Alex đứng trước cánh cổng rào và chăm chú nhìn vào ngôi nhà to màu trắng. Nằm khá sâu so với mặt đường, ngôi nhà có những thảm cỏ thoai thoải xanh ngắt, những luống hoa được chăm sóc kỹ lưỡng, và những gốc cây tán rộng, một chiếc xích đu treo trên những cành to bản của một trong số những cái cây đó. Trên hiên trước, vài người trẻ tuổi ngồi trên mấy chiếc ghế làm bằng liễu gai, uống thứ gì đó trông giống như trà đá và đang cùng trò chuyện. Quan sát những động tác tay thoăn thoắt của họ, Alex khẽ mỉm cười. Rõ ràng là anh sẽ phải luyện tập thật nhiều hơn nữa nếu muốn thành thạo ngôn ngữ ký hiệu.
Cánh cổng cọt kẹt rõ to khi anh mở ra. Không ai trên hiên quay ra nhìn. Vừa sải bước trên lối đi bộ, anh vừa tìm kiếm các ô cửa sổ của ngôi nhà, thoáng hy vọng mình có thể nhìn thấy Annie. Khi anh bước đến cầu thang, một chàng trai trẻ đẹp trên hiên để ý thấy anh rồi đứng dậy và tiến đến gần chào hỏi.
“Xin chào. Tôi có thể giúp gì cho anh?”
Giật mình, Alex ngập ngừng, một chân đặt trên bậc thềm đầu tiên. Lối nói của anh chàng này khá đều và có giọng mũi là lạ, nhưng mỗi từ đều được phát âm một cách hoàn hảo và rành mạch. “Biết đâu đấy. Tôi là Alex Montgomery. Vợ tôi, Annie, là học viên ở đây.”
Đôi mắt xanh của chàng trai nồng nhiệt hẳn lên khi thấy nhắc tới tên Annie. Anh ta mỉm cười, và soi xét Alex không chút giấu giếm. “Anh không đẹp trai như em ấy nói.”
Lời bình luận làm Alex rất ngạc nhiên, rồi anh cười lớn. “Tôi xin lỗi vì làm anh thất vọng.”
“Tôi đâu có thất vọng. Tôi coi anh là đối thủ của tôi đấy.” Một tia lấp lánh hiện rõ làm mắt anh ta sáng lên. Anh ta đưa tay phải ra. “Tên tôi là Bruce Johnson.”
Alex liếc vào lòng bàn tay mở rộng của anh ta. Sau một phút lưỡng lự, anh bắt lấy bàn tay đó. “Tôi nhận ra cái tên này. Bà quản gia Maddy nhà tôi có nhắc đến anh trong vài lá thư. Tôi hiểu là anh đang tích cực tán tỉnh vợ tôi.”
Bruce cười khùng khục. “Đang cố.”
“Có cơ may nào không?”
“Chưa.”
Alex cười nhạt. Dù ghét phải thừa nhận nhưng anh thích chàng trai này. “Nghe được vậy tôi nhẹ cả người.”
“Annie chung thủy lắm. Chúng tôi là bạn tốt của nhau, không hơn đâu.”
Alex di chuyển lên bậc thềm. “Cô ấy đang ở đây, đúng không?”
“Giờ em ấy đang trong lớp.” Anh ta rút chiếc đồng hồ trong túi áo vest ra. “Mười phút nữa là em ấy sẽ tan lớp.”
Alex không muốn đợi mười phút nữa, nhưng anh cho rằng mình không có lựa chọn nào. Alex dựa vào cột mái hiên và khoanh tay lại. “Anh là học sinh ở đây lâu chưa?”
“Tôi là giáo viên.”
“Ồ.”
Bruce cười tươi rói. “Rất nhiều giáo viên ở đây là người khiếm thính. Tin hay không tùy anh nhưng khiếm thính giúp chúng tôi dễ giảng dạy hơn. Chúng tôi thấu hiểu hơn. Cũng có các giáo viên nghe được. Chúng tôi cần họ đứng lớp dạy nói. Hiển nhiên là tôi không thể chắc chắn liệu học sinh có học ngữ âm đúng hay không.”
Alex gật đầu. “Annie học thế nào rồi?”
Nụ cười của Bruce nhạt nhòa. “Em ấy rất thông minh, và có lợi thế là đã từng nói được. Nhưng lại không tiếp thu nhanh như khả năng của mình.”
“Ồ? Cô ấy có gửi cho tôi mấy lá thư. Chữ nghĩa sai chính tả hết, nhưng tôi…” Alex nhún vai. “Tất nhiên tôi cho là cô ấy chắc phải học nhanh lắm.”
Mặt Bruce ửng đỏ ngượng ngùng. “Vâng, chà, tôi đã giúp em ấy chút ít.” Miệng anh ta xếch lên. “Tôi đã không sửa lỗi chính tả cho em ấy. Nếu anh mà thấy em ấy đã làm việc cực khổ đến thế nào để viết ra một chữ cái trong mỗi từ thôi thì anh sẽ hiểu tại sao. Tôi không nỡ lòng nào bắt em ấy viết hết, và tôi nghĩ anh thà có lá thư do cô ấy tự viết, với đầy lỗi và các thứ kiểu đó còn hơn là lá thư đã được tôi sửa chữa.”
Alex không nghĩ được điều gì để nói. Trong túi áo ngực mình, anh đã nhét tất cả các lá thư của Annie. Anh lần ngón tay lên từng từ, từng chữ đến cả trăm lần.
“Annie… nhớ nhà. Trừ việc viết thư thì em ấy không thật chú tâm vào việc học.”
Alex bắt gặp ánh mắt của Bruce. “Sao tôi lại có cảm giác rằng anh đang đại diện cho cô ấy để vận động nhỉ?”
“Chắc là đúng thế. Tất cả chúng ta có thể học thêm, cả anh nữa. Tiếng Latin của anh thế nào?”
“Không thể chịu được.”
Bruce nhướng một bên mày. “Vậy thì có lẽ anh nên đến trường một vài năm và học đi. Tiếng Latin của anh tốt rồi thì anh có thể về nhà và ở bên vợ mình.”
Anh chàng này đang xía mũi vào chuyện chẳng liên quan gì đến mình, nhưng Alex không thể nổi giận, dù chỉ một chút. “Công nhận.” Anh khẽ mỉm cười. “Tuy nhiên, bài giảng của anh không cần thiết. Tôi đến để đưa cô ấy về nhà. Từ lúc cho cô ấy đến đây học, tôi nhận ra rằng đó là một sai lầm.”
Đôi mắt xanh của Bruce tối sầm lại. Alex có thể thấy rằng tin Annie rời đi tác động đến anh ta nhiều như thế nào. Anh chàng lấy lại bình tĩnh thật mau. “Tôi mừng vì anh đã thay đổi quyết định. Vì em ấy.” Anh ta nhấc một bên vai lên. “Sao phải học nói nếu như người bạn muốn trò chuyện lại ở cách xa? Trái tim Annie không ở đây. Sẽ không bao giờ. Hãy dạy em ấy học từ tử ở nhà cùng anh. Đó là nơi em ấy thuộc về.”
Nói rồi, anh ta toan quay đi. Alex với tay ra chạm vào cánh tay anh ta. “Tôi muốn làm cô ấy ngạc nhiên. Xin đừng nói với cô ấy là tôi ở đây.”
Bruce mỉm cười. “Tôi sẽ tìm để nói lời tạm biệt với em ấy. Một khi nhìn thấy anh, em ấy sẽ phấn khích lắm đấy…” Anh ta giơ hai tay lên. “Hay anh nói với em ấy hộ tôi đi?”
“Sẵn lòng thôi”, Alex vừa nói, vừa cười lớn. Rồi anh nghiêm mặt lại. “Chúng tôi sẽ ở lại Albany đêm nay và đón chuyến tầu sáng mai. Sao anh không cùng dùng bữa tối với chúng tôi nhỉ? Như thế anh có thể tự nói lời từ biệt và có nhiều thời gian với cô ấy hơn trước khi cô ấy đi khỏi.”
Bruce rạng rỡ hẳn lên trước lời mời. Anh ta quan sát Alex không chút giấu giếm một lúc lâu trước khi xoay người và đi vào ngôi nhà. “Anh dần trưởng thành rồi đấy”, anh ta ngoái lại nói.
Alex cười khùng khục và rút đồng hồ ra xem giờ. Lớp Annie sẽ tan trong ba phút nữa, hay một trăm tám mươi giây, những giây dài lê thê nhất trong cuộc đời anh.
Khi cánh cửa trước cuối cùng cũng hé mở rồi học sinh bắt đầu ào ra hiên, Alex chỉnh thẳng người, cứ thấy mái tóc sẫm màu là tim anh lại nhảy loạn lên. Hai chàng trai trẻ ra ngoài, rồi ba cô gái trẻ. Không có Annie. Alex thấy mình đang run rẩy, và theo những gì cảm nhận từ trong ruột gan, anh có thể chắc rằng mình đã nuốt phải một nắm hạt đậu biết nhảy nhót.
Rất giống như một ảo ảnh, cô xuất hiện. Alex đứng đó, sững người, ánh mắt anh quấn chặt lấy cô. Mái tóc sậm màu, làn da trắng ngọc ngà, đôi mắt sáng và sâu hun hút như bầu trời mùa hạ. Cô ôm chồng sách một bên tay và đang cố thắt chặt chiếc áo choàng. Một học sinh khác ra sau va vào vai cô. Cô bước sang tránh đường, và đối diện ngay Alex. Nhưng, cô không nhìn lên.
“Annie…”
Không hồi đáp. Ánh mắt cô hút vào đôi giày của anh. Cô từ từ ngước lên. Khi đôi mắt cô tìm thấy gương mặt anh, cô sững sờ bất động. Không mỉm cười. Không ngạc nhiên. Cô chỉ đăm đăm nhìn anh, đôi môi khẽ hé ra, bàn tay mân mê chiếc khuy áo choàng. Trong một khoảnh khắc đáng sợ, Alex bắt đầu tự hỏi liệu có phải tình cảm cô dành cho anh đã thay đổi, liệu có phải cô lo sợ khi thấy anh.
Rồi cô buông rơi chồng sách. Những quyển sách đập xuống hiên nhà và gây ra tiếng động vang dội mà dường như chỉ có Alex mới để ý. Giấy má bay tung tóe, mấy tờ gặp gió rồi lướt qua anh xuống bậc hè.
“Aluck!”
Và rồi, cô lao vào vòng tay anh. Alex ôm cô vào ngực, siết chặt cái ôm của mình và biết rằng đó chính là nơi cô thuộc về, nơi cô đã luôn thuộc về.
Nức nở, run rẩy dữ dội, cô vòng cả hai tay quanh cổ anh. “Aluck!”
Cách phát âm tên anh của cô đều đều và không hoàn hảo, nhưng với Alex, đó là âm thanh đẹp nhất anh từng nghe thấy.
Annie… Anh quay cô trong vòng tay của mình, hạnh phúc đến nhức nhối. Anh mặc kệ mọi người trên hiên đang chằm chằm nhìn ngó. Nước mắt rơi xuống má từ khi nào anh cũng chẳng quan tâm. Anh ôm xiết thế giới của mình trong vòng tay. Anh đã thật ngu ngốc khi để cho cô ra đi. Anh sẽ không bao giờ tái phạm nữa.
Giữ một tay vững chãi quanh cô, anh đỡ cô xuống bậc thềm. Khi cô để ý thấy giấy tờ của mình đang rải rác khắp nơi vì cơn gió nhẹ, Alex chặn không để cô chạy theo chỗ giấy đó. “Kệ chúng đi”, anh nói với cô.
Cô nhìn thật sâu vào mắt anh bằng đôi mắt chứa chan lệ.
Alex kéo mạnh cô gần sát lại rồi lấy mé tay nâng cằm cô lên. “Em không cần chúng nữa. Chúng mình sẽ về nhà.”
“Nhà?”
“Nhà”, anh quả quyết. “Em và anh và con. Nhà. Không trường lớp gì nữa. Anh sẽ thuê một gia sư cho em.”
“Ở nhà, mãi mãi chứ?”
“Mãi mãi.”
Alex huých hông mở cổng, không hề muốn buông cô khỏi vòng tay của mình dù chỉ trong giây lát. Anh ngước lên nhìn dãy phố có hai hàng cây chạy dọc hai bên đường, rồi quay trở lại nhìn gương mặt xinh đẹp của cô.
“Ở nhà, mãi mãi.”
Khi nói những từ đó, anh cảm giác được sự bình yên mà mình đã không cảm nhận được suốt mấy tháng qua. Nhà, nơi tương lai đang chờ đón họ. Nhà, nơi mọi tưởng tượng đều có thể trở thành sự thật. Chẳng hề suy nghĩ trước, anh cuốn Annie vào những bước nhảy của điệu valse. Gió hây hẩy bắt lấy áo choàng, phất tung áo quanh cô. Cô để đầu ngửa ra, nét mặt rạng ngời hạnh phúc. Alex biết cô đang tưởng tượng hai người nhảy theo nhạc. Có điều lạ là, anh nghĩ mình cũng nghe được. Văng vẳng, du dương, khó hiểu.
Giai điệu của Annie, mà bây giờ là của anh, những nốt nhạc thần tiên chỉ mình họ nghe được.