Gần như ngay lập tức hai con Nhím sầu ngừng hoạt động hoàn toàn, các bộ phận của chúng rụt lại vào trong lớp da lầy nhầy, các bóng đèn của chúng tắt phụt, động cơ bên trong chết lặng. Còn cái cửa kia…
Thomas rơi xuống sàn sau khi được giải phóng khỏi cặp càng của con quái vật. Mặc dù vẫn còn đau đớn vì vô số vết cắt trên cơ thể, cảm giác phấn chấn vẫn dâng lên mạnh mẽ tớ nỗi nó không biết phải phản ứng thế nào. Nó thở hổn hển, cười vang, rồi nấc lên trước khi lại cười to lần nữa.
Chuck cũng đã chuồn ra khỏi chỗ con Nhím, nhào vào Teresa. Con bé ôm thằng nhóc thật chặt.
- Cậu đã làm được, Chuck ơi. - Teresa nói. - Chúng tớ đã quá lo nghĩ về mấy cái thứ dớ dẩn kia, tới mức chẳng buồn tìm xung quanh xem có cái gì đó để nhấn không. Chính là chữ đó, cái chữ cuối cùng, mảnh ghép cuối cùng của bức tranh.
Thomas lại bật cười, không thễ tin được rằng mọi chuyện đã diễn ra nhanh chóng đến vậy, sau tất cả những gì chúng đã trải qua.
- Teresa nói đúng đấy, Chuck ạ. Cậu đã cứu chúng tớ, trời ạ! Tớ đã nói là sẽ cần đến cậu mà. - Thomas bò dậy và lao đến ôm chặt lấy hai đứa kia. - Chuck đúng là anh hùng!
- Thế còn những đứa kia? - Teresa hất đầu về phía Lỗ sầu. Sự phấn chấn của Thomas tắt ngấm. Nó bước lùi lại, quay về phía miệng lỗ.
Như để trả lời cho câu hỏi của Teresa, ai đó đang rơi qua lỗ vuông đen ngòm. Đó chính là Minho, trông như thể chín mươi chín phần trăm diện tích cơ thể của nó đều mang thương tích, áo quần rách bươm.
- Số còn lại đâu? - Thomas hỏi, không dám nghĩ tới câu trả lời.
- Một nửa trong số chúng ta, - Newt nói, giọng yếu ớt. - đã thiệt mạng.
Không ai nói gì, trong suốt một lúc lâu.
- Cậu biết không? - Minho nói, đứng thẳng người lại. - Một nửa trong số chúng ta có thể đã chết, nhưng một nửa vẫn sống. Và không có ai bị chích cả, đúng như Thomas đã nói. Chúng ta phải ra khỏi đây thôi.
Quá nhiều, Thomas nghĩ. Quá sức nhiều. Sự vui mừng của nó dần biến đi, thế chỗ bởi sự thương tiếc cho hai mươi mốt con người đã mất mạng. Mặc dù nó là sự lựa chọn bắt buộc, mặc dù biết rằng nếu như không cố gắng đào thoát thì tất cả sẽ chết, Thomas vẫn thấy đau đớn cho dù không quen thân với đám trẻ. Chúng có từng ấy đứa hy sinh, làm sao có thể coi đây là một thắng lợi được?
- Chúng ta ra khỏi đây thôi. - Newt nói. - Ngay bây giờ.
- Tụi mình đi đâu? - Minho hỏi.
Thomas chỉ vào đường hầm dài.
- Tôi nghe thấy có tiếng mở cửa ở trong đó. - Nó cố gắng đẩy lùi cơn đau, nỗi kinh hoàng của cuộc chiến mà chúng vừa thắng. Những mất mát. Nó gạt chúng đi, tự nhủ rằng chúng vẫn chưa được an toàn.
- Ừ… đi thôi. - Minho nói, rồi quay lưng đi vào trong đường hầm mà không chờ câu trả lời.
Newt gật đầu, ra hiệu cho những trảng viên khác đi trước. Từng người một đi vào đường hầm, cho đến khi chỉ còn thằng bé với Chuck, Thomas và Teresa.
- Tôi sẽ đi sau cùng. - Thomas nói.
Không ai tranh cãi. Newt đi trước, tiếp đến là Chuck, rồi Teresa, lần lượt vào trong đường hầm tối tăm. Thomas đi theo, chẳng buồn nhìn lại mấy con Nhím chết.
Sau khoảng một phút đi bộ, nó nghe thấy một tiếng la ở phía trước, nối tiếp bằng một tiếng kêu khác, rồi một tiếng nữa. Tiếng hét của bọn trẻ nhỏ dần, như thể chúng đã rơi xuống…
Tiếng rì rầm lan truyền dọc theo đoàn người, và cuối cùng Teresa quay lại nói với Thomas:
- Hình như ở đằng kia có một máng trượt, hướng xuống dưới.
Dạ dày Thomas cuộn lên trong khi nó suy nghĩ. Có vẻ như đây là một sân chơi, ít ra là đối với những kẻ đã xây dựng nên chỗ này.
Từng đứa một kêu lên và trượt xuống ở phía trước. Rồi đến lượt Newt, tiếp theo là Chuck. Teresa soi đèn pin xuống một máng trượt bằng kim loại đen ngòm, trơn nhẫy và gập ghềnh.
Đoán là chúng ta không có lựa chọn nào khác, con bé nói trong đầu Thomas.
Có lẽ vậy. Thomas có một dự cảm mạnh mẽ rằng đây không phải là lối thoát khỏi cơn ác mộng của bọn trẻ. Nó chỉ hy vọng rằng máng trượt không dẫn tới một đám Nhím sầu khác.
Teresa trượt xuống với một tiếng ré gần như thích thú, và Thomas nối gót con bé trước khi để cho mình thay đổi ý định. Bất cứ thứ gì cũng đỡ hơn cái Mê cung.
Cơ thể của Thomas lướt nhanh xuống máng trượt dốc đứng và được bôi trơn bởi một thứ dầu nhớt có mùi kinh khủng, giống như mùi nhựa cháy và máy móc han gỉ. Nó vặn vẹo người cho đến khi đưa được hai chân ra đằng trước, rồi cố gắng giang hai tay để hãm tốc độ lại. Thứ dầu nhớt kia bao phủ lên từng xen-ti-mét đá và Thomas chẳng thể bấu víu gì được.
Tiếng la hét của các trảng viên đi trước vang vọng trong đường hầm trong khi chúng trượt xuống phía dưới. Nỗi kinh hoàng làm tim Thomas thắt lại. Nó không thể xua đuổi cái ý tưởng rằng chúng đã bị nuốt chửng bởi một con quái vật khổng lồ nào đó và bây giờ đang trôi theo thực quản của con vật, có thể rơi xuống dạ dày vào bất cứ lúc nào. Và dường như sự tưởng tượng đó, đang thành hiện thực khi mùi chung quanh Thomas thay đổi, chuyển sang một thứ mùi mốc meo và thối rữa. Thomas lấy tay bịt miệng. Cố gắng lắm nó mới không nôn ọe.
Đường hầm bắt đầu xoắn lại, tạo thành một đường xoáy ngoặt, vừa đủ để làm bọn trẻ trượt chậm lại, và bàn chân Thomas chạm vào đầu Teresa. Thomas co vội người lại, cảm giác khổ sở bao trùm lên nó. Chúng vẫn tiếp tục rơi. Thời gian dường như kéo dài vô tận. Chúng cứ thế lượn vòng theo máng trượt xuống dưới. Cảm giác buồn nôn trào sôi trong bụng Thomas. Chất dầu nhờn nhầy nhớt bám trên cơ thể, thứ mùi gớm ghiếc, những vòng xoáy. Nó vừa mới ngoẹo đầu sang bên cạnh chuẩn bị nôn mửa thì Teresa bật ra một tiếng kêu thất thanh, lần này không còn âm vang nữa. Một giây sau, Thomas bay ra khỏi đường hầm và rơi lên người con bé.
Những đứa trẻ lồm cồm bò dậy, đứa nọ đè lên đứa kia, rên rỉ và lúng túng vặn người trong lúc cố tách khỏi nhau. Thomas ngọ nguậy chân tay bò ra khỏi người Teresa, rồi lồm cồm trườn ra xa hơn chút nữa để nôn thốc nôn tháo.
Vẫn còn rùng mình sau những gì vừa trải qua, nó đưa tay chùi miệng và nhận thấy tay mình dính đầy chất bấn nhớp nháp. Nó ngồi dậy, chùi hai bàn tay xuống đất, rốt cuộc cũng nhìn được rõ ràng hơn cái nơi chúng vừa đến. Trong lúc há hốc miệng, nó cũng kịp nhận thấy mọi người đã túm tụm lại thành một nhóm, quan sát chung quanh. Thomas đã từng thoáng nhìn thấy nơi này trong quá trình Biến đổi, nhưng bây giờ mới nhớ ra.
Bọn trẻ đang ở trong một gian phòng rộng lớn, gấp chín hay mười lần Trang thất. Từ trần đến sàn, đầu nọ sang đầu kia là đủ thứ máy móc dây nhợ, ống dẫn và máy vi tính. Ở phía bên phải của Thomas, có một hàng chừng bốn mươi cái kén màu trắng trông như những cỗ quan tài to lớn. Đối diện với chúng, ở phía bên kia, là những cánh cửa kính, nhưng ánh sáng không cho phép chúng nhìn xem có gì ở phía bên kia lớp kính.
- Nhìn kìa. - Có đứa nào đấy la lên, nhưng Thomas đã nhìn thấy trước. Cổ họng nó nghẹn lại, nổi gai ốc khắp người trong khi nỗi sợ trườn dọc xuống sống lưng nó như một con nhện ướt.
Ngay trước mặt chúng, khoảng chừng hai mươi ô cửa sổ màu tối dàn hàng ngang từ bên này sang bên kia căn phòng. Đằng sau mỗi cửa sổ là một người - đàn ông và phụ nữ, tất cả đều ốm nhom và tái mét - đang ngồi nheo mắt theo dõi các trảng viên qua lớp kính. Thomas rùng mình khiếp hãi - bọn họ trông như những bóng ma. Giận dữ, háu đói, giống như biểu hiện kinh dị của các hồn ma chưa từng biết đến hạnh phúc khi còn sống, chứ đừng nói tới lúc chết rồi.
Nhưng Thomas biết bọn họ tất nhiên không phải là ma. Họ chính là những người đã đưa bọn trẻ đến Trảng. Những người đã tước đi cuộc đời của chúng.
Các Hóa công.