọn vì tay anh đang siết thật chặt lấy tay mình nên cô theo anh vào con hẻm. Khi bóng tối bao trùm lên hai người, một hỗn hợp mùi nức lên nhưng không hoàn toàn khó chịu, xộc vào cánh mũi Annie, đó là mùi động vật và cỏ khô, ngũ cốc và da thuộc, tất cả bay theo một luồng khí trong lành. Lúc mắt đã dần quen với bóng tối, cô dáo dác nhìn quanh. Treo trên các cây đinh to bự dọc ván tường bên trái cô là tất cả các loại đồ cưỡi ngựa và dụng cụ chải lông: yên cương cho xe hai bánh, bàn chải, lược chải bờm ngựa, ghim băng khăn trùm, rọ mõm, bộ yên cương và dây dạy ngựa chạy vòng tròn. Kiểm kê thật nhanh, cô đã thấy vài chiếc dây da. Một giọt mồ hôi rịn ra sát gáy rồi lạnh cóng và chảy xuống sống lưng cô.
Cô thấy rõ được nỗi sợ hãi khủng khiếp nhất của mình lúc Alex buông tay cô rồi bước đến vách thường tháo thứ gì đó khỏi đinh. Khi anh trở lại phía mình, Annie thoáng thấy chiếc thòng lọng da đang lủng lẳng trên nắm tay. Lập tức hướng ánh nhìn trở lại gương mặt anh, cô thấy anh vẫn đang mỉm cười, và nét mặt anh dịu dàng đến lạ. Cái nhìn ấy xua nốt chút can đảm cuối cùng của cô. Nếu định trừng phạt cô, chắc chắn là anh sẽ làm, vậy sao lại có thể đứng đó và mỉm cười với cô như thế?
Bỏ chạy bây giờ là điều không thể. Có cảm giác chân mình như mọc rễ. Ánh mắt khiếp đảm của cô dán vào bờ vai anh – bở vai rộng và cuồn cuộn cơ bắp choán cả bức tường phía sau. Chiếc áo sơ mi trắng khá vừa vặn chẳng che được những đường nét cơ bắp rõ rệt trên ngực và dọc cánh tay anh. Cô không muốn nghĩ đến cảm giác sẽ thế nào khi anh đánh cô, nhưng thật không may, tâm chí phản chủ của cô hầu như chẳng thể tập trung vào cái gì khác.
Bất chợt, anh ta vung bàn tay đang nắm sợi dây da lên. Annie thoáng thấy dải dây tiến về phía mặt mình, rồi cô phản ứng theo bản năng, cúi xuống và ôm lấy eo để bảo vệ con mình.
Alex ngạc nhiên lúc Annie gập người đến nỗi mất một lúc anh chẳng biết làm gì ngoài đứng đó và trân trối nhìn cô, miệng há hốc. Anh định dẫn cô sang bên chuồng ngựa đối diện cuối dãy. Cô ngựa Rosy, một trong những con ngựa cái của anh, vừa hạ sinh một chú ngựa con. Dù ngựa mẹ có tật cắn người không thể sửa được nhưng chú ngựa non là một anh chàng nhỏ bé dễ thương, với bốn chân và hai tai nhỏ xinh, cu cậu đặc biệt thích bú mớm bất cứ thứ gì mình nhìn thấy, cúc áo, ngón tay, cùi chỏ hay bất kể thứ gì khác có vẻ ra được sữa. Alex đã nghĩ Annie có thể thích xem chú ngựa này.
“Annie?”, cuối cùng anh mới thốt nên lời.
Cô không ngẩng lên khi anh gọi tên. Phán đoán qua cách cô ôm lấy eo, đột nhiên anh nghĩ rằng có thể cô bị đau. Mối lo đầu tiên của anh là cho đứa bé, và hàng tá khả năng khác nháo nhào trong đầu anh. Có phải cô ấy đã tự gây thương tích khi lang thang trong rừng? Những viễn cảnh kinh khủng về việc cô sảy thai ngay tại chuồng ngựa nhấn chìm lấy anh. Buông chiếc rọ mõm vừa lấy trên móc đinh xuống, anh nắm lấy đôi vai mỏng manh của cô rồi cố dựng đứng dậy nhưng không được.
Cô đang run. Bần bật. Alex ném cái nhìn bất lực về phía tòa nhà, ước gì bà Maddy có ở đây cùng họ. Khi nói đến các chứng đau ốm của phụ nữ, đặc biệt là liên quan đến thai nghén, thì anh hoàn toàn mù tịt. Anh có nên bế cô vào nhà không? Để cô nằm xuống?
“Chúa ơi!”
Cúi người sang ngang, anh vén lấy tóc cô nhưng vô ích, cố gắng rẽ những lọn tóc xoăn tít ra để thấy được mặt cô. Cuối cùng, anh phải dùng đến cách quỳ một gối xuống rồi nghển cổ lên để có thể nhìn vào mắt cô.
“Annie, cưng à? Em đau ở đâu ư?”
Qua vẻ tái nhợt của cô, Alex biết cô hoảng sợ cực độ. Mọi câu chuyện kinh khủng anh từng nghe về phụ nữ bị sảy thai và băng huyết đến chết dội lại ám ảnh anh. Nghĩ đến chuyện Annie chết... Chúa ơi, cô ấy đáng yêu đến vậy, đáng yêu đến tuyệt vời và không tưởng.
Nửa ngờ sẽ thấy máu thấm ướt sũng qua thớ vải hồng, anh liếc nhìn gấu chiếc váy dài đến đầu gối của cô trong nỗi giày vò đầy lo âu. Không có gì. Đây là tín hiệu tốt phải không? Không xuất huyết. Nhưng, có thể cô chưa chảy nhiều máu đến thế.
“Cưng à, em đau ở đâu? Chỉ cho anh được không?”
Đôi mắt xanh to hơn cả cái đĩa lót chén từ gương mặt nhỏ nhắn, xanh lét đang nhăn lại của cô trừng trừng nhìn anh. Vuốt mái tóc cô ra sau, anh đưa tay ôm lấy má cô.
“Annie, em làm mình đau đấy à? Để anh xem nào, cưng. Ở đây à?” Anh đưa một tay chạm vào eo cô. “Có đau lắm không?”
Cô giật phắt ra rồi lóng ngóng né sang một bên. Rồi cô sững người, chăm chú nhìn vào vật gì đó trên đất. Dõi theo ánh nhìn của cô đến chiếc rọ mõm vừa vứt xuống, đầu óc anh không liên tưởng được điều gì cho đến lúc cô phóng tia nhìn về tay anh.
Bàn tay anh trống trơn.
Rồi Alex chợt hiểu ra. Trong một phút chốc kinh hoàng, ruột gan anh quặn thắt dữ dội đến nỗi anh nghĩ mình có thể nôn mửa. Tua lại thật chậm, anh thấy mình kéo cô đứng dậy khỏi ghế ngay sau khi bà Maddy rầy la cô. Đưa cô xuống tầng dưới. Ra ngoài. Qua vườn. Vào chuồng ngựa. Lúc vung vẩy chiếc rọ mõm về phía cô, anh muốn chỉ lối vào chuồng của Rosy, nhưng Annie lại nghĩ anh định đánh cô.
Cuồng nộ... Nổ tung trong đầu anh chói bao sắc đỏ. Nếu James Trimble trong tầm với của anh lúc này, anh đã giết ông ta rồi. Anh cuộn tay lại thành nắm đấm nhức nhối.
Annie mới là điều quan trọng, không phải ông bố khốn kiếp của cô. Bình tĩnh, anh phải giữ bình tĩnh. Để làm được, anh ép phổi mình nở ra bằng cách hít vào một hơi run rẩy. Lúc anh thở ra, gương mặt cô xuyên qua đám mây mù cáu giận nơi anh. Anh chưa từng thấy ai hoảng loạn đến thế. Ước muốn một cách vô vọng xóa nét biểu cảm ấy khỏi gương mặt cô, anh lục lọi trong tâm trí cách nào đó, bất cứ cách nào, để anh có thể trấn an cô. Cô gái bé nhỏ tội nghiệp này không hiểu bất cứ điều gì anh nói. Lần đầu tiên và duy nhất anh giao tiếp với cô thành công là khi anh phải vẽ tranh.
Một bức tranh... Nói hay chẳng tày làm giỏi. Tất cả những gì anh phải làm là nghĩ ra cách nào đó có vẻ vô hại. Không phải một nhiệm vụ dễ dàng khi cô gái mà anh muốn thuyết phục chỉ bằng nửa anh và đang khiếp đảm tệ hại.
Chỉ lờ mờ nhận thức được chuyển động của mình và quyết định dẫn đến hành động đó, Alex gập chân rồi ngồi bệt xuống đất không câu nệ. Đó là ý tưởng hay nhất anh nghĩ ra được, anh hy vọng rằng cô có thể cảm thấy ít bị đe dọa hơn nếu anh tự đặt mình vào hoàn cảnh bất lợi về thân thế. Tuy nhiên điều này không hẳn cho cô một lợi thế. Phần lớn cuộc đời gắn liền với ngựa, anh học đường cách di chuyển nhanh hơn hầu hết mọi người, khả năng đã giúp anh ẩn náu thành công không chỉ một lần. Nếu cô quyết định bỏ chạy, anh có thể đứng lên trước khi cô có thể quay hẳn đi.
Có cái gì đó lành lạnh và ươn ướt thấm vào một bên ống quần anh. Chẳng thèm quan tâm nghĩ xem thứ uế tạp gì mình có thể đã dính phải, anh tập trung vào Annie. Cầu Chúa phù hộ cho trái tim cô ấy, trông cô như không thể nào bỏ chạy. Đôi chân cô đang run như cầy sấy, anh thấy lạ vì hai đầu gối kia không gõ vào nhau.
Chẳng thể nghĩ được thứ gì khác mình có thể làm để xoa dịu nỗi sợ hãi của cô, Alex can đảm nỗ lực mỉm cười. Một nụ cười giả tạo khủng khiếp như muốn nứt toác da mặt, nhưng đó là điều tốt nhất anh có thể thu nhặt được. Qua rèm tóc sậm màu rối bời của mình, cô há hốc miệng nhìn anh như thể anh hóa điên. Và có lẽ anh điên thật. Một người đàn ông lớn đầu, ngồi uể oải quanh đống phân ngựa và toe toét cười cứ như mình khoái lắm? Nếu thế vẫn không đủ điều kiện cho anh nhập trại thương điên thì chẳng thứ gì có thể nữa.
Dường như khó có thể đứng vững trên đôi chân của mình được, cô xoay xở lùi một bước. Rồi cô quay người và chạy khỏi chuồng ngựa. Alex đưa mắt dõi theo, nhẹ nhõm khôn tả khi thấy cô chạy vào nhà. Nghĩ đến việc phải đuổi bắt cô trong rừng ngay lúc này thật chẳng lấy gì làm lôi cuốn. Và ý nghĩ phải tóm được cô cũng không hấp dẫn tẹo nào. Cô gái tinh ranh này không chơi đẹp đâu.
Như một thói quen, cứ khi nào trong đời không có điều gì diễn ra đúng ý, Alex lại toan xoa tay lên mặt. Đến giây cuối cùng, anh kịp hãm mình lại. Có cái gì đó nâu nâu be bét trên cả lòng bàn tay anh. Anh thận trọng ngửi ngửi. Rồi dù không muốn, anh khịt mũi và cười vang.
“Cậu Alex?”
Giọng nam giới đầy vẻ sửng sốt phát ra từ phía sau Alex. Anh ngoái lại và thấy Deiter, kẻ đứng đầu các người hầu chăm ngựa của anh, đang đứng ở cửa kho đồ. Với mái tóc xám thô cứng, gương mặt anh ta trông như một dải thịt sấy. “Ừ, sao Deiter?”
“Cậu ổn chứ?”
Câu hỏi đó làm Alex lại phá lên cười, lần này cười to hơn. Khi tiếng cười của anh tắt dần, Deiter hỏi, “Dù sao thì, cậu đang làm gì dưới đây vậy?”.
“Tôi không thật chắc lắm. Có vẻ như là một ý tưởng hay lúc ấy.”
“Cần tôi giúp gì không?”
Alex thở dài. “Thực ra thì tôi nghĩ mình đang cần mọi sự trợ giúp có thể.”
Bất chấp mọi nỗ lực ngăn chặn của Alex và bà Maddy, tuần sau đó Annie vẫn biến mất hầu như mọi buổi chiều, đích đến thì chỉ riêng mình cô biết. Bà Maddy cố gắng căng mắt để ý nhưng làm cách nào đó Annie vẫn xoay xở lẻn đi được. Sau mỗi lần cô biến mất, Alex lại được gọi vào, gia nhân lại được chia nhóm và tất cả các cửa sổ ở ba tầng lại được kiểm tra.
Không có cánh cửa nào được phát hiện bị mở then chốt.
Vậy... nếu không phải ở ngoài, thì Annie thường đi đâu? Câu hỏi đó làm tất cả mọi người ở Montgomery Hall hoang mang, từ Alex và bà Maddy xuống tận cậu bé nhỏ tuổi nhất làm trong chuồng ngựa. Đến cuối tuần, Alex đã rối bời đến độ gần như sắp tán thành ý kiến của bà Maddy và bắt đầu tin rằng Annie có khả năng ma thuật là biến mất vào không khí.
Chỉ trừ một chuyện nhỏ. Làm sao cô ấy luôn bị vấy bẩn?
Chiều nọ, một tuần sau lần biến mất đầu tiên của Annie, Alex được bà Maddy triệu vào nhà và rằng bí ẩn của họ cuối cùng đã được phơi bày.
“Tôi đã láu cá hơn con bé”, bà tự hào kể với Alex. “Giả vờ đang mải mê việc gì đó. Đợi con bé chuồn đi và tôi theo dõi. Cậu sẽ chẳng bao giờ đoán được con bé mò đến đâu đâu, cậu Alex ạ. Triệu năm nữa cũng không đoán được.”
Alex chăm chú nhìn bà quản gia đầy trông đợi. Khi thấy bà không định nói gì thêm, anh nghiến chặt răng lại. “Vú Maddy, nói cho tôi đi, vì Chúa. Cô ấy đi đâu?”
“Gác mái!”, bà bảo anh, ngoác miệng cười thỏa mãn. “Ở trên cái gác mái quỷ quái đó.”
“Làm thế nào? Vú đã khẳng định với tôi, tuyệt đối không băn khoăn gì, nhớ không, rằng vú luôn khóa phòng đó. Vú không kiểm tra sao?”
“Tôi có chìa khóa”, bà nhắc anh. “Tôi thấy không cần thiết phải kiểm tra vì biết rằng có kiểm tra thì nó cũng chẳng thế bung khóa được.”
“Nhưng rõ ràng là có mà!”
“Lại là Henry”, bà nói theo kiểu giải thích.
“Henry?”
“Khi cậu thay két sắt trong thư phòng, tôi bảo nó mang két cũ lên gác mái. Chắc hẳn nó đã quên khóa cửa. Lúc tôi hỏi, nó khẳng định với tôi là có, và tôi thấy không cần thiết nghi ngờ lời nó làm gì.”
Alex thở dài. “Tin Henry để rồi nghĩ rằng cậu ta đã khóa cửa trong khi không khóa. Đáng lẽ ra tôi nên tự mình kiểm tra.” Ngước nhìn chiếu nghỉ tầng hai, anh nhíu mày. “Gác mái? Trong tất cả những chỗ bẩn thỉu và gớm ghiếc...” Anh lắc đầu. “Thế quái quỷ nào mà cô ấy lại lên đấy?”
“Tôi cũng chịu. Đó là lý do tại sao tôi mời cậu đến để lên tìm con bé xuống. Đáng ra là tôi lên nhưng cậu biết tôi ghét lũ chuột thế nào rồi đấy. Frederick ngỏ ý muốn lên, nhưng Annie không gặp ông ấy nhiều và tôi chẳng muốn con bé hoảng sợ. Lạy Chúa, con bé sẽ cố chạy và giẫm lên một trong số các bẫy chuột trên đó.”
Các bẫy chưa sập trên gác mái không phải là mối lo duy nhất của Alex, mặc dù, như anh nhớ, sàn căn phòng trên cùng này rải đầy bẫy chuột. Điều làm anh lo lắng hơn là vào thời gian này trong năm gác mái chắc hẳn rất ngột ngạt, đấy là chưa kể đến tối tăm, bụi bặm và nhện thì mở hội trên đó. Chuyện nhện độc ăn đời ở kiếp trên đó cũng thật chẳng phải ý nghĩ dễ chịu gì.
Alex vượt qua bà Maddy và đi lên cầu thang.
“Cậu có muốn tôi bảo Frederick lên đấy tìm giúp không?”, bà la lớn.
Anh vẫn cứ sải bước. “Tôi nghĩ mình có thể tìm được cô ấy. Cứ tiếp tục làm công việc của mình đi, vú Maddy. Tôi sẽ đưa cô ấy xuống.”
Cầu thang dẫn lên gác mái nằm ở cánh tây trên tầng ba. Hình dung ra cảnh Annie bị nhện độc cắn, Alex bước lên bậc thang hẹp và dốc đến nguy hiểm với một tốc độ chết người. Cánh cửa hoen rỉ vì không dùng đến, kêu cọt kẹt đầy kỳ quái lúc anh đẩy ra. Lúc bước vào vùng nhập nhoạng, anh ước mình đã nghĩ ra phải cầm theo cây đèn. Nguồn sáng duy nhất phát ra từ giếng trời và cửa sổ mái được đặt đầy thuận lợi nhưng hiệu quả của chúng bị cáu bẩn làm giảm đi đáng kể. Mùi bụi bặm và nấm mốc thiêu đốt cánh mũi anh.
Trong khi dừng lại để xác định phương hướng và để mắt quen dần, anh nghe thấy tiếng chạy nhốn nháo lạo xạo làm anh khiếp hoảng. Bọn gặm nhấm. Dù không bao giờ thừa nhận với bất cứ ai nhưng anh đã giấu nhẹm nỗi sợ phi lý bọn sinh vật nhỏ bé, bẩn thỉu này. Anh không chắc tại sao. Anh có thể xử lũ rắn. Nhện khó làm anh chững lại. Anh thậm chí không đặc biệt cảnh giác với mấy con thú ăn thịt to xác. Nhưng chuột? Hiếm lắm có lần phát hiện ra một con ở tầng dưới, anh cũng muốn bắt chước bà Maddy, đứng trên ghế đến khi ông Frederick tới loại trừ nó.
Mồ hôi lấm tấm trên trán. Bên phải anh có tiếng cào rồi tiếng gặm nhấm. Da trên lưng và hai cánh tay anh co lại. Chúa ơi. Bao năm qua, anh đã chế ngự được nỗi sợ chỉ đủ để đối mặt với một con chuột vãng lai. Vì niềm kiêu hãnh của mình nên anh không còn sự lựa chọn nào. Nhưng một đàn chuột? Anh có cảm giác giống như gã khổng lồ Goliath lúc đối mặt với tráng sĩ David(2). Chỉ có điều, trong cuộc chạm trán này, có đến cả chục chàng David.
(2) Theo Kinh Thánh, David là người đã đánh bại tên khổng lồ Goliath, đem lại thắng lợi cho người Israel trước quân đội Philistines.
Khi mắt đã quen dần với bóng tối, Alex nhận ra được các hình dáng quanh mình. Két sắt bỏ đi. Đồ nội thất cũ. Chiếc gương đã từng làm cho phòng khách mỹ miều giờ cáu bẩn đến nỗi không còn phản chiếu được chút ánh sáng nào. Được đỡ giữa hai chồng thùng hộp, anh thấy vài bức tranh sơn dầu được phủ ga và chằng chịt dây nhợ. Trong đống bừa bộn dưới bệ đỡ tranh là một loại đồ trông có vẻ như xoong chảo nấu nướng. Tất cả các món đồ đều phủ một lớp bụi bẩn dày cộp, và chăng từ đồ này đến thứ kia là những mớ mạng nhện nhóng nhánh, những sợi tơ đan vào nhau đầy phức tạp được điểm tô bằng mấy con bướm đêm chết khô hoặc những con côn trùng xấu số khác. Nơi này kể cả người hay ác quỷ cũng không dùng được. Nhưng Annie lại ở đâu đó trên đây.
Bước lên phía trước, Alex làm trầy ống quyển của mình khi va vào cái rương cũ. Khốn nạn. “Annie!”, anh khản giọng la lớn. Liều mình thêm vài bước nữa, anh vấp phải cái vạc sắt to tướng trước kia được dùng để luộc quần áo. “Chết tiệt!”, anh xì xầm. Rồi gọi to hơn, “Annie, em ở đâu vậy?”.
Khi len qua đống bừa bãi toàn đồ bỏ đi được tích trên đây qua nhiều năm, Alex tự nhắc rằng vợ mình không thể trả lời được. Quả ngốc thật khi hét lên cứ như mong chờ một câu hồi đáp. Mặt khác, gác mái cũng gần rộng như ba tầng dưới, và anh không ưa gì cái ý nghĩ phải lục tìm từng li từng tí. Không ưa khi thiếu ánh sáng làm anh nửa mù nửa tỏ và lũ chuột thì nhốn nháo chạy trong bóng tối.
“Annie? Ra đây nào, cưng ơi. Vú Maddy có trà và bánh đang đợi em kìa.” Đó không hẳn là một lời nói dối. Khi đưa được cô xuống dưới, anh sẽ đảm bảo rằng cô được thết đãi theo cách nào đó. Bất cứ thứ gì để dụ cô ra khỏi chỗ trốn. “Nghe thấy anh nói không? Bánh. Chết tiệt!” Alex cúi xuống xoa bên đầu gối vừa bị đập đau điếng vào cạnh sắc của chiếc két sắt cũ kỹ. “Cưng à? Anh biết em ở đâu đó trên đây. Em không ra sao? Làm ơn đi! Trên đây không an toàn đâu.”
Khi đứng thẳng lên, Alex nghe thấy một âm thanh mà anh nghĩ là phát ra từ cánh cửa phía đông. Không phải tiếng chạy nhốn nháo, nhưng giống tiếng thình thịch hơn. Tiếng động lớn thế này nên chắc chắn không phải là lũ chuột nhắt hay là… Lạy Chúa xin đừng là… một con chuột đồng. Khuây khỏa vì ít nhất cũng xác định được vị trí chung chung của Annie, anh xoay người và đi theo hướng đó. Anh vô cùng nhẹ nhõm khi thấy lối đi đã được làm sạch vài bước ra quá cửa, gần như là cô đã đặt các đồ vật sang một bên để lấy lối đi. Anh co rúm trước ý nghĩ cô dịch chuyển những đồ vật nặng. Nếu nỗi lo lắng là chí tử thì cô gái này đang sắp làm anh chết yểu rồi.
Khi anh đến gần phần phía đông của gác mái, ánh sáng dường như dần mạnh hơn. Nghĩ kỹ xem nguồn sáng từ đâu, anh nhớ ra có một cửa sổ mái sườn bên cánh này. Bị lôi kéo về phía ánh sáng, anh vững dạ tiến lên, cứ vài giây lại gọi thật to. Thậm chí nếu Annie không hiểu, thì chí ít cũng giật mình khi anh tìm thấy cô.
Bước quanh bức vách ngăn, cuối cùng Alex cũng phát hiện thấy con mồi của mình. Anh dừng lại, không thể tin vào mắt mình, Annie… chỉ là không phải Annie mà anh biết. Mặc một bộ lễ phục màu hồng và đôi giày da dê non màu đen mà chắc hẳn cô đã bới được trong mấy chiếc rương của người mẹ kế quá cố của anh, cô là một người ăn mặc hợp mốt thực thụ, dù chiếc váy bây giờ đã lỗi thời. Với mái tóc sẫm màu được bới lên thành những búi xoăn bù xù, hơi lệch trên đỉnh đầu và được cô buộc chặt bằng một ít đăng ten, từ góc nghiêng, cô hiện lên như một viên đá quý được chạm khắc tuyệt hảo, người phụ nữ xinh đẹp nhất mà anh từng thấy, không trừ một ai cả.
“Annie, cái gì đây?”
Không một lời đáp. Thậm chí còn không cả một cái giật mình để biểu lộ rằng cô nghe thấy anh.
Quá choáng váng đến nỗi không thể di chuyển, Alex chỉ đứng đó và há hốc miệng. Annie tiếp tục việc đang làm, một công việc bận rộn. Với những món nội thất linh tinh, cô đã tạo ra một phòng na ná phòng khách mà theo anh thấy, không hề có bụi bặm hay mạng nhện. Trên chiếc bàn ba chân với một góc được mấy chiếc thùng thưa bằng gỗ chống đỡ, cô bày các đồ sứ đã sứt mẻ và đang giả vờ hầu trà.
Hai vị khách tưởng tượng của cô, những hình nộm nam nữ được cô tạo ra bằng cách nhồi vào mấy bộ đồ cũ, ngồi trên hai trong ba chiếc ghế khác loại mà cô đã lấy được ở đâu đó trên gác mái. Quý ông là một anh chàng bảnh bao trong bộ vest xám bị nhậy cắn, quý cô thanh lịch cân xứng với váy dài xanh bạc màu tô điểm bằng hàng đăng ten đã ố vàng. Đầu hai người, được làm từ những chiếc tất trắng được nhồi ruột, điểm trang với hai chiếc mũ, người đàn ông có mũ quả dưa nỉ, người phụ nữ có những bông hoa lụa được xếp rủ xuống với mạng che kéo qua phần trên khuôn mặt cô ta.
Alex không khỏi mỉm cười. Thật lạ là bà Maddy gần đây không phàn nàn chuyện đống tất của Annie giảm hẳn đi. Nhìn những thứ này có thể biết rằng cô cũng đã lén lấy các loại quả mọng trên bàn ăn sáng. Hai vị khách nhồi vải của cô có gương mặt có vẻ được tô màu bằng sắc đỏ quả mâm xôi.
“Annie, thật không thể tin được!”, Alex kêu lên, và thật tâm nghĩ vậy. “Thật khéo léo! Có thứ gì em không…”
Anh bỏ lửng để quan sát khi cô rót chén trà tưởng tượng. Cười thật lịch sự với hai vị khách, cô bắt đầu mấp máy môi. Dù không phát ra âm thanh nhưng trông không khác gì cô đang nói. Nhất cử nhất động của cô đều chính xác nhưng vẫn uyển chuyển, đúng như những gì một quý cô nên làm.
“Đường?”, cô hỏi quý ông khi giơ bát đường ra mời. Rồi, liếc ra ánh mặt trời đang đổ ngập vào cửa sổ, cô nói, “Chao ôi, ngày hôm nay thật đẹp phải không?”. Ít nhất, đó là những gì anh nghĩ rằng cô nói. Không thạo đọc môi nên anh không thể chắc chắn. Sau đó, cô tiếp lời, nhưng anh khó có thể hiểu được những lời nói đó.
Những lời nói… Lạy Chúa. Dù vô thanh hay không thì cô cũng đang nói. Thật sự đang nói. Đây giống như đang xem một đứa trẻ chơi trò đóng kịch. Chỉ có điều cô không phải là một đứa trẻ. Và đây không phải chỉ là trò đóng kịch với cô, mà là đời thực. Đời thực duy nhất của cô.
Annie không bốc hơi vào không khí như vú Maddy đã bán tín bán nghi. Cô lẻn từ thế giới này để vào thế giới khác.
Có một lần, đã mấy năm về trước, Alex bị một con ngựa giống trưởng thành đá vào bụng. Cú đòn làm anh lảo đảo. Trong vài giây dài như vô tận, anh không thể thở được. Mắt anh nhòa đi. Trong một chốc điên rồ, anh thậm chí đã cảm giác như tim mình ngừng đập. Bây giờ anh cũng cảm thấy thế. Trong một khoảnh khắc bị tạm ngưng, mọi thứ trong anh như tròng trành rồi dừng hẳn.
Khi cảm giác bắt đầu chầm chậm quay trở lại cơ thể anh, cơn đau sóng cùng với nó – một cơn đau dai dẳng, căng cứng đầu óc ngự trị giữa lồng ngực anh. Anh đã nghe có người nói trái tim họ tan vỡ. Vài lần trong đời mình, chính anh cũng dùng cách biểu đạt ấy. Nhưng mãi đến giờ, lời nói đó mới thật sự có nghĩa. Nói cho cùng thì, trái tim con người đâu có vỡ vụn thật. Nó không rời ra từng phần, từng miếng, và rơi cùng lòng dạ của một người, xuống tận chân anh ta.
Nó không quá kinh khủng.
Annie Trimble, một kẻ khờ dại trong thị trấn. Chỉ là cô không hoàn toàn là một kẻ khờ dại. Cô bị điếc. Điếc đặc. Và, xin Chúa xá tội, anh đã mù tịt.