Trong lòng Thomas bùng lên những cảm xúc lẫn lộn: nhẹ nhõm vì mình đã thành công, ngạc nhiên và háo hức vì muốn biết chuyện này sẽ dẫn chúng tới đâu.
- Trời đất. - Minho thốt lên, chỉ bằng một từ đó đã gói gọn tất cả cảm xúc của Thomas.
- Có thể chỉ là ngẫu nhiên. - Teresa nói. - Làm tiếp đi, nhanh lên.
Thomas làm theo, chồng tám tờ giấy của từng ngày theo thứ tự từ khu số Một đến khu số Tám. Lần nào cũng vậy, một chữ cái hiện lên giữa một rừng đoạn thẳng chồng chéo. Sau chữ T là chữ R, rồi chữ U, N, G. Tiếp theo là chữ K, H, U.
- Nhìn này. - Thomas nói, chỉ vào một hàng dài các xấp giấy mà chúng đã làm, bối rối nhưng vui mừng vì sự tồn tại của các chữ cái đã quá rõ. - Đó là từ TRUNG và KHU.
- Trung khu? - Newt hỏi. - Nghe có giống mật mã gì đâu.
- Chúng ta làm tiếp nào. - Thomas nói.
Sau khi xếp thêm vài chồng mê đồ chúng phát hiện từ thứ hai thật ra là KHUYA.
TRUNG và KHUYA.
- Rõ ràng không phải là trùng hợp ngẫu nhiên. - Minho nói.
- Đúng vậy. - Thomas đồng tình. Nó háo hức muốn biết thêm.
Teresa chỉ tay vào phòng chứa đồ.
- Chúng ta cần phải xem lại hết các mê đồ. Tất cả các thùng trong kia.
- Ừ. - Thomas gật gù. - Ta làm thôi.
- Tụi này không phụ được nữa đâu. - Minho nói.
Ba đứa còn lại quay sang nhìn thằng bé. Minho điềm tĩnh nhìn lại.
- Ít ra là tôi và Thomas. Chúng tôi cần phải cử các Tầm đạo sinh ra ngoài Mê cung.
- Cái gì? - Thomas hỏi. - Việc này quan trọng hơn nhiều!
- Có thể. - Minho bình tĩnh đáp. - Nhưng ta không thể bỏ lỡ một ngày nào ở ngoài đó. Không phải bây giờ.
Thomas thấy thất vọng ghê gớm. Tìm đường trong Mê cung thật đúng là phí thời gian nếu so với việc giải mã nó.
- Sao vậy, Minho? Cậu chẳng nói là cách sắp xếp của Mê cung tự lặp lại hay sao? Thêm một ngày cũng đâu có ý nghĩa gì?
Minho đập tay xuống bàn.
- Thôi đi, Thomas! Trong tất cả thời gian qua, hôm nay có thể là ngày quan trọng nhất để thoát khỏi đây. Có lẽ một thứ gì đó đã thay đổi, một thứ gì đó đã mở ra. Thực tế là, khi các bức tường không còn đóng lại nữa, tôi nghĩ chúng ta nên thử làm theo ý cậu, tức là ở lại ngoài đó qua đêm và khảo sát kỹ hơn.
Điều này làm Thomas chú ý. Nó vẫn luôn muốn làm như vậy. Nhưng nó thắc mắc:
- Vậy còn cái mật mã này? Nếu như…
- Tommy. - Newt ôn tồn nói. - Minho nói đúng. Các cậu hãy ra ngoài đó thăm dò. Tôi sẽ tập hợp vài trảng viên đáng tin cậy và lo tiếp vụ này. - Lúc này thằng bé ra dáng lãnh đạo hơn bao giờ hết.
- Tôi nữa. - Teresa đồng tình. - Tôi sẽ ở lại giúp Newt.
Thomas nhìn con bé.
- Cậu có chắc không? - Nó đang sốt ruột muốn tự mình tìm ra mật mã, nhưng nó nghĩ Minho và Newt nói đúng.
Teresa mỉm cười, khoanh tay lại.
- Nếu các cậu muốn giải mã một thông điệp bí ẩn từ một loạt hình vẽ mê cung phức tạp, thì tôi chắc chắn việc có một bộ óc con gái làm quản đốc là điều cần thiết. - Cái nhếch mép của con bé chuyển thành một nụ cười làm duyên.
- Nếu cậu bảo thế. - Thomas khoanh tay, mỉm cười nhìn lại con bé, đột nhiên chẳng muốn rời đi chút nào.
- Tốt rồi. - Minho gật gù, quay lưng bước đi. - Mọi chuyện đã được sắp xếp đâu vào đấy. Đi thôi. - Thằng bé đi ra cửa, nhưng nó dừng lại khi nhận ra Thomas không đi theo.
- Đừng lo, Tommy ạ. - Newt trấn an. - Bạn gái cậu sẽ ổn thôi mà.
Trong đầu Thomas đang ngổn ngang trăm mối. Nó rất nóng lòng muốn biết mật mã, nhưng cũng thấy bối rối khi nghe câu nói vừa rồi của Newt, băn khoăn trước những gì mà chúng có thể phát hiện ở ngoài Mê cung, và cả lo sợ nữa. Nhưng rồi nó gạt hết qua một bên. Không một lời từ biệt, nó theo sau Minho leo lên cầu thang.
Thomas giúp Minho triệu tập các Tầm đạo sinh để báo tin và tổ chức chuyến đi quan trọng. Nó thấy ngạc nhiên khi mọi người rất nhanh chóng đồng ý đây là lúc để thám hiểm kỹ lưỡng Mê cung và ở lại qua đêm ngoài đó. Mặc dù Thomas cảm thấy căng thẳng và sợ hãi, nó vẫn nói với Minho rằng nó sẽ tự mình phụ trách một khu vực. Tuy vậy, thằng bé Trang chủ nhất định từ chối. Chúng đã có tám Tầm đạo sinh đầy kinh nghiệm để làm điều đó. Thomas sẽ đi cùng Minho. Thomas nhẹ người, nhưng cũng khá xấu hổ vì cảm thấy như vậy.
Nó và Minho chuẩn bị ba lô với nhiều đồ đạc hơn thường lệ. Chúng không biết cần phải ở lại ngoài đó bao lâu. Mặc dù còn sợ, Thomas cũng cảm thấy hào hứng. Biết đâu hôm nay sẽ là ngày chúng tìm thấy một lối ra?
Nó và Minho đang duỗi chân ở gần Cửa Tây thì Chuck đi tới để chào hai đứa.
- Đáng lẽ em nên đi với các anh, nhưng em không muốn chết thảm. - Thằng nhóc nói với một giọng đùa cợt hơi lố.
Thomas ngạc nhiên khi thấy mình bật cười.
- Cám ơn về lời động viên nhé.
- Cẩn thận nha. - Chuck nói, giọng nhanh chóng chuyển sang quan tâm thực lòng. - Ước gì em có thể giúp các anh.
Thomas rất xúc động. Nó dám cá là nếu tình hình thực sự yên ổn thì Chuck sẽ đi ngay nếu được yêu cầu.
- Cám ơn cậu, Chuck. Chúng tớ sẽ cẩn trọng.
Minho làu bàu.
- Cẩn trọng chứ không rụt vòi. Đây là lúc được ăn cả ngã về không, huynh à.
- Chúng ta nên đi thôi. - Thomas nói. Ruột gan nó đang bừng bừng như lửa đốt, chỉ muốn đi cho nhanh để khỏi phải đắn đo thêm. Xét cho cùng, việc ra ngoài Mê cung hay ở lại trong Trảng khi cổng không đóng cũng chẳng khác gì nhau. Mặc dù ý nghĩ đó không làm nó cảm thấy khá lên chút nào.
- Ờ. - Minho đáp với giọng đều đều. - Ta đi thôi.
- Này. - Chuck nói, mặt nhìn xuống chân trước khi nhìn Thomas. - Chúc may mắn. Nếu bạn gái anh thấy cô đơn vì nhớ anh thì em rất sẵn lòng an ủi.
Thomas đảo mắt.
- Mặt dẹp, Teresa không phải là bạn gái của tớ.
- Ô hô. - Chuck nói. - Anh đã bắt đầu dùng tiếng lóng của Alby rồi à. - Thằng nhóc cố gắng vờ như không hề sợ sệt trước những diễn biến vừa rồi, nhưng mắt nó vẫn để lộ sự thật. - Chúc may mắn, thật đấy.
- Cám ơn cậu, cái đó có ý nghĩa lắm. - Minho nói, đảo mắt. - Gặp cậu sau nhé.
- Phải rồi, hẹn các anh sau. - Chuck lí nhí nói, rồi quay lưng bước đi.
Thomas thấy lòng mình nhói lên nỗi buồn. Biết đâu chừng nó sẽ không thể nào gặp lại Chuck, Teresa hay bất kỳ đứa nào khác nữa. Bỗng nhiên một sự thôi thúc khiến nó buột miệng hét:
- Đừng quên lời hứa của tớ. Tớ sẽ đưa cậu về nhà!
Chuck quay lại, giơ một ngón tay cái lên, mắt long lanh nhòa lệ.
Thomas đáp trả bằng cách giơ hai ngón cái, rồi nó và Minho khoác ba lô lên lưng và đi vào trong Mê cung.